Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 260: Yêu Đông Phương Minh

Áo bào trắng của Đông Phương Minh tung bay phấp phới, trong đôi mắt rực rỡ như sao trời ẩn chứa sự trầm lặng như nước.

Mỗi cử động nhẹ của hắn đã có thể khơi dậy Thái Hư Chân Hỏa, chân đạp một bước, cả khoảng trời đất hóa thành một vùng biển lửa vô cùng vô tận để hắn sử dụng.

Thần Âm chưa bao giờ nhìn thấy một người con trai nào rực rỡ như thế. Hắn giống như quân vương trong lửa, nung trời nấu biển, đốt hết vạn vật, không ai địch nổi. Tám tu sĩ ma đạo Kỳ Hóa Thần duy trì không tới ba hơi thở đã bị Thái Hư Chân Hỏa vô cùng vô tận trực tiếp thiêu đốt thành tro bụi.

"Thanh Hoan tông và cô có thù oán với nhau à? Lại huy động đến một nửa lực lượng để tiêu diệt cô." Không giống với bộ dạng ngạo nghễ với đời của hắn, giọng nói của người con trai kia vô cùng dịu dàng.

"Ừm." Gương mặt Thần Âm ửng đỏ lên, nhưng hai mắt sáng ngời lại nhìn chằm chằm vào người con trai trước mặt, không vì thứ gì khác, chỉ là vì hắn đẹp quá đi thôi.

"Thật trùng hợp, nhiệm vụ của tôi chính là hủy diệt Thanh Hoan tông, chúng ta cùng nhau tiêu diệt được không?" Đông Phương Minh lại cười nói.

"Ừm." Thần Âm gật đầu.

Đây là lần đầu tiên họ gặp mặt nói chuyện, đơn giản, trực tiếp nhưng lại kết nối nhân duyên của họ lại với nhau.

"Bởi vì... anh đã cứu tôi!"

Đông Phương Minh: "..."

"Bởi vì anh đẹp trai!"

"Được... Vậy tôi ở bên cạnh anh một trăm năm trước vậy!"

"Đông Phương Minh, làm đạo lữ của tôi đi!"

Trong biển hoa bồ công anh, Thần Âm đuổi theo đóa bồ công anh đang tung bay. Đám người An Lâm nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Đông Phương Minh.

Thanh Hoan tông.

Giọng hát bắt đầu trở nên dịu dàng uyển chuyển, giống như gió khẽ vuốt ve khuôn mặt, lại giống như tiếng ngâm khe khẽ của đôi tình nhân.

"Tại sao!?" Đông Phương Minh giật nảy mình.

Trong một vùng đất xác chất thành núi, máu chảy thành biển, Thiên Long Nữ thổ lộ.

Đông Phương Minh lắc đầu: "Tôi cứu người không cần người lấy thân báo đáp. Đạo lữ là chuyện chung thân đại sự, không thể đùa giỡn, không sống chung với nhau trên trăm năm thì không thể tùy tiện quyết định đâu."

"Tiểu Minh, em dự định chế tạo một loại tiên khí có thể đồng thời chứa đựng lực Chân Long và Thiên Phụng để lại cho con của chúng ta dùng!"

Đông Phương Minh: "..."

"Chúng ta còn chưa phải là đạo lữ mà... Bây giờ đã nghĩ đến việc con của chúng ta dùng vũ khí gì rồi à?"

Thời gian thấm thoát trôi qua, bia đá mọc lên như nấm.

Mặt trời lặn trên bờ biển. Thần Âm dạo bước với đôi chân trần, đôi chân trắng noãn như kén tằm bước đi trên bờ cát vàng óng ánh, khẽ hát thầm bài ca dao lay động lòng người. Đông Phương Minh nhặt được một chiếc vỏ ốc vô cùng xinh đẹp, đem tặng cho Thần Âm, thừa cơ giữ chặt tay cô ấy. Đám người An Lâm cảm nhận được sự ấm áp từ đôi bàn tay của Đông Phương Minh, nhìn thấy tình ý lưu luyến trong ánh mắt của Đông Phương Minh.

"Vậy chúng ta có còn cần con nữa không?"

Ngày mà kiếm Long Tước hình thành, Chân Long Thiên Phụng tụ họp trên không trung, đất trời xảy ra hiện tượng kỳ lạ.

"Qua hai mươi năm nữa, anh sẽ oanh oanh liệt liệt đến Long Đình cưới em về làm vợ."

Hai người dạo bước Cửu Châu, tìm kiếm vật liệu để luyện binh khí.

Giới Tử Tinh hợp đạo thất bại, quỷ thần lục đạo mang theo một trăm ngàn quỷ quân xông về phía Đông Hải Long Đình.

"Ây da, chuyện sớm muộn mà, ước hẹn trăm năm bây giờ đã qua một nửa rồi..."

Hắn vẫn rực rỡ như thế, cả người giống như một vầng thái dương chiếu sáng hoàn toàn cả thế giới của Thần Âm, giống y như lúc ban đầu họ gặp gỡ vậy.

Thần Âm nhìn cảnh tượng khiến người ta tuyệt vọng này, Đông Phương Minh lần nữa đứng trước mặt cô ấy.

Quỷ quân giết chóc ngang ngược, Đông Hải hóa thành một vùng đất quỷ nhuộm đầy máu.

Vì để luyện thành tiên khí này một cách hoàn hảo, thậm chí hai người còn dùng lực huyết mạch của chính mình để dung nhập vào binh khí.

"Được, em chờ anh!"

Tiếng hát đột nhiên thay đổi, một cảm xúc cực kỳ sợ hãi bắt đầu xuất hiện trong tiếng hát của Thần Âm.

Từng hình ảnh không muốn nhớ lại, từng hồi ức ẩn chứa trong tận đáy lòng bắt đầu xuất hiện.

"Tiểu Minh, ôm thanh kiếm này giống như ôm lấy con của chúng ta vậy, dù sao trong này cũng chứa khí tức huyết mạch của hai chúng ta."

Thần Âm: "..."

"..., đồ ngốc, nếu không xem em là đạo lữ, kẻ ngốc mới lãng phí thời gian tám mươi năm ở bên cạnh em."

"A...! Tên xấu xa như anh cuối cùng cũng thừa nhận em là đạo lữ của anh rồi à?"

Nhưng lần này lại không giống như buổi ban đầu họ gặp nhau.

Bởi vì lần này là ngày vĩnh biệt của họ.

Thực lực của quỷ thần lục đạo vô cùng mạnh mẽ, trận chiến này Đông Phương Minh phải đốt cháy hết tất cả sức mạnh mới có thể đánh bại được quỷ thần lục đạo, đánh tan triệt để đại quân của Quỷ tộc.

Đông Phương Minh nằm trong lòng của Thần Âm. Hơi thở của hắn giống như ngọn nến tàn trước gió, nhưng sự dịu dàng trên khuôn mặt lại không hề thay đổi.

"Thần Âm, anh nghiên cứu ra được một loại pháp thuật di chuyển huyết mạch, vừa đúng có thể chuyển sức mạnh của anh vào người em..."

"Không... Anh phải tiếp tục sống! Anh quên đi ước hẹn của chúng ta rồi sao? Rõ ràng chỉ còn hai năm, rõ ràng chỉ còn lại hai năm thôi mà..."

Thiếu nữ ấy khóc đến vô cùng bi ai, đến khàn cả giọng.

Huyết mạch Phượng Hoàng giống như dòng nước róc rách, sưởi ấm thể xác và tinh thần lạnh lẽo đến thấu xương của cô ấy.

"Thật xin lỗi, anh thất hẹn rồi..."

"Tên là gì nhỉ? Gặp gỡ anh là trong mùa đông, mùa mà anh rời xa em cũng là mùa đông, chi bằng gọi là Mộ Rồng Mùa Đông đi..."

Cố ấy đi đến nơi lần đầu gặp gỡ Đông Phương Minh, đó là cao nguyên nằm ở ranh giới của Thiên Hà Châu và Thạch Long Châu.

Thần Âm có chút tự giễu, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng cô ấy không hề có chút gì hối hận, có chăng chỉ là cảm giác tiếc nuối khi hợp đạo không thành công mà thôi. Cô ấy sử dụng bí pháp để kết tụ thần hồn của chính mình lại, kéo dài thời gian tiêu tán thân thể và đạo hạnh của chính mình.

Vẫn thất bại à, thật không biết tại sao mình lại cố chấp như thế. Nếu như sớm kết tụ đại đạo Chân Long không phải tốt rồi sao?

Thần Âm hợp đạo trên Đông Hải thất bại, cơ thể mảnh mai rơi xuống từ trên không trung, trên khuôn mặt chứa nụ cười buồn bã.

Trên Đông Hải có vô số sấm chớp bao trùm cả bầu trời, rền vang không dứt, có ngọn lửa như ánh mặt trời mãnh liệt nung nấu biển xanh, tựa như muốn sấy khô cả đại dương. Nhưng tất cả những thứ này lại tan thành mây khói trong một tiếng rên rỉ của một cô gái.

Chỉ có Tiểu Sửu vẫn với vẻ mặt kiên định đứng nguyên tại chỗ, không khóc cũng không gào thét.

Hắn không ngừng nhắc nhở chính mình, vượt qua giới hạn tình yêu của chủng tộc sẽ không có kết quả tốt. Nhưng cảm xúc bi thương tràn ngập như biển này là chuyện gì? Trên mặt còn có chất lỏng gì chảy ra vậy?

Tiếng hát của Thần Âm dần dần biến đổi, một niềm tin nào đó thôi thúc cô ấy tiếp tục tiến về phía trước. Cô ấy lại một lần nữa bước trên con đường cầu đạo.

Cơ thể mảnh mai dường như có một sức mạnh nào đó, vượt qua tất cả chông gai, cố gắng tiến về phía trước.

So với chính mình ngày trước, cô ấy còn liều mạng và kiên cường hơn gấp mấy lần.

"Tiểu Minh, sức mạnh mà anh lưu lại trong cơ thể em, em nhất định sẽ sử dụng thật tốt..."

Bên trong Long Đình vang lên một tiếng gầm thét của Long Vương: "Thần Âm, con điên rồi! Đạo của Phượng Hoàng và đạo của Chân Long sao có thể kết hợp lại với nhau? Đây vốn dĩ là hai con đường hoàn toàn khác biệt, cưỡng ép dung hợp lại với nhau, con sẽ chết!"

"Ngàn vạn con đường vốn không trói buộc, sao con lại không thể tạo ra một con đường mới?" Thần Âm cười nhạt, ngữ khí lại vô cùng kiên định: "Sức mạnh của con và sức mạnh của anh ấy dung hợp lại với nhau, sẽ mãi mãi không tách rời..."

Trong ngày này, đất trời biến sắc, biển lớn cuồn cuộn.

"Ô ô ô, ông xã, sao anh có thể chết đi, không được, tôi muốn chết chung với anh! Gâu!!" Đại Bạch đã khóc ra nước mắt, làm ra dáng vẻ sống nhưng không có được tình yêu.

Khí phách của hắn, sự dịu dàng của hắn, vòng tay che chở mỗi giờ mỗi khắc cùng với tình yêu biểu lộ trong lúc lơ đãng cho đến cái chết của hắn, loại tình cảm này hoàn toàn bộc phát ra khiến An Lâm vô cùng thương tâm.

An Lâm lau nước mắt, trong đầu tràn ngập giọng nói và nụ cười của Đông Phương Minh.

Hứa Tiểu Lan ôm ngực, nước mắt trào ra từ trong hốc mắt: "Tiểu Minh... Sao anh lại rời xa tôi?"

Nhóm người An Lâm nhìn thấy Đông Phương Minh chết đi, rối rít khóc lên. Đó là một loại bi thương thật sự chạm tới trái tim của con người, giống như người yêu của chính họ chết đi vậy, không có cách nào kiềm chế được, cảm xúc thật sự quá mạnh.

Trong tiếng hát ấy ẩn chứa sự bi thương và hồi tưởng vô tận, khiến người ta rơi lệ.

Thần Âm xây dựng một khu mộ cho chính mình, phong ấn bản thân mình bên trong Thánh Linh Thiên Trụ, chờ đợi người có duyên trong thế gian có thể kế thừa sức mạnh của cô ấy.

Có đôi khi không thể không nói, thứ duyên phận này thật sự rất kỳ diệu.

Một cô gái xinh đẹp đến Mộ Rồng này.

Trên người cô ấy mang huyết mạch của Chân Long và Thần Hoàng, cô ấy có mối quan hệ huyết thống với Thần Âm, cô ấy có được sự công nhận của kiếm Long Tước...

Thần Âm cảm thấy nếu cô ấy và Đông Phương Minh có con thì nhất định sẽ rất giống Hứa Tiểu Lan. Sự chờ đợi suốt mấy ngàn năm của cô ấy cuối cùng cũng không uổng phí. Cô ấy đã chờ được một người rất không ngờ tới, lại khiến cô rất hài lòng.

Tiếng hát bay xa, cơ thể Thần Âm bắt đầu bay về phía cây cột ánh sáng màu trắng.

Trên mặt của cô ấy có hai hàng nước mắt, ánh mắt xuyên thấu thời gian, giống như lại nhìn thấy dáng người rực rỡ như mặt trời, lấp lánh chói mắt kia. Cô gái mặc váy màu trắng từ từ biến thành hư huyễn, khí tức bắt đầu tiêu tan.

Thiên Cung bắt đầu chấn động, từng trận nứt vỡ bắt đầu xuất hiện trên các vách tường.

Không gian bí cảnh của Mộ Rồng Mùa Đông cũng bắt đầu chấn động theo, xuất hiện từng đường nứt giống như mạng nhện.

Nhóm người An Lâm định thần lại từ trong tiếng hát, nhìn Thần Âm đang tiêu tán, cuối cùng ý thức được rằng không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa.

"Chị Thần Âm!" Hứa Tiểu Lan hét lớn chạy về phía Thần Âm, nhưng lại bị An Lâm giữ chặt lại.

"Đi mau! Còn không đi nữa sẽ mất mạng đấy!"

An Lâm lôi kéo Hứa Tiểu Lan nhảy lên cục gạch đen, cùng với Đại Bạch và Tiểu Sửu bay về phía cửa.

Ông lão nắm giữ vận mệnh của cung điệnkhẽ thở dài một hơi, bắt đầu đi về phía cửa của khu mộ.

Ánh sáng của Thiên Cung dần dần tiêu tan, bí cảnh tám ngàn năm trong thời khắc này bắt đầu sụp đổ, dường như muốn chôn vùi hoàn toàn tất cả những quá khứ này.

"Một đời này, có thể cùng anh trải qua thời gian chín mươi tám năm, thật may mắn làm sao..."

Tiếng của Thần Âm như âm thanh thiên nhiên nhưng lại chìm ngập bên trong không gian hỗn loạn của bí cảnh, tất cả trở về thành một đống hỗn độn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận