Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1250: Độc thân quý tộc

Nó xoay người, phát hiện một con Hắc Ô bốn cánh đang đi theo sau mình, cười híp mắt nói.

"Phù... chị Mao Thần, chị làm em sợ muốn chết! Gâu!"

Đại Bạch nhìn thấy đối phương là Mao Thần, lúc này mới thở dài một hơi.

An Lâm có chút thắc mắc: "Vì sao cậu nhìn thấy Mao Thần rồi lại không căng thẳng?"

Đại Bạch kéo khóe miệng lên nở một nụ cười "Đồng chí": "Bởi vì chị Mao Thần cũng là một người theo chủ nghĩa độc thân! Gâu!"

Mao Thần cao ngạo duỗi thẳng cổ, giơ bốn cái cánh khổng lồ lên, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Độc thân tự do vui vẻ tiêu sái! Tôi chỉ thuộc về trời xanh, không thuộc về bất luận kẻ nào!"

An Lâm ngẩn người, thoáng bị khí thế của Hắc Ô bốn cánh dọa sợ.

Đại Bạch vui sướng nói với An Lâm: "Thế nào, chị Mao Thần chính là tấm gương của tôi, tự do tự tại, vô câu vô thúc, thật tốt! Người giống như cô ấy là xinh đẹp nhất! Gâu!"

Mao Thần duỗi cánh chim về phía An Lâm, làm thành hình dáng ôm ấp, ca ngợi nói: "Cậu đối với tôi mà nói, chính là trời xanh, là ánh trăng, là mặt trời, là tất cả!"

An Lâm che ngực, một vạn con thần thú chạy như điên trong lòng.

An Lâm và Đại Bạch đều khiếp sợ, sợ tới mức há hốc mồm.

Đại Bạch: "..."

"A, tôi chính là An Lâm, Mao Thần đạo hữu, hân hạnh gặp mặt, hân hạnh gặp mặt." An Lâm thân thiết chào hỏi.

Vốn thật vất vả mới tìm được đồng minh độc thân, kết quả Mao Thần lại như vậy, vừa gặp An Lâm liền phản bội tổ chức? Đại Bạch không thể nào tiếp nhận hiện thực tàn khốc như thế!

An Lâm khẽ gật đầu, đây mới thực sự là độc thân quý tộc, tự tin cao ngạo, chẳng thèm ngó tới bất luận sinh linh gì, sống với chính bản thân mình.

Chuyện này con mẹ nó là như thế nào?!

"A!!!" Mao Thần hưng phấn hét ầm lên, lông vũ toàn thân đều kích động như muốn nổ, "Quả nhiên là cậu, An Lâm! Thần tượng của tôi, tôi yêu cậu nhất! Cậu biết không, tôi vì cậu mà đã cự tuyệt biết bao nhiêu người theo đuổi! Tôi chỉ thuộc về cậu thôi đó!!"

Nhưng mà đúng lúc này, Mao Thần cũng thấy rõ mặt của An Lâm, toàn thân run lên, hưng phấn nói: "Ồ, cậu là... cậu là An Lâm tông chủ?"

An Lâm: "..."

Kết quả vừa nói lời này ra, Mao Thần nhanh chóng biến hóa.

"Không phải cô nói, cô thuộc về trời xanh sao?" An Lâm có chút sợ hãi.

Mỹ nữ mặc một bộ áo lông đen, sau lưng có bốn cánh liền xuất hiện ở trước mặt An Lâm.

Đại Bạch ứa nước mắt, cực kỳ bi thương nói: "Không! Chị Mao Thần, vì sao lại như vậy, không phải chị nói muốn độc thân sao? Tại sao lại có crush chứ? Gâu!"

An Lâm thấy vậy càng thêm chính nghĩa cự tuyệt nói: "Tôi không thích chim."

Mao Thần cười nói tự nhiên, giải thích: "Thái Dương Thụ Chiến Thần Lâm An của Nam Thiên Vũ quốc, chính là An Lâm cậu phải không?"

Không thích chim, cô liền biến thành người hả? Thao tác này quả thực đáng sợ!

An Lâm bừng tỉnh, thật ra chuyện này đều bắt nguồn từ chuyện của Không Túy Hương.

Da thịt dưới lớp áo lông trắng như tuyết, dáng người có lồi có lõm, càng khiến cho người ta mơ màng.

Xin đừng hành hạ chó nữa!"

"An Lâm đạo hữu, ngài có thích bộ dạng này của thiếp thân không?" Tiếng nói của cô gái nhu hòa kiều mị, phượng mâu sóng sánh, có thể đoạt hồn nhiếp phách, lay động tâm thần người ta.

"Tôi còn có chút việc, cáo từ trước!"

"Tôi cũng biết chuyện này lâu rồi..." Mao Thần che ngực, sảng khoái cười cười, "Cho nên, tôi sẽ ký thác phần tình cảm này đối với cậu lên trên trời xanh..."

An Lâm có phần không đỡ nổi lòng nhiệt tình của Mao Thần, đành phải khoát tay liên tục nói: "Cô thích tôi thì cứ thích đi, dù sao thì tôi cũng sẽ không tiếp nhận cô đâu, tôi đã là hoa có chủ rồi."

An Lâm và Đại Bạch cùng hít một hơi khí lạnh.

Mao Thần dò xét bằng thân thể trước, ánh mắt dịu dàng liếc nhìn An Lâm: "Cho nên mới nói, cậu tốt như vậy, tại sao tôi lại không thể thích cậu được?"

An Lâm: "..."

Đại Bạch: "...,

"Tôi thực không hiểu tại sao cô lại thích tôi." An Lâm ổn định tâm trạng, mở miệng nói.

"Ngoài ra, cậu dám yêu dám hận, thân là tông chủ của Tứ Cửu Tiên tông, nhưng lại hạ lệnh cho tông môn không câu nệ giúp đỡ một vài tông môn tu sĩ thế đơn lực bạc gặp khó khăn và giúp tán tu lấy lại công đạo, đây quả thực là một làn sóng xanh trong Tu Tiên giới..."

"Cậu chính là thần tượng mà đám Điểu tộc Nam Thiên Vũ quốc sùng bái, đương nhiên cũng là thần tượng tôi sùng bái. Ngoài ra cậu còn giết chết chân vương của Hắc Vũ tộc, Hắc Ô tộc chúng tôi quanh năm bị Hắc Vũ tộc hãm hại, cậu có thể làm được loại chuyện này khiến tôi kích động rất lâu."

"Chuyện này... Quả nhiên đã bị đoán ra rồi?" An Lâm không thể nào phủ nhận.

Dứt lời, cô gái áo đen quay người bay lên trời xanh, vài giọt chất lỏng óng ánh rơi xuống.

Loáng thoáng còn truyền đến tiếng khóc "hu hu hu".

Đại Bạch nhìn bóng lưng rời đi của Mao Thần, gương mặt đau đớn nói: "Anh An, vì sao anh lại bắt tôi phải nhận rõ hiện thực tàn khốc này? Gâu!"

An Lâm cười khổ một tiếng: "Chuyện này không thể trách tôi được, đây đều là chuyện từ trên trời rơi xuống..."

Tiểu Tà cũng có chút thất vọng trong lòng.

Nó vẫn đang chờ An Lâm không chịu đựng được lực hấp dẫn của Mao Thần, làm ra hành vi sai trái gì đó. Như vậy, nó mới có thể mượn đao giết người.

Ừm, không sai, mượn đao của Tiểu Lan!

Hai người một chó tiếp tục hành trình.

Không bao lâu liền nhìn thấy một cái đình viện vô cùng tinh xảo.

Đại Bạch cẩn thận đẩy cửa từng li từng tí, kêu lên: "Cha mẹ, con đã trở về, gâu!"

Một con chó lông trắng dáng người thon dài, tướng mạo ôn nhu xinh đẹp đang tĩnh tọa, chậm rãi mở hai con ngươi sáng ngời ra, mỉm cười nói: "Đại Bạch con đã về rồi."

Một con chó trắng tướng mạo vừa đáng yêu vừa uy vũ đang phơi nắng, cũng lười biếng mở hai mắt ra, sau đó hai mắt sáng ngời: "Ơ, Đại Bạch mang cả bạn nhỏ An Lâm cùng trở về nữa sao!"

An Lâm thấy thế vội vàng mỉm cười nói: "Vãn bối An Lâm, bái kiến Bạch Tiên tiền bối, Xuân tiền bối."

"Đều là người một nhà, không cần phải khách khí." Bạch Tiên vui tươi hớn hở nói, không có chút kiêu ngạo nào.

Mặc dù nó là Bá Vương Tam Tiên thú của Thần Thú tông, nhưng An Lâm lại chính là tông chủ của Tứ Cửu Tiên tông, tính theo thân phận thì cũng không thấp hơn nó.

"Đến đây, mời ngồi." Xuân cũng trở nên nhiệt tình, chuyển bàn ghế từ trong nhẫn không gian ra, không chỉ tự tay ngâm trà mà còn lôi mấy miếng Linh quả ra, "An Lâm tiểu hữu không cần phải khách khí, cứ coi nơi đây thành nhà của mình là được, chúng tôi còn chưa chính thức cảm ơn cậu lần nào."

"Vậy tôi đây sẽ không khách khí." An Lâm cũng không phải loại người 'nghiện mà còn ngại', tùy ý ngồi xuống, gặm Linh quả có giá trị xa xỉ.

Bạch Tiên có ý khen ngợi liếc nhìn An Lâm, lòng cũng vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ.

An Lâm tuổi còn nhỏ mà đã có thành tựu lớn như thế, Đại Bạch đi theo hắn, tu vi cũng tăng mạnh ào ào, tiên duyên không ngừng... Lúc trước nó sảng khoái cho Đại Bạch đi theo An Lâm, hiện tại xem ra, quả nhiên không sai, không chỉ có không sai, mà còn là quá đúng!

Xuân cũng càng nhìn càng thấy An Lâm thuận mắt, hay cho một thanh niên mi thanh mục tú, nhu thuận đáng yêu!

Đại Bạch chứng kiến ánh mắt của Bạch Tiên và Xuân đều tập trung trên người An Lâm, hoàn toàn không thèm để ý tới đứa con đi xa nhà lâu ngày mới trở về như hắn, trong lòng không khỏi uất ức một hồi.

Đúng lúc này, Xuân thân làm mẹ, cuối cùng cũng đưa mắt nhìn sang Đại Bạch.

Nói câu nói đầu tiên: "Đại Bạch à, lần này về nhà là muốn tìm Thanh Hoa để kết hôn sao?"

Đại Bạch: "!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận