Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 955: Đứa con trai bá đạo xuất hiện

An Minh Xuyên chỉ cần giáng một kiếm xuống, Diệp Đông không thể tránh được.

Phù...

Máu tươi bắn tung toé, cơ thể chàng trai trước mặt bị chém một nhát thật dài, ngã gục xuống mặt đất, *

"Tôi tuyên bố, quán quân mới giải Tu tiên núi Bắc Vụ lần thứ ba mươi sáu của Hoa Quốc, thuộc về, An Minh Xuyên!" một vị trọng tài đứng lên dõng dạc tuyên bố kết quả. Tất cả mọi người đều hoan hô chúc mừng, không khí cực kì náo nhiệt.

An Minh Xuyên có một thân hình rắn chắc cầm trong tay Linh Khí cao cấp khiến cảnh Dục Linh ai ai cũng thèm nhỏ dãi, một mình đứng ở đó, ánh sáng của Linh Khí làm cho ánh mắt của mọi người sáng rực lên,

Đây là hào quang của thổ hào!

Diệp Đông tự nhìn bản thân bị đánh đến không còn mảnh giáp che thân mà không cầm nổi nước mắt thương cảm.

Trong cái thời đại mà ai ai cũng dựa vào người đi trước để tiến lên thì An Minh Xuyên lại dựa vào đứa con trai của mình để giành ngôi vị quán quân.

"Ông trời ơi! Tại sao loại cấp độ đại năng kia lại xuất hiện tại nơi này?".

Trên Trái đất này, tu sĩ cảnh giới Hoá Thần là vị trí cao nhất còn tồn tại, còn đại năng cảnh giới Phản Hư chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi. Thỉnh thoảng sẽ có ngày Thiên đình phái đại năng Phản Hư xuống hiện thân, nhưng để tận mắt thấy được thì quả thực là rất ít.

" Mọi người nhanh tránh đi! Đây là lực Không Gian, có đại năng cảnh giới Phản Hư đích thân tới đây rồi!" Một người có vẻ biết nhiều thất thanh hô hoán lên.

Mấy trăm tu sĩ đều không khỏi kinh hãi, có người thậm chí không thể chịu đựng thêm giây phút nào được nữa mà chạy thục mạng.

Một vết nứt đen kịt đột nhiên phi tới xoá tan bầu không khí náo nhiệt tại đó.

"An Lâm ư?" An Minh Xuyên thấy bóng dáng người kia, kích động kêu lên.

Qua vài năm tu đạo ngắn ngủi, ông lại phụ thuộc vào Linh Khí và đan dược quý của con trai ông mang đến, đến mức có thể được gọi là một bước lên mây, mới ngày nào là một người mới tu tiên mà giờ đây đã là Tu Tiên Đại Lão, đúng là một ví dụ sinh động về các anh hào tu tiên, rốt cuộc phải sợ hãi đến mức nào.

Hơi thở mạnh bắt đầu buông xuống,

" Đây... đây là cái quái gì vậy?" một vị Tu sĩ thấy trong hư không đột nhiên xuất hiện một bóng đen mà toàn thân run rẩy mà nói không nên lời.

Trong lúc tất cả mọi người đang tung hô chúc mừng vị quán quân mới.

"Chạy mau đi!"

"An Lâm đạo hữu!"

"Cảnh giới Phản Hư? Chẳng lẽ là cảnh giới bên trên cả đại năng Hoá Thần sao?".

Sư phụ của An Minh Xuyên, Thôi Triết, nhìn thấy bóng dáng chàng trai trước mặt, cũng không kìm được mà lên tiếng.

Một vị đại năng cưỡi một thú cực lớn cuối cùng đã xuất hiện trước mặt mọi người, uy phong lẫm liệt, khí thế ngút trời.

Tu sĩ chạy trốn thì dừng lại, trong lòng tu sĩ còn chút hoảng sợ, bị một phen thất thầnngơ ngác nhìn lên khung cảnh trước mặt.

"Không lẽ hắn đã tới cảnh giới Phản Hư rồi ư?"

"Tôi không nhìn lầm chứ? An Lâm lại có thể dùng Lực Không Gian?"

Đám tu sĩ không khỏi tò mò vây quanh An Lâm, có chút kính sợ, lại thêm chút hiếu kì khi xì xào đánh giá bên tai hắn.

An Lâm nhảy xuống Đại Bạch, vui vẻ ôm An Minh Xuyên.

Từ bề ngoài mà nói thì cái người tí hon này có thể được coi là đẹp hoàn mỹ không có điểm nào để chê cả.

"Cha, đã lâu không gặp."

An Lâm gật đầu nói: "Đề Na là đại năng Tinh linh của Nhất Tộc, đừng nhìn vẻ ngoài của cô ấy nhỏ mà coi thường, nhỏ nhưng khả năng không nhỏ, có thể có sức mạnh cảnh giới Phản Hư đấy.

"Chào chú An, tôi tên là Đề Na, là vật cưng của An Lâm cự nhân." An Lâm còn chưa kịp mở miệng thì Đề Na đã nhanh nhảu cười một cái chủ động nói trước.

"Lâm, vị này là..." An Minh Xuyên nhìn Đề Na nói.

Lúc này, tất cả tu sĩ đều phản ứng lên, chàng trai trước mặt, lại là con trai của An Minh Xuyên, cái tên yêu nghiệt An Lâm đến từ Thiên Đình!

"Chú An, chú thật lợi hại! Thật không hổ danh là cha của anh An. Gâu!" Đại Bạch cực kì lễ phép cười một tiếng.

An Minh Xuyên cười một tiếng ha ha, hiển nhiên là có chút khoái chí.

Sau đó, ông ta để ý đến người tí hon trên vai An Lâm, không kiềm được ước ao mãi.

"Lần trước trông thấy hắn, chẳng phải mới là cảnh giới Dục Linh ư? Bây giờ cách lúc đó cũng không lâu lắm, tại làm sao mà tôi cũng không xem rõ cảnh giới của hắn nữa vậy?".

"Hả... Đó là loài sinh vật nào vậy?".

"Mọi người mau nhìn xem, trên vai hắn có một người tí hon xinh đẹp!"

"Ha ha, anh đang xem phim khoa học viễn tưởng sao? Mới có hai năm làm sao có thể từ cảnh giới Dục Linh trở thành cảnh giới Phản Hư? Hay là do anh bị doạ sợ đến mức ngốc cả ra!".

"Được lắm!" An Minh Xuyên biết được tiểu tinh linh ngoan ngoãn, đáng yêu, không ngừng gật đầu, vui mừng nói: "Tiểu Na, Cô có mắt nhìn người đấy, đi theo con trai tôi, chắc chắn có khả năng tới được cuộc sống điên cuồng!"

Đám tu sĩ thấy cảnh này, nhao nhao hít một hơi lớn.

Thì ra không phải An Lâm đột nhiên đến được cảnh giới Phản Hư, mà chỉ là hắn có vật cưng là đại năng cảnh giới Phản Hư... Cái này, cái này còn kinh hãi hơn vậy!.

Dựa vào con trai thì dựa vào con trai, dựa vào con trai lợi hại như vậy sao?

Cách đó không xa là Thu và Đông đang chữa vết thương, thấy cảnh này, cuối cùng cũng thấy bội phục rồi, có con trai giỏi đến mức đạt đến cảnh giới nhất định rồi thì muốn làm gì cũng được.

"Đạo sĩ giả, đã lâu không gặp!"

Từ nơi cách đó không xa có một âm thanh nghe như tiếng chuông bạc truyền đến.

An Lâm vừa mới quay người, liền thấy một thiếu nữ mặc chiếc váy màu tím nhảy bổ vào vòng tay của An Lâm.

"Ối, Giả La Lị, cao thì chẳng cao thêm bao nhiêu, mà món hổ vồ đã lợi hại đến mức này rồi hả?" An Lâm bị đâm sầm một cái, xém chút nữa là đứng không vững, vỗ vỗ lưng Điền Linh Linh, hơi nghi ngờ nói, "Cô đột nhiên nhiệt tình như vậy, có phải có mục đích gì đó mà không để cho ai đó biết?"

"Qua đây, qua đây, qua đây, cùng ta nói chuyện một chút, ngươi làm sao có thể cua được Tiểu Lan!" An Minh Xuyên tỏ vẻ hăm hở lôi An Lâm ra quán nước nói chuyện.

Mặt An Lâm tối xầm lại: " Cha có thật là cha ruột của con không? Có ai lại làm tổn thương con trai của mình như cha không?"

Ông cảm thấy tiên nữ đẹp hoàn mỹ như Hứa Tiểu Lan, ít nhất phải tán tinh cả trăm năm may ra mới được, vậy mà không đến hai năm, họ đã thành đôi rồi? Thật không thể tưởng tượng nổi!

"Tiên nữ Hứa Tiểu Lan bị mù hay sao? Cô ấy thật sự đi theo người "tốt" như con sao?" An Minh Xuyên vẫn không thể tin đó là sự thật được lại nói.

Như đánh vào mặt vậy sao?

Lời vừa nói dứt, như đạn nổ làm cho người ta khiếp sợ.

"Người một nhà?" An Lâm trừng trừng hai mắt.

"Người một nhà?" Điền Linh Linh vừa thẹn thùng vừa giận trừng mắt nhìn An Minh Xuyên.

An Minh Xuyên khẽ ho một tiếng, nói sang chuyện khác: "Ừm, à phải rồi, tại sao tiên nữ Tiểu Lan xinh đẹp lại không trở lại Trái Đất?"

An Lâm mỉm cười: "Cô ấy đang giúp tôi bán đồ ăn kiếm tiền đây."

An Minh Xuyên ngạc nhiên nhìn, chỉ tiếc sắt không thể thành thép nói: "Con, sao con dám để Tiểu Lan làm loại chuyện này? Con mà cứ như thế này thì có thể tìm bạn gái được không đây? Có biết quan tâm, có biết trái tim ấm áp là như thế nào không? Cái loại người như con thì cả đời cũng không theo đuổi được Tiểu Lan đâu!"

An Lâm cười ha ha: "Con nghe không hiểu cha đang nói gì, Hứa Tiểu Lan đã là người yêu của con, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì cô ấy sẽ là con dâu của cha rồi."

Ầm ầm!

Một câu nói thôi mà như thể sấm sét đánh ngang tai khiến An Minh Xuyên giật mình kinh ngạc.

An Minh Xuyên: "..."

Hai người vừa thấy mặt đã ầm ĩ hết cả lên, An Minh Xuyên phải đứng dậy khuyên giải: "Được rồi, đều là người một nhà rồi, có chuyện gì từ từ nói chuyện, đừng nóng giân, chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện."

Lần trước vừa quay lại liền tặng Giả La Lỵ một Linh Khí, bây giờ vừa thấy mặt đã đòi hỏi phải đồ tốt, thật coi tiền của hắn như gió lớn thổi đến đấy à?

"Điền Linh Linh, mặt mũi của cô bị Đại Bạch ăn sạch rồi hả?' An Lâm xạm mặt lại nói.

Điền Linh Linh hơi ngẩn ngơ, vẻ mặt đầy uất ức nói: "Cậu không yêu tôi rồi..."

An Lâm khẽ cười một tiếng, uyển chuyển cự tuyệt nói: "Cút!"

Cô gái trẻ nhiệt tình ôm thêm một lúc, lúc sau mới có chút dáng vẻ tội lỗi cười nói: " Đạo sĩ giả, tôi đã trở thành kỳ Dục Linh rồi, nhưng vẫn chưa có một Linh Khí thực sự trong tay...
Bạn cần đăng nhập để bình luận