Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 393: Mượn đao giết người

Trên trời cao An Lâm cưỡi cục gạch đen lướt qua, mắt thấy vô số trận chiến.

Hắn kìm nén tâm trạng muốn đi đánh một trận, không ngừng tìm kiếm bóng dáng mấy mục tiêu của mình.

Trong thời gian này, An Lâm cũng đã gặp được mấy sinh viên kỳ Dục Linh ngự kiếm phi hành.

Họ vừa thấy An Lâm, ai nấy đều thức thời tránh đi. Mặc dù giao chiến với một học trưởng kỳ Hóa Thần rất kích thích, nhưng họ vẫn muốn kiếm một ít chỉ số chiến công trước, giữ được một thứ hạng tốt rồi nói sau. Nếu họ gặp nhau trong ngày cuối cùng, đám sinh viên kỳ Dục Linh này nhất định sẽ nhào lên không chút do dự.

"Oành...!"

Bỗng nhiên ở đằng xa truyền tới một loạt tiếng nổ động trời.

Vẻ mặt An Lâm không đổi, hắn bình tĩnh thay đổi hướng bay, bay về hướng đông bắc.

Lại là một ánh kiếm màu đen phóng lên cao, trực tiếp gọt bung một ngọn núi gần đó ra.

Đường Tây Môn cười ha ha một tiếng, ánh sáng đỏ phủ trên thanh kiếm dài trong tay hắn dâng trào.

Diêu Minh Hi vung ra một kiếm, bỗng nhiên bốn phía nổi lên gió lớn. Mũi kiếm màu đen như nước chảy chém xuống người Đường Tây Môn, trong ánh kiếm màu đen còn ẩn chứa ánh sáng vàng có sức trấn áp cực mạnh.

"Đường học trưởng, một chiêu tiếp theo này, là do em gái tôi sáng tạo, vừa hay tôi có thể dùng nó để báo đáp cho anh!" Đột nhiên Diêu Minh Hi dậm chân ra sau, kiếm Thần Binh Hắc Trạch toả ra khí đen tận trời, như có Chân Ma đang gầm thét.

"Đại Phong Ca, Trấn Ma Khúc!"

Hắn có chút kinh ngạc, thông thường những cuộc chiến giữa các sinh viên kỳ Dục Linh sẽ không bùng nổ sớm như vậy. Ngày thứ nhất là lúc để họ đi lấy chỉ số chiến công mà, sao bây giờ họ lại quay sang đánh nhau rồi?

Cuối cùng vẫn là một kiếm Đường Tây Môn chiếm thượng phong, đường kiếm đỏ đánh tan đường kiếm Hắc Thủy kia, ngay cả ánh sáng vàng bên trong cũng bị đánh nát.

Là hai sinh viên Kỳ Dục Linh đang chiến đấu!

"Đánh hay lắm!" Đường Tây Môn hét lớn một tiếng, tay cầm kiếm dài, màu đỏ trong kiếm hắn dâng cao tận trời, hắn vung tay chém một đường về phía đường kiếm Hắc Thủy kia.

Dù sao Đường Tây Môn cũng là cường giả đứng đầu trong tiên bảng, hắn chỉ dựa vào kiếm pháp cao siêu của mình đã áp chế được Diêu Minh Hi. Nhưng Diêu Minh Hi lại không sợ chút nào, cho dù đã bị thương không ít chỗ, kiếm chiêu của hắn vẫn bá đạo như thường.

An Lâm cưỡi cục gạch đen vọt tới, thấy Diêu Minh Hi và Đường Tây Môn đang chiến đấu.

Nhìn đến đây, An Lâm đang đứng trên trời đã đoán được đại khái. Diêu Tú mới vừa thăng đến kỳ Dục Linh, sau đó bị Đường Tây Môn chèn ép, vừa đúng lúc anh trai cổ Diêu Minh Hi ở gần đó, vì vậy hai người mới đánh nhau.

Đường Tây Môn nắm lấy cơ hội, tiếp tục nhào về phía Diêu Minh Hi.

"Ha ha ha... cứ phóng ngựa đến đây đi nữa, tôi sẽ đưa hai anh em cậu ra khỏi quảng trưởng luôn!"

An Lâm nhìn say sưa, lúc này sau lưng lại có một hơi thở cường đại tiến đến gần hắn.

Keng! Hai mũi kiếm kinh khủng va chạm, không gian trong phạm vi mười mấy trượng vỡ nát.

Diêu Minh Hi bị dư lực của đường kiếm ảnh hưởng đến, người bị thương năng, hộc máu, rơi xuống mặt đất.

"Ha ha, câu này nói ra từ miệng một tên bổ đao điên cuồng, cậu không thấy xấu hổ hả?" Liễu Thiên Huyễn cười, lúm đồng tiền như hoa, cũng nhìn trận đấu phía dưới đầy hứng thú.

Trong lòng An Lâm hơi hoảng hốt, hắn còn chưa nghĩ xong nên đối phó với Đường Tây Môn như thế nào, thì đối thủ nguy hiểm nhất của hắn - Liễu Thiên Huyễn đã xuất hiện, tình hình càng phức tạp hơn.

An Lâm nháy mắt một cái, không hiểu hỏi lại: "Tại sao? Tôi nhường chuyện tốt này cho chị, sao chị còn từ chối?"

Có giọng nói ngọt ngào mềm mại truyền tới, đầy vẻ nhạo báng.

An Lâm quá mệt mỏi, nhưng không biết nên làm cái gì.

"Aiyo! An Lâm, lại chuẩn bị bổ đao hả?"

Đôi mắt tím Liễu Thiên Huyễn chợt lóe sáng, cô không dám chắc hỏi lại: "Cậu điên à? Tôi đi làm thịt Đường Tây Môn có ích lợi gì cho cậu? Chẳng lẽ cậu thật sự định nhân lúc tôi suy yếu, bay lại xử lý tôi à?"

An Lâm cắn răng nói: "Chị giúp tôi xử lý Đường Tây Môn, tôi sẽ ở đây chơi với chị một ngày!"

Hắn nhìn Diêu Minh Hi bên dưới, hắn đã bị Đường Tây Môn đánh cho phun ra Chiến bại bình định phù, trận chiến xem như kết thúc, hai người còn đấu võ mồm tiếp, vậy Đường Tây Môn sẽ bỏ chạy mất dạng cho xem...

An Lâm nhìn ra sau lưng, thấy một người con gái vô cùng xinh đẹp, đang cưỡi pháp trượng Lục Vũ bay tới..

"Ê ê, tôi đâu phải đồ ngu. Cậu mới là người nguy hiểm nhất nơi này, nếu tôi hao phí quá nhiều sức lực để đối phó Đường Tây Môn, thế không phải đã cho câu cơ hội ngồi làm ngư ông à?" Liễu Thiên Huyễn dùng ánh mắt nhìn thấu tất cả nhìn An Lâm, chậm rãi nói.

An Lâm bị câu này của cô làm nghẹn họng.

Liễu Thiên Huyễn lại nói: "Tốt nhất là tôi chờ cậu đi đánh một trận với Đường Tây Môn, sau đó lại tìm cơ hội đánh knock out câu."

"Chị thấy người có thực lực thiên tài như tôi đây, còn cần làm mấy chuyện như bổ đao đó à?!" An Lâm cố gắng tỉnh táo tinh thần, chính khí hào hùng trả lời.

Liễu Thiên Huyễn nghe vậy ngẩn ra, sau đó nghi ngờ nhìn An Lâm, mở miệng nói: "Tôi không thèm!"

Sau đó hắn lại là giật mình một cái, mở miệng nói: "Học tỷ Liễu, không thì tôi nhường Đường Tây Môn cho chị bổ đao nha!"

An Lâm thấy Liễu Thiên Huyễn không có ý muốn chiến đấu với mình, trong lòng cũng thở phào một hơi.

An Lâm nghiêm túc nhìn Liễu Thiên Huyễn: "Tôi là loại người sẽ làm vậy à, tình bạn của chúng ta đâu mất rồi? Tôi chỉ muốn mượn cớ chơi với chị thôi!"

Liễu Thiên Huyễn lẩm bẩm một tiếng: "Lừa con nít à?"

Cô nghiêng đầu sang bên, gương mặt xưa nay luôn bị phủ trong tuyết sương, lúc này bừng lên ánh nắng đỏ rực.

Đường Tây Môn trải qua hai trận chiến với Diêu Tú và Diêu Minh Hi, ống tay áo đã vỡ vụn, máu tươi thấm đầy toàn bộ cánh tay phải, ngay cả bụng cũng có một vết kiếm đâm, có điều mớ ngoại thương này không ảnh hưởng gì nhiều tới hắn.

Thứ duy nhất khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ, là nguyên khí của hắn hình như bị hao tổn khá nhiều.

"Lớp một đại học năm năm, Liễu Thiên Huyễn, xin được chỉ giáo!" Một cô gái tóc ngắn màu hồng chân đạp pháp trượng Lục Vũ từ trên trời hạ xuống, giọng nói trong trẻo dọa Đường Tây Môn giật mình một cái.

Đường Tây Môn nhìn Liễu Thiên Huyễn chiến ý sôi trào đứng trước mặt mình, lại nhìn An Lâm còn đang đứng trên trời, có hơi lạnh người, khổ sở nói: "Học tỷ Liễu, tại sao chị lại bắt nạt tôi?"

"Học đệ Đường, sao lại nói là tôi bắt nạt cậu chứ, cuộc chiến tự do chú trọng nhất sự tự do. Muốn đánh thì đánh, muốn bổ đao thì cứ bổ đao, đó mới gọi là tự do chứ!" Liễu Thiên Huyễn khẽ ngẩng đầu lên, cười nói.

"Câu cuối mới là trọng điểm chứ gì.." Khóe miệng Đường Tây Môn hơi nhếch lên, mở miệng nói.

"Chỗ cũ, núi Hắc Thạch!"

"Đi chơi ở đâu đây?" Liễu Thiên Huyễn hỏi.

An Lâm đảo cặp mắt trắng dã: "Tôi là loại người đó sao? Đừng nói nhảm, chữa thương rồi chơi trò thôi!"

"Nếu như tôi nói tôi bị thương rất nặng, cậu sẽ nhân cơ hội này mà đánh tôi à?" Liễu Thiên Huyễn vui tươi hớn hở cười nói.

An Lâm thấy vết máu trên cánh tay trắng như ngọc của cô, khẽ cau mày: "Vết thương của chị có ổn không?"

Liễu Thiên Huyễn lại cưỡi lên pháp trượng, đi tới trước mặt An Lâm.

Đường Tây Môn cảm nhận hơi thở, vung kiếm chém mấy đường về phía trước.

Đường kiếm mang theo ngọn lửa màu đỏ thẫm ẩn chứa uy thế vô cùng to lớn, xé tan bụi mù, tạo thành từng rãnh lớn trên mặt đất, năng lượng tản ra từ đó xua tan lớp bụi, nhưng đằng sau lớp bụi không hề có bóng dáng của Liễu Thiên Huyễn.

Bỗng nhiên, lông tơ Đường Tây Môn dựng lên, hắn lập tức xoay người lại, đưa kiếm chắn ngang trước người.

Một cột năng lượng màu hồng, như súng laser đột nhiên đánh vào trên thân kiếm của Đường Tây Môn, năng lượng to lớn nổ tung, toàn bộ khu vực trăm trượng chung quanh đều bị đập nát!

Trên bầu trời, An Lâm đang ngồi ở trên cục gạch, mặt dửng dưng nhìn trận chiến bên dưới.

Vụ hoá tiên hành mà Liễu Thiên Huyễn dùng còn cao cấp hơn của hắn, có thể nói là xuất quỷ nhập thần.

Bên dưới Đường Tây Môn đã cạn kiệt nguyên khí, sợ rằng ngay cả sức để làm bị thương Liễu Thiên Huyễn cũng không có.

Trận chiến vẫn còn tiếp tục, nhưng Đường Tây Môn đã thua chắc rồi.

Rốt cuộc, sau khi chém ra một đường kiếm đỏ đầy đáng sợ, làm xước tay Liễu Thiên Huyễn, hắn bị một luồng ánh sáng chung cực đánh trúng, người kiệt sức ngã xuống.

Cầu ánh sáng nổ ầm ầm, bụi mù tung bay.

"Đùng!!"

Đường Tây Môn thấy vậy lui thật nhanh ra sau.

Người Liễu Thiên Huyễn bỗng hóa thành sương trắng, bay sang một bên, tránh thoát đường kiếm, ngay sau đó người cô ngưng động lại, phóng một quả cầu ánh sáng màu trắng từ trong pháp trượng ra.

Đường Tây Môn thở dài một tiếng, rút kiếm ra, đường kiếm đỏ xẹt ngang mặt đất, trong nháy mắt đã chém về phía Liễu Thiên Huyễn.

"Bớt nói nhảm đi, dù sao chúng ta đã từng chiến đấu cùng nhau, tôi sẽ không dùng kiếm!" Pháp trượng của Liễu Thiên Huyễn đã tản ra những luồng ánh sáng trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận