Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 460: Thức ăn cho chó của Đại Bạch

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đi tới một chỗ trong sân, nơi này trồng rất nhiều cây Tử Đằng, nhìn từ xa giống như từng ráng mây màu tím, trống rất đẹp mắt.

Đây là sân mà Hứa Tiểu Lan ở, trong Chu Tước tông, đây cũng được tính là một cái sân vô cùng lớn rồi.

Bốn vị thị nữ Xuân Hạ Thu Đông nhìn thấy cách trang hoàng đẹp đẽ, cây hoa xinh đẹp, hồ bươm bướm nhỏ trong veo như gương, rất nhanh thì các cô đã thích cái sân này, vui sướng tụ lại nói chuyện ríu rít không ngừng.

An Lâm nằm nhàn nhã trên trường kỉ, tắm mình trong ánh nắng êm dịu, đang híp mắt nghỉ ngơi.

Lúc này, hắn nhìn thấy Đại Bạch lấy ra một cục màu vàng, giống như là cơm nắm, không ngừng nhét vào trong miệng.

"Đại Bạch, cậu đang ăn gì đó?" An Lâm tò mò nói.

"Đây là thức ăn cho chó. Gâu!" Đại Bạch vừa ăn vừa mở miệng nói.

An Lâm: "..."

"Tôi chỉ còn lại có thức ăn cho chó thôi, anh còn muốn cướp luôn của tôi à? Người có bạn gái không xứng có thức ăn cho chó, gâu!" Đại Bạch mang vẻ mặt tức giận đau thương mà nói.

"Cũng đúng." An Lâm nói và khẽ gật đầu, cảm thấy rất có lý.

Đại Bạch nghe vậy thì ngẩn người, tiếp tục tức giận ăn mấy ngụm thức ăn cho chó!

"Thanh Hoa không phải bạn gái của tôi, cho anh chọn một con chó cái làm bạn gái, anh có đồng ý không?" Đại Bạch trợn trắng mắt, khinh bỉ nói.

Đại Bạch mang hai mắt đẫm nước mắt giàn giụa nhìn An Lâm: "Anh An, cuối cùng anh cũng rõ tâm trạng của tôi rồi! Ngày nào anh cũng bày tỏ yêu đương! Tôi còn tưởng là tôi không còn được thương nữa rồi, hu hu hu... Gâu!"

Lúc này, Bạch Đao Lang Thần cũng đi tới, nhưng mà bộ dạng có hơi khẩn trương và câu nệ.

Nhìn thấy vẻ mặt của An Lâm, Đại Bạch tiếp tục giải thích: "Chẳng phải trước đó tôi có được truyền thừa thức ăn cho chó ở di tích Tử Tinh à, sau đó tôi chế biến thức ăn cho chó dựa theo cách thức truyền thừa, không ngờ thức ăn cho chó này đúng là ngon thật! Hơn nữa một khi nhìn thấy người khác tỏ vẻ yêu đương, khi cảm thấy cô đơn, ăn một ngụm thức ăn cho chó, sẽ khiến cho tâm tình vui vẻ sung sướng trong nháy mắt!" (Thức ăn cho chó: các cặp đôi yêu nhau thường hay làm ra các hành động thân mật, tình cảm, và các FA thường gọi đó là thức ăn cho chó)

Sau đó, hắn ngẩn người, lấy lại tinh thần.

"Tôi hiểu tâm trạng của cậu, nhưng tỏ vẻ yêu đương gì gì đó, cậu phải làm quen..." An Lâm chạm vào đầu chó Đại Bạch, tiếp tục tỏ vẻ thông cảm an ủi.

"Đại Bạch... Có phải là tôi khiến cậu chịu uất ức hay không?" An Lâm bỗng mang vẻ mặt thông cảm hỏi.

An Lâm cười nói: "Không phải cậu cũng có Thanh Hoa à, cậu ăn thức ăn cho chó làm gì?"

Bạch Đao Lang Thần khẽ quỳ trên mặt đất, mang vẻ mặt cung kính nói: "Chủ nhân, ngài hãy sắp xếp tôi làm gì đi? Bất kể là đóng giữ cứ điểm thế lực, hay là mở rộng lãnh thổ cho ngài, tôi cũng sẽ xông pha khói lửa!"

An Lâm nhìn thức ăn cho chó trông như mấy nắm cơm nắm màu vàng, tò mò nói: "Thức ăn cho chó thật sự ngon sao? Cho tôi nếm thử một cái đi."

An Lâm nghe vậy thì ngẩn ngơ.

Đúng cái rắm ấy! Tôi cũng không phải là chó!

Hóa ra da của hắn bị vảy màu trắng bao trùm, bây giờ không phải đang trong trạng thái chiến đấu, da thịt bắt đầu mọc ra lông trắng bù xù, hình thể phồng lên, nhìn như tên mập mấy trăm cân.

Sói nghiêm túc như thế sao? Hoàn toàn không hợp phong cách với nhóm thú sủng của hắn!

Ánh mắt của Bạch Đao Lang Thần nóng rực rồi nói: "Đối với Man Tộc bọn tôi, chỉ khi trong quá trình chiến đấu, uống máu tươi của kẻ địch thì mới có thể tăng cao cảnh giới của mình!"

"À không, Tiểu Tứ bị bọn tôi không cẩn thận mà ăn mất rồi, Tiểu Ngũ bị anh An nổ chết rồi. Gâu!" Đại Bạch mang vẻ đau thương mà mở miệng nói.

Mở rộng lãnh thổ lại là quỷ gì nữa, ông đây còn không có một tên lính nào, khai thác cái rắm ấy!

Bây giờ Bạch Đao Lang Thần mới biết thì ra chủ nhân đáng sợ như vậy!

Đóng giữ cứ điểm thế lực? Mình có thế lực gì sao?

An Lâm khẽ than một tiếng: "Vị trí Tiểu Tứ này vẫn cứ để cho Tiểu Lam đi, tôi sẽ không quên nó. Còn con rồng kia, ừm... Chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Khế ước thú sủng không giống với khế ước nô bộc, Tiểu Lang cậu xếp đầu tiên trong đám tôi tớ."

"Chủ nhân, ngài gọi tôi là Tiểu Ki cũng được, Tiểu Lang không ngại!"

Vừa nghĩ đến đây, hắn lập tức bắt đầu thu lại cảm xúc, dùng gương mặt ngoan ngoãn nhìn An Lâm, tròng mắt đen láy trợn tròn lên, lè lưỡi, dốc sức kiếm độ thiện cảm.

"Khục... Tiểu Lang à, bây giờ chúng ta đang giấu tài, anh không cần vội vã chinh chiến khắp nơi đâu, trong giai đoạn này của mấy người, chuyện quan trọng nhất chính là cố gắng tăng cao cảnh giới của mình!" An Lâm tỏ vẻ lạnh nhạt nói.

Bạch Đao Lang Thần nghe xong, chân cũng mềm nhũn, mang vẻ mặt hoảng sợ nhìn An Lâm.

Bị ăn mất rồi? Bị nổ chết rồi?!

Rốt cuộc mấy người trước hắn đã trải qua chuyện gì?!

An Lâm: "..."

Vẻ mặt của Bạch Đao Lang Thần vô cùng khó hiểu: "Chẳng phải chỉ có ba người là thú sủng thôi ư?"

"Anh An, thật ra tôi vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề, rốt cuộc con sói này đứng hàng thứ mấy, Tiểu Tứ? Tiểu Ngũ? Tiểu Lục? Gâu?" Đại Bạch liếm liếm thức ăn cho chó trong tay, hơi khó hiểu một chút mà mở miệng nói.

Nói thật, hắn thực sự rất muốn nuôi thả con sói này.

"Chủ nhân thật tuyệt, phân tích có lý có chứng, Tiểu Lang bội phục! Sau này nhất định Tiểu Lang làm việc hết sức trung thành, đương nhiên sẽ không đánh rơi oai danh của ngài!" Bạch Đao Lang Thần kích động nói.

An Lâm: "..."

"Ừ, vậy cậu lui xuống trước đi." An Lâm phất tay áo.

"Vâng chủ nhân, có chuyện gì cần Tiểu Lang làm thì nhất định phải dặn dò Tiểu Lang! Tiểu Lang thích giúp đỡ chủ nhân nhất!" Sau đó Bạch Đao Lang Thần mang vẻ mặt cung kính cúi đầu, rồi mới chậm rãi rời đi.

Nhìn Bạch Đao Lang Thần rời đi, Đại Bạch mới mở miệng nói: "Tôi luôn cảm thấy Tiểu Lang như bị cái gì đó kích thích. Gâu!"

An Lâm trợn trắng mắt: "Còn không phải là bởi vì mấy câu của cậu, hù dọa Tiểu Lang rồi sao."

"Nhưng mà chuyện tôi nói là sự thật mà, gâu!" Đại Bạch tỏ vẻ không để ý lắm.

"Cho nên tôi mới không phản bác, ầy, thú sủng cái gì, đều là giả dối hết." An Lâm thở dài một hơi.

Đại Bạch: "..., anh An, tôi cảm thấy anh cũng bị kích thích rồi, gâu!"

An Lâm lười nói chuyện, nằm lười biếng trên trường kỉ như một ông lớn, hưởng thụ thời gian thong thả.

Mặt trời dần dần rơi xuống đường chân trời, đầy sao xuất hiện trong trời đêm.

Trên tán cây của Chu Tước tông bỗng nhiên rung mạnh.

Đại Bạch nhìn hai người đang hôn nhau một chút, yên lặng cầm lấy cơm nắm màu vàng, vừa giận vừa ăn mấy ngụm.

Một cả giác ngọt ngào hạnh phúc đang lan tràn.

An Lâm đưa mặt qua, chạm đến cánh môi mềm mại đầy đặn của cô gái bên cạnh.

Cả tông môn bắt đầu sôi trào lên, vô số đệ tử nhìn Chu Tước Thánh Hỏa treo cao trên bầu trời mà trào giọt nước mắt vui mừng, còn có rất nhiều đệ tử lớn giọng reo hò, ôm nhau.

Một số đệ tử bắt đầu phóng thuật pháp Hỏa Diễm lên trên trời.

Hỏa Diễm Lưu Tinh, Hỏa Long, Hỏa Phượng Hoàng, Hỏa Phi Quyển...

Từng thuật pháp Hỏa Diễm đủ mọi màu sắc, cực kỳ chói mắt bay lên không trung, sau đó nổ tung, chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, cực kỳ tráng lệ.

An Lâm không kìm lòng được mà đứng lên, nhìn cảnh tượng đặc biệt vạn ngọn lửa cùng phóng lên trước mắt.

"Pháo hoa thật là đẹp."

Một bóng hình áo xanh xinh đẹp đến bên cạnh An Lâm, khẽ cười nói.

Ánh lửa trên bầu trời đêm rơi trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cô gái, đẹp đến mức không gì sánh được.

"Đúng vậy... Pháo hoa đêm nay thật đẹp..."

Sức mạnh kia êm dịu như nước, lại ấm áp như trời xuân, không ngừng chuyển động trong cơ thể, ban cho bọn họ sự ấm áp và cảm giác an toàn.

Ngay lúc này, trong cơ thể của mỗi một đệ tử trong Chu Tước tông đều có thêm một loại viêm lực che chở nào đó.

Một ngọn lửa màu trắng mang dáng vẻ Chu Tước bay về phía bầu trời, vui mừng hót lên trên không trung của Chu Tước tông, dường như là đang tỏ vẻ vui thích vì mình có thể quay về quê hương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận