Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1353: Đại lục Thần Nguyên

An Lâm và Doãn Hỉ hút năng lượng tinh thể màu vàng đang cầm trong tay vào trong cơ thể.

Một luồng năng lượng không gian cực kỳ kỳ lạ hòa tan vào trong thân thể.

"Năng lượng trong cơ thể hai người có thể duy trì một năm, một năm sau năng lượng sẽ tự động bạo phát, mở ra cánh cửa nối tiếp giữa hai thế giới, hai người chịu được lực triệu hồi hấp dẫn, là có thể trở về!"

"Nói cách khác, hai người chỉ có thời gian một năm để cướp đoạt mảnh vỡ Thiên Đạo. Mảnh vỡ Thiên Đạo cũng không thuộc về đại lục Thần Nguyên, đó là sinh mệnh của đại đại lục Thái Sơ, vì vậy làm ơn chắc chắn đem nó về! Chúng ta đã thất bại tám lần, đây có lẽ là này là cơ hội cuối cùng của chúng ta rồi..."

Lời nói của Đạo Đức Thiên Tôn vang vọng bên tai.

An Lâm biết, thất bại tám lần có nghĩa là như thế nào.

Đó chính là người mà Đạo Đức Thiên Tôn và Nữ Oa cử đi, thất bại tám lần! Có thể tưởng tượng được độ khó của nhiệm vụ lần này cao thế nào! Lần này, Đạo Đức Thiên Tôn lại cử học trò cưng của chính mình đi, vẫn còn có tu sĩ kỳ quái này của ông, rõ ràng là định gắng sức lần cuối cùng rồi.

"Chờ tôi trở lại."

Hồ nước trắng thuần, không nhiễm một chút bụi bặm.

Từng trận cười giống như tiếng chuông bạc, cùng tiếng sóng nước lọt vào tai một cách rõ ràng.

An Lâm cảm nhận được trọng lực, cảm nhận được nguyên khí nồng nặc, cũng nhìn thấy rõ ràng cảnh sắc xung quanh.

Doãn Hỉ đã không thấy bóng dáng đâu nữa, có lẽ là đã tùy cơ rơi xuống một nơi khác của thế giới.

Cũng không biết trải qua bao lâu.

An Lâm khẽ gật đầu, chấm cho thế giới này điểm số cao.

An Lâm để lại một câu nói, không được phép chùn bước mà bước vào cánh cửa không gian giữa hai thế giới.

An Lâm chuyển ánh mắt về phía ngọn nguồn của âm thanh, nơi đó có vài người con gái dung mạo xinh đẹp đang cười ha ha đùa giỡn trong hồ. Hồ nước trắng thuần phủ lên làn da trắng hơn tuyết, giống như hòa làm một thể, mái tóc đen nhánh ôm chặt lấy bờ vai đẹp, phác hoạ ra độ cong rung động lòng người.

Một vùng không gian trắng xóa trước mắt dần dần trở nên rõ ràng.

Không gian biến hóa kịch liệt, sức mạnh của hai giới điên cuồng tấn công cơ thể hắn, nhưng đều bị năng lượng tinh thể trong cơ thể hắn chống đỡ.

Bốn phía là núi xanh vây quanh, phong cảnh như tranh vẽ, giống như chốn bồng lai tiên cảnh.

An Lâm phát hiện mấy người con gái dung mạo xinh đẹp, đang mang mặt khiếp sợ nhìn mình, cặp mắt xinh đẹp đang mở to, giống như đang nhìn thấy một việc khác với lẽ thường nào đó.

Vị trí chỗ hắn dĩ nhiên là một hồ nước màu trắng, hắn đã đứng giữa hồ nước.

"A...!!!"

Đúng, mọi thứ của nơi này đều đẹp như vậy.

Ngay sau đó, tiếng cười giống như tiếng chuông bạc đột nhiên mất đi.

Lúc này An Lâm mới phản ứng lại, bây giờ hắn rốt cuộc phải làm gì.

"Chém hắn!!"

"Các cô nương, tôi không có ác ý, chỉ là đi nhầm vào nơi đây, thật sự xin lỗi..." An Lâm mở miệng nói lời xin lỗi.

"Dám nhìn trộm chúng tôi tắm!"

Các cô dường như không nghe thấy lời xin lỗi của An Lâm, lập tức gọi lão đại.

Một tiếng thét chói tai vang vọng trời cao.

"Vị... vị tiền bối kia đã đi rồi?" Một cô gái có chút ngạc nhiên nói.

Các cô gái tắm trong hồ, nhìn thấy bóng lưng An Lâm rời đi, có chút ngạc nhiên.

An Lâm thấy thế đâu còn dám đợi lâu, lúc này bay lên trời, bỏ chạy về phía xa xa!

"Dê xồm đến rồi!"

Mấy cô gái tắm trong hồ thấy cảnh tượng này, sắc mặt trở nên hơi tái nhợt.

"Lực lượng không gian, hắn lại là thượng tiên của cảnh giới Phản Hư?"

"Mau, mau liên hệ với Cốc chủ!!"

Từng tiếng hét lớn phẫn nộ của người con gái, chấn động đến mức lỗ tai An Lâm gần như điếc rồi.

An Lâm nhấn một cái trên hư không, tất cả phi kiếm dường như đâm trúng một bức tường không thể nhìn thấy, thế đi dừng lại, tới tấp bị giam cầm tại chỗ không thể cử động được.

Từng thanh phi kiếm uy thế lạ thường, xé rách trời cao, mang theo mũi nhọn mạnh mẽ chém về phía An Lâm.

Vèo vèo vèo!

"Chúng ta còn muốn để Cốc chủ mời hắn đến Tông môn của chúng ta uống trà, sao hắn đã bỏ đi rồi?" Một cô gái khác mặt lộ vẻ thất vọng nói.

"Có thể... có thể hắn không nhìn nổi chúng ta." Một cô gái tự ti nói. Nói xong, cô gái vẫn còn đang giữ bộ ngực nhỏ mềm của mình trong nước, khẽ thở dài một hơi.

"Có lẽ là chúng ta trước đó quá vô lễ, chọc giận tiền bối rồi."

"Cũng đúng, tiền bối chính là nhân vật giống như Cửu Thiên Thần Long, muốn bao nhiêu phi tử mà không được, chúng ta trước đó còn lớn tiếng lăng nhục hắn..."

Lúc các cô gái nói có chút tự trách mình.

Trên trời cao nơi xa xôi, An Lâm thở phào nhẹ nhõm.

"Nguy hiểm thật... Cuối cùng cũng coi như thoát khỏi chỗ đó."

"Điểm dừng chân của nơi giao thoa giữa hai thế giới này, sao lại là nơi quỷ quái vậy, thật sự tồi tệ!"

An Lâm khẽ hừ một tiếng, trong lúc bất giác lại hồi tưởng lại hình ảnh ướt át của mấy người con gái đang tắm trong hồ, khuôn mặt không giấu được mà hơi đỏ lên.

Thần thức của An Lâm quét qua một lần, đột nhiên cảm thấy không đúng.

Người bình thường nhìn thấy tu sĩ thì bái lạy, chuyện này nếu như ở đại lục Thái Sơ, thì chắc người bình thường trên đường không cần đứng lên nữa, dù sao đi tới đi lui đều có tu sĩ, cứ quỳ lạy suốt là được.

Đại lục Thái Sơ chưa từng xuất hiện tình huống như thế này, chẳng lẽ là phong tục của đại lục Thần Nguyên?

Tình cảnh này khiến cho cả người An Lâm đều bối rối, đây là tình huống gì vậy?

Bất luận nam nữ hay già trẻ, đều quỳ lạy làm lễ một cách vô cùng thống nhất.

"Cầu xin Tiên nhân chúc phúc, Tiên nhân hồng phúc ngang trời."

An Lâm bay thẳng một đường, cẩn thận quan sát từng cọng cây ngọn cỏ của thế giới.

Không bao lâu sau, một thành trì chiếu vào tầm mắt.

Thành trì khá lớn, xem ra rất phồn hoa, nhìn ra có hơn triệu người cư trú ở trên đó, phong cách cũng là gạch đá ngói xanh cùng với lầu gác gỗ lim khá nhiều.

An Lâm bay qua trên bầu trời, đi tới đoạn đường tương đối phồn hoa, liền đạp không mà xuống.

Người ở dưới mặt đất nhìn thấy bản lĩnh đạp không mà xuống của An Lâm, dồn dập hô to lên một cách kinh ngạc.

Sau đó, một cảnh tượng khiến An Lâm kinh ngạc đã xảy ra.

Người trên đường đều đang quỳ xuống, chặn đầu An Lâm mà lạy.

"Tiên nhân phù hộ."

"Tiên nhân đại giá quang lâm, tiểu nhân có lễ..."

"Là nguyên nhân của mảnh vỡ Thiên Đạo sao? Đạo Đức Thiên Tôn đã nói, mảnh vỡ Thiên Đạo rơi xuống thế giới này, liền khiến cấp độ của thế giới này cao hơn..."

Tiểu đệ sống tốt hơn lão đại, việc này không khoa học.

Phải biết, đại lục Thái Sơ mới là đại lục chủ, đại lục Thần Nguyên chỉ là một đại thế giới trong đại lục Thái Sơ mà thôi, nhưng nồng độ nguyên khí của nó lại cao hơn một chút so với đại lục Thái Sơ. Điều này đã chứng minh cái gì? Chứng minh sinh linh nơi này, môi trường tu hành còn tốt hơn đại lục Thái Sơ!!

Thế giới của đại lục Thần Nguyên, cảm giác giống như đại lục Thái Sơ, các loại địa hình và thực vật cũng không chênh lệch lớn, điều đáng nhắc tới chính là, nồng độ nguyên khí thậm chí còn cao hơn một chút so với đại lục Thái Sơ, điều này rất đáng suy ngẫm.

Hắn khẽ gật đầu, ngồi trên gạch bay trong không trung không bờ bến.

"Bỏ đi, tìm một nơi đặt chân, tìm hiểu tình hình trước đã."

Trong đám người quỳ lạy hắn cũng có tu sĩ! Người cảnh giới cao nhất, ngay cả tu sĩ cảnh giới Dục Linh cũng có, mà tu sĩ kia giờ khắc này đang nhìn An Lâm với khuôn mặt đỏ rực, nhìn thấy ánh mắt của An Lâm di chuyển đến, lại kích động dập đầu mấy cái.

An Lâm: "..."

"Các vị mau mau đứng lên, không cần đa lễ!"

Âm thanh trong sáng của An Lâm, truyền khắp đường phố.

"Đa tạ Tiên nhân!"

"Tiên Nhân đạo pháp vô biên."

Trong từng tiếng cảm kích cùng ca ngợi, mọi người trên đường phố rốt cuộc cũng đứng lên.

Sau khi đứng lên, họ cũng không đi, cũng không làm những chuyện khác, mà là nhìn An Lâm với vẻ tràn đầy mong đợi, dường như đang mong đợi có thể xảy ra điều gì đó.

An Lâm: "???"
Bạn cần đăng nhập để bình luận