Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1561: Có còn muốn làm bạn nữa không

Giờ phút này, An Lâm cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mộng.

Trong lòng chỉ có hai chữ: Mẹ kiếp!

Hắn không hề nghĩ tới, Thiên Thần Lâm Ngọc không còn chút lực lượng nào, lại vẫn có thể mạnh mẽ bê tảng đá lớn dưới đất lên ném vào mặt của hắn.

Thù đến mức nào?

Ta chỉ hỏi ngươi thù ta đến mức nào?

Thiên Thần Lâm Ngọc đã lấy ra hết tất cả sức lực, giơ cao tảng đá, thân thể cao gầy thon dài cũng đổ về phía An Lâm, dường như muốn gia tăng tất cả sức nặng của mình lên trên tảng đá kia.

Nhìn tảng đá càng lúc càng lớn dần trước mắt, An Lâm trở nên tuyệt vọng.

Chẳng lẽ hắn đường đường là Chiến Thần Thiên Đình, anh minh cả đời, không chết ở dưới lực lượng đáng sợ của thần hoàn, mà lại chết ở dưới một tảng đá bình thường?

Hắn thấy Lâm Ngọc ngẩng đầu lên, đôi mắt ảm đạm chăm chú nhìn hắn.

Hắn rất sợ, khoảng cách gần như vậy, nếu hắn bị Thiên Thần Lâm Ngọc làm gì đó thì sao!

Lâm Ngọc cứ thế gục ở trong ngực An Lâm, cái trán còn đụng phải cằm An Lâm, rất đau.

An Lâm có thể thấy được rõ ràng tro bụi và máu đen dính trên khuôn mặt vô cùng tinh xảo của Lâm Ngọc.

"Ôi..."

Giọng điệu mềm yếu mang theo vài phần phiền muộn truyền đến.

Trên không trung, Tiểu Tước Nữ thấy thế lập tức cong ngón tay búng ra, kình lực xuyên thấu hư không, đập tan tảng đá thành phấn vụn, nhưng vì quán tính, toàn bộ thân thể Lâm Ngọc vẫn đánh tới phía An Lâm.

Hết lần này tới lần khác, trạng thái của hắn bây giờ, còn không có sức để phản kháng!

An Lâm kêu đau một tiếng, bị Thiên Thần Lâm Ngọc ngã vào người.

"Phù phù."

Hai người gần trong gang tấc.

"Sâu thẳm vẫn không để ý ngươi..."

An Lâm cảm nhận được trên người truyền đến xúc cảm mềm nhũn, cùng với nhiệt độ trên thân thể cô gái truyền đến.

Lâm Ngọc nhìn An Lâm, hai tay như bạch ngọc ấn lên lồng ngực của hắn, nhẹ nhàng nói.

Lâm Ngọc khẽ mở đôi môi anh đào, thậm chí An Lâm còn ngửi thấy được mùi thơm như có như không.

"Khi ngươi đưa mắt nhìn sâu thẳm..."

Lâm Ngọc nghe được câu này thì giật nảy mình,đôi mắt ảm đạm không có ánh sáng đột nhiên đong đầy hơi nước, nhẹ nhàng khóc nức nở một chút: "Thật... Thật là tốt quá... cuối cùng chúng ta cũng trở thành bạn..."

An Lâm thoáng ngớ người, bây giờ còn hỏi cái vấn đề này, là có ý gì?

"An Lâm, ta chờ ngươi ở trong bóng tối tử vong và vĩnh hằng."

Làm sao lại không giống như hắn tưởng tượng vậy, Lâm Ngọc điên rồi sao?

Thiên Thần Lâm Ngọc chết rồi, điểm này không có ai sẽ hoài nghi.

An Lâm hơi co quắp khóe miệng, nói gì vậy?

Lời nói trước khi chết của Lâm Ngọc rất có vấn đề, chung quy hắn vẫn thấy là lạ.

An Lâm lẳng lặng nằm dưới đất, trên mặt có vẻ mờ mịt.

Bất kể là Thiên Đế, Bạch Linh Xà, Hắc Linh Xà, Phượng Hoàng, hay là đám người Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành đang ăn dưa, cũng nặng nề thở dài một hơi.

Lâm Ngọc ôn nhu cười, lại hỏi: "An Lâm, ngươi bằng lòng làm bạn với ta chứ?"

Âm thanh như gió mát, An Lâm thấy nụ cười khiến cho thiên địa cũng ảm đạm mất màu này thì ngây ra như phỗng, sau đó, hắn cũng cảm giác được sức nặng đè ở trên người mình chậm rãi biến nhẹ.

Cô gái trên người hắn dần dần hóa thành vô số hạt ánh sáng, tan biến giữa trời đất.

Trong thiên địa, không còn bóng dáng của Thiên Thần Lâm Ngọc nữa.

Chẳng qua hắn nghĩ tới bây giờ mình đang bị Lâm Ngọc đè ở phía dưới, tay trói gà không chặt, tuyệt đối không thể chọc giận đối phương, không thể làm gì khác hơn là khẽ gật đầu nói với Lâm Ngọc: "Ta... Ta bằng lòng."

Giữa chiều hoàng hôn, nụ cười của cô cực kỳ sáng rỡ.

Lâm Ngọc ngước khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết như bạch ngọc, nhoẻn miệng cười.

"Vốn dĩ ta muốn giết chết ngươi, sau đo lại đi theo ngươi, không nghĩ tới chúng ta còn có thể trở thành bạn khi còn sống."

Chờ ta ở trong bóng tối tử vong và vĩnh hằng ư? Đây là rủa ta chết sao?

Trong lòng An Lâm tràn đầy nghi vấn, nhưng lại không biết nên hỏi ai cả.

"An Lâm!" Tiểu Tước Nữ rơi xuống từ phía trên khoảng không, ôm lấy An Lâm, "Anh không sao chứ?"

An Lâm thở dài một hơi: "Trừ lực lượng toàn thân tiêu hao hết, gân cốt đứt đoạn, máu thịt tan vỡ, thần hồn suýt nữa bay ra ngoài, thì đều ổn cả."

Tiểu Tước Nữ: "..."

Tiểu Tước Nữ đau lòng đút cho An Lâm một viên tiên đan, sau đó lại ôm An Lâm chạy về phía Hứa Tiểu Lan, cũng bế Hứa Tiểu Lan không thể nhúc nhích lên.

"Hừm... Kiểu gì vẫn thấy ôm thế này có chút phiền toái." Tiểu Tước Nữ với thân thể nhỏ nhắn yêu kiều, tay trái là Tiểu Lan, tay phải là An Lâm, trái ôm phải ấp, tựa như đi về phía đỉnh cao của đời người, trên mặt lại tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Cô nhìn về phía chiến trường, phát hiện ra chiếc quan tài ngọc Huyết Hồn màu đỏ ở phía xa, hai tròng mắt hơi phát sáng.

Rầm rầm!

Tại một phía khác trên chiến trường, bởi vì Thiên Đế, Hắc Linh Xà, Bạch Linh Xà đều liều mạng đi chặn lại Thiên Thần Lâm Ngọc. Thiên Thần Kiều Tư có thể thở một cái, nhân cơ hội nhanh chóng tự chữa thương.

An Lâm thì vẫn rất vui vẻ, không để ý chút nào.

Hứa Tiểu Lan có phần lúng túng.

Tiểu Tước Nữ đang vác quan tài thì không vui tí nào: "Tôi nói hai người bệnh tàn ở trong quan tài có thể tỉnh táo hơn chút không? Tốt xấu gì cũng nên bận tâm đến cảm thụ của tôi một chút chứ, tôi đã biết tại sao Thiên Thần Lâm Ngọc lại hận anh đến thế rồi! Hừ!"

Sống sót sau kiếp nạn, hắn càng thêm quý trọng người bên cạnh.

Bên cạnh có người quen thuộc, có hương thơm quen thuộc, có nhiệt độ quen thuộc.

Bây giờ lại trở thành Tiểu Tước Nữ khiêng hắn và Tiểu Lan nằm trong quan tài đi khắp nơi.

Loại phát triển kỳ lạ này, khiến cho hắn cảm thấy đời người đúng là kỳ diệu, hơi bất cẩn một chút, là hắn và vợ yêu đã phải nằm chung trong một cái quan tài rồi.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan cùng chen chúc ở trong một cái quan tài, thân thể dán chặt lấy nhau, cảm thụ được nhiệt độ của lẫn nhau, bốn mắt nhìn nhau, đều không nhịn được phải bật cười lên.

"Phụt... Cảm giác cứ là lạ ấy nhỉ... " Hứa Tiểu Lan cười đến hai mắt cong cong, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ dịu dàng và thú vị.

An Lâm cũng cảm thấy thú vị: "Không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, thế là chúng ta cũng đã cùng nhau nằm chung một chiếc quan tài rồi."

Hứa Tiểu Lan khẽ vỗ lên lồng ngực An Lâm, đôi mắt đẹp dịu dàng như thu thủy, hơi sẵng giọng: "Không được nói lung tung, chúng ta còn phải sống vô số năm nữa!"

An Lâm nhìn nàng mỹ nhân đang tức giận nhưng vẫn vô cùng quyến rũ, không nhịn được khẽ hôn một cái lên chóp mũi của cô.

"Anh... ở trong quan tài không thể an phận chút sao?" Hứa Tiểu Lan khẽ sẵng giọng, gương mặt trắng noãn hiện lên rặng mây đỏ, thẹn thùng không thôi, đâu còn dáng vẻ khí phách của Thiên Tước Thần Nữ ngạo tuyệt cửu thiên lúc trước nữa.

An Lâm vui vẻ tươi cười, một loại cảm giác hạnh phúc xông lên đầu.

An Lâm nghĩ đến lúc trước là hắn khiêng Tiểu Lan nằm trong quan tài đi khắp nơi.

Tiểu Tước Nữ vỗ vỗ lòng bàn tay trắng noãn, vác quan tài ở phía sau, hết sức trượng nghĩa nói: "Lần này, để tôi bảo vệ hai người!"

An Lâm và Hứa Tiểu Lan lặng thinh nhìn Tiểu Tước Nữ dương dương đắc ý.

Tiểu Tước Nữ dùng thuật pháp dính lại nắp quan tài, vỗ vỗ đôi tay nhỏ bé, cười nói: "Quan tài ngọc Huyết Hồn có tác dụng khôi phục thương thế, còn có thể bảo vệ hai người, chỉ là nắp quan tài bị chém thành hai nửa rồi, tôi dùng thuật pháp sửa một chút, rồi dùng tàm đi!"

Sau đó bị đậy nắp quan tài lên.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đồng thời bị ném vào trong quan tài.

Thiên Thần Lâm Ngọc hy sinh, có thể nói là đã giúp Thiên Thần Kiều Tư sáng tạo ra cơ hội phản kích rất tốt.

Hắn đắm chìm trong thần huy màu xanh lá, nhìn đất trời mênh mông, nhàn nhạt lên tiếng: "Lâm Ngọc, mối thù của ngươi, cứ để cho ta báo thay ngươi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận