Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1380: Ta đều muốn cứu

Vì cứu vớt phần lớn số người, kết quả là An Lâm đã giết chết tất cả những người kia, cuối cùng còn phải chịu nỗi thống khổ do bị đủ loại oán quỷ cắn xé.

Lúc ấy Lôi Thiên Thần đã nói, không cần cứu vớt, thuận theo tự nhiên là được...

Cứu vớt bên nào, cũng sẽ trở thành kẻ ác ở bên kia.

Những lời này rất ác độc, nhưng sự thật đúng là như thế.

Bất kể An Lâm có chọn như thế nào, thì đều là sai, bất kể có làm như thế nào, thì hắn vẫn là một tên đao phủ lây dính máu tươi của hàng tỉ sinh linh...

"Tại sao, tại sao lại khiến ta phải đối mặt với những điều như thế này???" An Lâm ngẩng đầu nhìn lên ông trời, giận dữ quát hỏi, bất giác, hốc mắt đã đỏ ửng, tràn đầy cảm xúc không cam lòng và tuyệt vọng.

Phong Vô Nhai ngẩn ngơ nhìn An Lâm: "Ngươi muốn giết ta đến mức này ư?"

Hắn cho là An Lâm muốn giết hắn lại không thể giết, nên mới tức đến độ phát khóc.

"Đại lục Thần Nguyên và đại lục Thái Sơ, ta đều muốn cứu!" An Lâm cười ha ha nói.

Một thanh kiếm cắm vào ngực Phong Vô Nhai.

"Bầu trời trên đại lục Thần Nguyên chỉ là bị đục thủng một cái lỗ thôi, cũng không phải là thiên đạo tan vỡ, sao tôi lại không thể vá được chứ?" Tiểu Tà lạnh nhạt lên tiếng, trong giọng nói lộ ra vẻ tự tin không gì sánh kịp.

Phập.

Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng mà non nớt truyền đến: "Này, đồ ngốc, không phải là vá trời thôi sao? Anh đã quên lúc ở lãnh thổ Thái Sơ Cổ Long, tôi vá trời như thế nào hả?"

"Ngươi... Ngươi không muốn sống nữa sao?"

Trong lòng An Lâm chưa từng nghĩ tới vứt bỏ cái trách nhiệm này, hắn không muốn để cho đại lục Thái Sơ bị hủy diệt, cũng không muốn để cho đại lục Thần Nguyên bị hủy diệt, hắn muốn tìm ra một cái biện pháp vẹn toàn đôi bên!

Phong Vô Nhai: "???"

Toàn thân An Lâm run lên, sau đó khuôn mặt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, kích động nói: "Tiểu Tà, ý nhóc là, nhóc cũng có thể vá được vùng trời này ư?"

Lúc mà hắn sắp bị ép đến phát điên, kiếm Thắng Tà phía sau lưng hắn đột nhiên sáng lên.

Phong Vô Nhai: "Gì cơ?"

Hắn không hề nghĩ tới, chính mình sẽ bị An Lâm dùng kiếm đâm chết.

"Các ngươi đang nói cái gì?" Phong Vô Nhai mở to hai mắt hỏi.

Một khi hắn chết rồi, ai sẽ giúp đại lục Thần Nguyên thoát khỏi nguy cơ hủy diệt?

Hắn trừng lớn hai mắt, ngây ngốc nhìn lưỡi kiếm trên ngực, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.

Phong Vô Nhai nhìn An Lâm, quát đến khàn cả giọng.

Phong Vô Nhai cảm nhận được kiếm Thắng Tà cắm vào trái tim hắn, đang không ngừng cắn nuốt tinh hoa sinh mệnh của hắn, biết mình thật sự không thể sống sót được nữa, không khỏi khổ sở cười một tiếng, nói: "Người đời chỉ biết ta khát máu tàn bạo, lại không biết ta phải bỏ ra biết bao nhiêu vì cái thế giới này..."

"Ngươi còn có lời trăn trối gì không?" An Lâm lại hỏi.

"Thế rồi sao nữa?" An Lâm hỏi.

Phong Vô Nhai: "..."

Phong Vô Nhai vẫn còn đang giải thích với vẻ rất kích động, giống như hồi quang phản chiếu, khua tay múa chân đứng lên: "Ta giúp đại lục khỏi bị hủy diệt, cho dù bị mất tôn nghiêm của một người đàn ông, thì ta vẫn muốn sử dụng trái tim của trời để đi vá trời! Nếu không phải là ta giao ra hết thảy, ngươi có cơ hội đứng ở chỗ này chiến đấu với ta ư? Đáng lẽ là ngươi đã sớm bị hủy diệt cùng với cái đại lục này rồi!"

"Đã quên nói cho ngươi biết, Kiếm Linh của ta cũng vá vá trời, không cần đến ngươi nữa. Mặt khác..." An Lâm chỉ màn chắn màu lam trên đài Trảm Tiên, "Lực lượng của ta đã hao hết, không cách nào phá vỡ đại trận bao quanh đài Trảm Tiên, ta không giết ngươi, thì ta cũng không ra được."

"Có một chuyện khiến ta vẫn rất tò mò, cái kia của ngươi đã không được, tại sao còn muốn thu nhận mỹ nữ thiên hạ vào hậu cung như thế?" An Lâm tỏ vẻ không hiểu.

"Không phải là bệnh liệt dương, là bị áp chế! Khụ khụ... " Phong Vô Nhai tức giận nói, khí huyết dâng trào lại phun ra mấy ngụm máu tươi.

"Được rồi, ta hiểu rồi." An Lâm xoa trán, "Chuyện ngươi bị bệnh liệt dương vì toàn bộ đại lục này, ta sẽ giải thích và làm sáng tỏ với mọi người."

Trông rất là có lý.

Hắn thật sự không rõ, vì sao Phong Vô Nhai lại đưa ra lời trăn trối kỳ quái như thế. Nói ra một tràng khó hiểu, hết lần này tới lần khác còn bày ra cái vẻ hết sức coi trọng...

"Ngươi biết không... dương lực của một con người, đặc biệt là đàn ông, hội tụ chủ yếu ở nơi nào không? Là thận! Là thằng em bé nhỏ của ta!" Phong Vô Nhai lộ vẻ bi phẫn nói, "Ta không bị bệnh liệt dương, chỉ là thằng em bé nhỏ của ta bị trái tim của trời áp chế!!"

An Lâm kinh hãi.

Nhưng từ phương diện chiến đấu, hắn vẫn khá là khâm phục Phong Vô Nhai, làm đại năng Hợp Đạo siêu cấp thứ nhất bại trong tay hắn, hắn cũng cần phải cho đối phương một chút phúc lợi.

Phong Vô Nhai vừa nói, vừa ho ra vài búng máu, hơi thở cực kỳ suy yếu.

"..., " Phong Vô Nhai thở dài nói, "Ngươi có biết, trái tim của trời có thuộc tính gì không? Nó có thuộc tính Hàn U Minh thuần âm, đại diện hắc ám của thế giới, cũng chính bởi vì như thế, mới phù hợp với Thiên Địa Hắc Liên, có thể mượn lực lượng cùng ta. Nhưng bởi vì cái gọi là âm dương tương sinh cũng tương khắc, năm đó ta đạt được trái tim của trời, dương lực của ta lại bị trái tim của trời áp chế, cắn nuốt... Khụ khụ..."

"Ngươi nói những lời lời trăn trối này là để khiến ta ghê tởm à?" An Lâm hỏi.

"Ha hả... " Phong Vô Nhai bật cười, tỏ vẻ sâu xa nói, "Những mỹ nữ tuyệt thế kia, ta không thể đè, thì sao những người khác có thể đè? Ta quyết không cho bọn hắn cơ hội!"

An Lâm lần nữa kinh ngạc mà há to miệng.

Lúc này, kiếm Thắng Tà cắm vào ngực Phong Vô Nhai tỏa ra hào quang sáng chói, thần quang cực kỳ mạnh mẽ mang theo lực lượng ăn mòn, trong nháy mắt chém đứt thân thể Phong Vô Nhai!

"Thật ghê tởm." Tiểu Tà nói bằng giọng điệu lạnh lùng.

An Lâm còn chưa ra tay, Tiểu Tà đã bổ xuống một đao cuối cùng, hiển nhiên là không nghe nổi nữa.

An Lâm thấy thế có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, mặt khác không nói, chỉ riêng cái lời trăn trối này, chính là lời trăn trối hiếm thấy nhất mà hắn từng được nghe. Chẳng qua nếu Phong Vô Nhai kiên trì như vậy, về chuyện bệnh liệt dương, hắn vẫn có thể hết sức giúp Phong Vô Nhai làm sáng tỏ.

Một luồng lực lượng vô hình như đang bay lên bầu trời.

Màn chắn màu lam bao quanh đài Trảm Tiên biến mất.

Phía trên bầu trời, đột nhiên có vô số cánh sen màu đen bay xuống, bao trùm trong vòng ngàn dặm, duy mỹ mà thê lương, đồng thời nguyên khí cực kỳ đậm đặc ở trên hư không tuôn trào cuồn cuộn, khiến cho tu vi của vô số sinh linh đều tăng trưởng một phần, thậm chí có sinh linh lĩnh ngộ được ý cảnh, tựa như có điều ngộ ra.

Đại năng cảnh giới Hợp Đạo ngã xuống, Thần Đạo tiêu tan, thiên địa cùng xót!

Lần này Tiên Vương Phong Vô Nhai đã thật sự chết rồi, nhưng khi thấy tình cảnh này, trăm vạn tu sĩ vốn đều ước gì Tiên Vương ngã xuống, vẫn xuất hiện cảm xúc bi thương ở trong lòng.

Có lẽ cánh sen ngàn dặm cùng với chân ý đạo cảnh lưu lại này, chính là một phần quà tặng cuối cùng hắn để lại cho người đời...

Tại nơi thân thể Phong Vô Nhai biến mất, một cái tinh thể vô hình vô thực bay lơ lửng ở trên hư không, không ngừng biến ảo.

Lúc thì biến thành thật thể, lúc thì biến mất ở trên hư không, giống như chưa từng tồn tại.

An Lâm có chút ngạc nhiên, đưa tay chụp lấy cái tinh thể kia, thì lại phát hiện tay mình xuyên qua tinh thể, tựa như hết thảy trước mắt đều là không khí.

"Hửm? Chuyện gì xảy ra?"

Hắn có phần không giải thích được, đưa tay bắt mấy lần, kết quả là đều túm lấy khoảng không.

"Được lắm! Đây là không chấp nhận ta chứ gì?" An Lâm lạnh lùng hừ một tiếng.

Ngay cả cái tên bệnh liệt dương Phong Vô Nhai kia cũng đón nhận, thế mà lại dám không chấp nhận mình?

Từ từ... Hình như là sau khi Phong Vô Nhai được mảnh vỡ thiên đạo tiếp nhận, thì mới bị bệnh liệt dương?

An Lâm chợt thấy sợ hãi cả, lùi lại hai bước, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

"Trời ạ, may mắn là mảnh vỡ thiên đạo không tiếp nhận mình, nếu thật sự bị nó đón nhận, mình bị bệnh liệt dương thì biết làm sao đây?" An Lâm âm thầm cảm thấy may mắn ở trong lòng.

Quên đi, mảnh vỡ thiên đạo gì đó, cứ để cho người anh em Doãn Hỉ lấy về đi...

Dù sao là sư phụ của hắn muốn, để đồ đệ lấy về, như thế mới đúng đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận