Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1331: Ôi, tôi sắp chết rồi

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa sử dụng thuật pháp trói chặt hai con Phong Ma, sau đó bay đến bên cạnh ngũ đế.

Trong trận chiến này, năm vị đế vương đều bị thương cực kỳ nặng, nhưng may mà không có người nào chết.

Sau khi hỏi thăm Hứa Tiểu Lan và biết được An Lâm không hề bị bất kỳ thương tích nào, ông mới yên tâm rời đi, trở về mật thất bế quan, ăn tiên đan, nhanh chóng chữa lành vết thương.

An Lâm vẫn còn đang nằm trong quan tàn, ba vệt ấn ký màu đen do kiếm để lại trên trán đã biến mất.

Một thứ nào đó không phải vật chất, không thuộc về quy tắc đại đạo thoát rời khỏi thân thể hắn, hòa nhập vào với bầu trời.

Trời đất dường như không có bất cứ một sự biến hóa nào.

Những sinh linh trên vùng đất đó không hề phát giác ra, bao gồm cả mấy vị đại đế có thực lực mạnh mẽ cũng không phát hiện ra được chút nào, chỉ có mỗi Thiên Đế đột nhiên có cảm ứng, liền đưa mắt nhìn về phía trời xanh.

Cùng lúc đó, tại một bí cảnh khí lành như mây, tiên khí bao phủ khắp trời.

Đây là dưới tình huống trường học được tăng thêm trận pháp bảo vệ, nếu như không có trận pháp bảo vệ đó và toàn bộ sức mạnh hiệu trưởng Vương Tiện Ngư đã dung nhập vào bên trong đại trận, chỉ sợ toàn bộ đại lục lơ lửng này đều sẽ bị trận chiến này hủy diệt đến cả cặn cũng không còn.

"Cái này không gọi là sửa sang, phải gọi là xây dựng lại." Cá voi phun bóng nước.

Khuôn viên trường học xinh đẹp giờ đã trở thành một đống đổ nát.

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa thở dài một hơi: "Haiz, đâu còn cách nào, chỉ có thể rút ra một phần tài nguyên trong số kinh phí của nhà trường rồi nhanh chóng sửa sang lại thôi."

Thiên Đình.

Sắc mặt Vương Tiện Ngư nghiêm túc: Không có nhiều tiền như vậy thì cũng phải lấy ra bằng được cho tôi, cần phải tạo cho nhóm thầy trò lập được công lớn trong trận chiến lần này một hoàn cảnh học tập và dạy học thật tốt!

Một cô gái thân người đuôi rắn mặc trên mình bộ đồ bảy sắc cầu vồng, dáng người uyển chuyển cũng hướng đôi mắt đẹp của mình về phía bầu trời, cứ như là có thể nhìn xuyên qua được bí cảnh để thấy sự đổi thay của thế giới bên ngoài.

Vương Tiện Ngư ngẫm nghĩ một lát, sau đó lại tiếp tục phun bóng nước: Hay là chúng ta lại mời tu sĩ Cự Phách đến thiết kế tu sửa đi, như thế thì có thể xây trường học đẹp hơn chút.

Đại học Liên Hiệp Tu Tiên.

Cô không hề nhận ra rằng vòi sen mình đang dùng để tưới nước cho hoa vẫn đang không ngừng phun thần dịch lên trên những đóa hoa, nhất thời không cẩn thận đã tưới luôn cả lên những đóa hoa cấp Tiên.

Con cá voi nhìn toàn cảnh ngôi trường hoang tàn, vẻ mặt buồn bã, phun bóng nước: Ài, trường học xinh đẹp của ta ơi, tại sao mi lại có thể trở thành cái dáng vẻ này cơ chứ?

Chính vì vậy nó mới coi trọng hoàn cảnh học tập sinh sống của tương lai.

Cả một vùng đất rộng đến mười mấy nghìn ki-lô-mét vuông không còn nổi một nơi hoàn hảo.

Cho dù có khổ cũng không thể để giáo viên và sinh viên khổ!

"Mời tu sĩ Cự Phách thiết kế tu sửa?" Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa hít liền một miệng lớn đầy khí lạnh: "Trường học của chúng ta có nhiều tiền vậy sao?"

Phó hiệu trường Ngọc Hoa đã hiểu rõ rồi, hiệu trưởng đại nhân quả thực cảm thấy cực kỳ hài lòng đối với biểu hiện của các giáo viên và sinh viên trong trận chiến lần này!

Nhóm thú sủng Đại Bạch, Tuyết Trảm Thiên, Tiểu Hồng, Tiểu Cốt vây xung quanh An Lâm cũng phấn khích bổ nhào về phía An Lâm, mạnh mẽ vây xem.

An Lâm khẽ khàng tỉnh lại, đập vào mắt không phải là nắp quan tài mà là chiếc giường lớn mềm mại.

"Chủ nhân, chủ nhân, cảnh đánh nhau lúc trước của anh thật sự là quá chấn động lòng người luôn rồi, chính là kiểu dù là sức mạnh của trời ta cũng có thể chém rụng! Nhìn toàn thân tôi đang hừng hực sục sôi, cứ như là bay lên ấy."

Trong bóng tối.

Tiểu Hồng hơi do dự một lát, cũng nũng nịu theo: "Nếu chủ nhân thực sự muốn xem múa, tôi và em gái Tiểu Cốt có thể múa một khúc cho anh xem..."

Hai vị hiệu trưởng liền bắt nhịp với nhau, quyết định sẽ lôi hết vốn liếng ra để xây dựng trường học còn đẹp hơn trước...

Tiểu Hồng và Tiểu Cốt muốn nhảy cho hắn xem? Trời ạ! Chuyện này có vẻ rất không chân thực tí nào!

Đơ mất một lát, sau đó hắn mới nói: "Hai đứa không bị làm sao đấy chứ? Hai đứa như thế này quả thật khiến tôi thấy chẳng quen gì cả!"

An Lâm há hốc miệng, ngây ngốc nhìn hai nhóc thú sủng trước mặt.

Cũng không biết đã qua được bao lâu.

"Thật không hổ là người mạnh mẽ có một không hai lưu danh thiên cổ, quá trâu bò!"

Tuyết Trảm Thiên khua khua đôi cánh nhỏ, kích động lên tiếng tán dương.

"Được rồi, đừng chém gió nữa, để chủ nhân yên tĩnh một lát đã nào." Tiểu Cốt biến thành bươm bướm nhiều màu, uyển chuyển bay lượn quanh An Lâm, nũng nịu: "Chủ nhân, hiện giờ anh muốn làm cái gì? Hay là Tiểu Cốt múa một đoạn cho anh xem nhé?"

"A... Người khổng lồ An Lâm tỉnh rồi này!" Tinh linh nhỏ xinh đẹp xuất hiện nhanh nhất, kinh ngạc hô to.

An Lâm mỉm cười lắc lắc đầu, ngồi dậy, hơi duỗi người một lát: "Sống lại với số máu căng tràn!"

"Chủ nhân, bây giờ tình trạng của anh thế nào, không sao chứ?" Tiểu Hồng nũng nịu mở miệng nói.

"Anh An, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, anh đã để tôi đợi lâu lắm rồi đấy! Gâu!" Đại Bạch thè lưỡi, giơ móng vuốt ra cọ cọ trên ngực An Lâm.

Hai cái đứa lười này mà lại muốn làm loại chuyện như thế? Không phải là giả đấy chứ?

Nhìn thấy vẻ mặt không tin và kinh ngạc của An Lâm, Tiểu Cốt và Tiểu Hồng lại càng thêm xấu hổ, hệt như đứa bé làm sai chuyện gì đó sau đó hối hận không kịp.

"Này, rốt cuộc mấy nhóc làm sao thế hả, mấy đứa như thế này, khiến cho tôi thấy luống cuống lắm đấy..." An Lâm đen mặt nhìn về phía đám thú sủng.

Lúc này Đề Na mới bay tới, duỗi bàn tay nhỏ nhắn ra nắm lấy ngón trỏ của An Lâm, đôi mắt xanh biếc như đá quý thoang thoáng có nước mắt, không kìm được mà khóc nức nở, nói: "Hu hu hu... Người khổng lồ An Lâm ơi, bí pháp đột nhiên giúp anh trở nên rất lợi hại, cái giá phải trả nhất định là rất lớn đúng không?"

Đại Bạch cũng kéo thẳng lỗ tai mình, vẻ mặt mất mát: "Mấy vị đế vương của Thiên Đình đã từng phân tích, lúc trước anh An anh nhận được thứ sức mạnh cường đại đến khó hiểu, bí pháp để thu được hiệu quả nghịch thiên như thế không thể nào không phải trả giá lẫn để lại di chứng về sau... Nói cho chúng tôi biết đi, rốt cuộc anh còn có thể sống được mấy ngày nữa?"

An Lâm há hốc miệng.

Má nó, cái quái gì mà còn sống được mấy ngày!!

Cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao mà Tiểu Hồng và Tiểu Cốt lại quan tâm đến hắn như thế rồi, móa nó hóa ra là tưởng rằng hắn sắp sửa tèo, cho nên trước lúc hắn chết mới đối tốt với hắn như vậy!

An Lâm vừa nghĩ đến đây, khóe miệng liền không khỏi giật giật liên hồi.

Cái loại cảm giác vừa cảm động lại vừa muốn thổ huyết này rốt cuộc là thế nào?

Đúng lúc này, một cô gái áo xanh bỗng nhiên đẩy cửa ra.

Trong lúc nhất thời An Lâm liền xem đến si mê không ngừng, liên tục lên tiếng khen hay.

Cứ như vậy, Đề Na đệm nhạc, hai đại mỹ nữ tuyệt thế với phong cách khác biệt Tiểu Hồng và Tiểu Cốt giẫm chân theo nhịp, uyển chuyển nhảy múa, trông cực kỳ hài hòa và tốt đẹp.

Đây chính là lần đầu tiên An Lâm nhìn thấy Tiểu Cốt hóa thành hình người, sau một lúc kinh ngạc, từ đáy lòng hắn cũng bật ra thành lời, cũng may là đã kịp thời đổi giọng nói mình sắp sửa tèo rồi cho nên mới có được cái phúc lợi đến mức này được chứ.

Đối với vẻ ngoài yêu tinh xinh đẹp của Tiểu Hồng, thì Tiểu Cốt lại càng giống một cô tiên điềm tĩnh ưu nhã.

"Chủ nhân..."

Trong phòng ngay lập tức tràn ngập bầu không khí đau buồn, hốc mắt của mỗi một con thú sủng đều đỏ bừng, không ngăn được nước mắt rơi.

"Tôi chỉ mong ước rằng trước khi chết, có thể được xem một điệu múa mà Tiểu Hồng và Tiểu Cốt nhảy cho mình..."

An Lâm tiếp tục nói.

Tiểu Hồng và Tiểu Cốt nghe thấy vậy liền đồng ý.

Tiểu Hồng hóa thành một thiếu nữ mặc trang phục đỏ lửa, dáng người lung linh, da thịt như tuyết, ngực nở mông cong, đôi mắt sâu hun hút ngập nước cực kỳ câu hồn, kết hợp cả thanh khiết và diêm dúa trên cùng một người.

An Lâm liền cảm khái trong lòng, đã bao nhiêu lâu rồi mình không được nhìn thấy dáng vẻ này của Tiểu Hồng?

So sánh với tinh linh ngây thơ thuần khiết như Đề Na, quả thật Tiểu Hồng mới chính là yêu tinh!

Tiểu Cốt lắc người biến hóa, cũng biến thành một cô gái dịu dàng dáng người cao gầy, trang phục màu sắc bay bay.

"Chỉ còn một năm nữa?"

"Cái... Cái gì..."

Mặt An Lâm lộ vẻ đau khổ, cố ép mình nặn ra một nụ cười.

"À... quả thật tôi cũng sắp phải chết rồi... Có lẽ là còn có thể sống được khoảng một năm nữa..."

Đối với cái chuyện lúng túng như thế này, đương nhiên là hắn phải giải thích rõ ràng rồi! Không thể để cho đám thú sủng lo lắng được... Hơn nữa hắn cũng không muốn khiến nhóm thú sủng ngày nào cũng nghĩ rằng hắn sắp chết, nếu thế thì sẽ rất kinh khủng luôn đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận