Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1014: Hai thế lực khai chiến

Đến nơi cách thành Thanh Hồ sáu trăm dặm.

Bạch Lăng xé mở khe không gian, đi ra.

Dáng người cô cao gầy, váy trắng đón gió lay động, cho dù chỉ lặng im đứng trong không trung cũng giống như một bức tranh tuyệt đẹp.

"Lăn ra đây!"

Bạch Lăng bỗng nắm chặt không gian cách đó không xa, không gian trong phạm vi trăm dặm lập tức đóng chặt.

Răng rắc...

Một vết nứt xuất hiện.

Theo sau đó là một đám sinh linh mang hơi thở cường đại của tộc Linh Ngư và tộc Hắc Hồ bước ra từ khe hở.

Bạch Lăng dùng thần thức đảo qua, nhẹ giọng nói: "Ba phản hư hậu kỳ, Hắc Hồ bậc nhất, Linh Ngư bậc hai, ngoài ra còn có tám phản hư cảnh, tám mươi cường giả hóa thần cảnh. Xem ra mọi người đều đến đông đủ."

Đúng lúc này, Bạch Lăng vỗ tay, cười khẽ: "Mọi người đều đến đông đủ vậy thì xuất hiện đi, chúng ta cùng diệt sạch."

Hồng Lân lạnh lùng liếc nhìn Trần Nam kia.

"Nhị thúc, chúng ta đừng vòng vo nữa, mau chém chết nữ nhân ngu xuẩn này đi." Lam Tiểu Nghê đứng cách đó không xa, cực kì không kiên nhẫn mở miệng.

"Hồng Lân tiền bối, chúng ta phải đi nhanh đến Thanh Hồ thành, không thể tốn thời gian ở đây được, nếu không Bạch Dao sẽ chạy mất." Trần Nam cực kỳ tuấn mỹ cũng mở miệng nói.

Mơ sao. Sao bỗng nhiên lại xuất hiện nhiều cường giả như vậy!

"Ha. Thật không ngờ cô có thể tìm ra hành tung của chúng ta." Tên cầm đầu là một gã cường giả Linh Ngư tộc, trong tay cầm song kiếm, hứng thú mở miệng.

Một đám đại lão từ phía sau đi ra.

"Hừ, không cần cậu phải nhắc nhở."

"Ha ha... Hồng Lân đại ca, cô gái này đúng là không muốn sống, dám chắn đường đi của chúng ta." Một tên mang hơi thở của biển cả, cả thân đỏ thẫm của tộc Linh Ngư mỉm cười, nói.

Hồng Lân nhướng mày, thần thức của cô gái này rất mạnh, chắc cũng là một phản hư hậu kỳ cường đại.

Trong lòng hắn tính toán một chút, nhận thấy phản hư hậu kỳ vô cùng cường đại cũng ước chừng có bốn vị, Bạch Lăng, Bạch Mộ Vũ, Thanh Bắc Thần, Nhạc Đấu.

Vẻn vẹn chỉ thoáng qua nhưng thân thể Trần Nam đã run lên.

So với đối phương nhiều hơn một.

Nhiều cường giả tộc Linh Ngư và tộc Hắc Hồ trợn trừng mắt, ngay cả hô hấp cũng chậm lại nửa nhịp.

An Lâm thấy thần sắc có chút mơ màng, sợ hãi của kẻ địch thì không khỏi bật cười thành tiếng.

"Nhạc Đấu, đây là chuyện của Hồ tộc bọn tôi, ông muốn xem náo nhiệt sao? Muốn mang lại phiền toái cho Thạch Thần tộc sao?" Trần Hạo đứng đầu tộc Hắc Hồ tức giận quát.

Hồng Lân hít sâu một hơi, thần sắc trở nên ngưng trọng vài phần.

Bạch Mộ Vũ nhìn đám cường giả trước mặt, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng, phát ra: "Chỉ cần Linh Ngư tộc mấy người không nhúng tay vào trận chiến này chúng tôi sẽ đáp ứng thả mấy người đi."

Cảnh giới hóa thần thì bọn họ không nhiều bằng đối phương nhưng thứ cho hắn nói thẳng bằng chừng này hóa thần cảnh còn chưa đủ để bọn Tiểu Lan, Thành Ca dùng một đao chém chết!

Sưu sưu!

Về phần cảnh giới phản hư, bọn họ cũng có trên mười người.

Ánh mắt An Lâm ngưng lại, tua dài này có lực lượng rất giống phá giới đinh, đối với việc phá vỡ trận pháp hay không gian thì có hiệu quả vô cùng đáng sợ!

Đánh vào cánh cửa đóng kín của không gian có Bạch Linh, phát ra âm thanh vô cùng bén nhọn.

Hai tua dài xuyên qua không trung.

"Được lắm, thì ra mấy người đã sớm mai phục."

Thanh Bắc Thần híp mắt, cười nói: "Đúng, chỉ cần giữ lại tộc Hắc Hồ là được, thế lực bên trong Hồ tộc nên được quét sạch một chút."

"Ha ha ha... Ngươi nghĩ đám người các ngươi có thể thắng sao?" Tên ngư nhân một thân đỏ sậm cười ha hả, hai tay cùng huơ lên, hai tua dài xuất hiện trong không trung.

"Bọn ta đã sớm chuẩn bị ứng phó với tình huống bất trắc, mục đích cuối cùng chính là bắt Bạch Dao đi chứ không phải đả thương các ngươi, các ngươi có thể ngăn cản ta sao?"

Trần Nam và Lam Tiểu Nghê thấy vậy sắc mặt cũng đã dần tái nhợt, lúc trước còn kiêu căng ngạo mạn, hiện tại đã ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.

Ánh mắt Hồng Lân trầm xuống: "Chẳng lẽ mấy người vì chuyện này mà muốn chiến đấu sinh tử? Chẳng lẽ mấy người không biết tộc Linh Ngư có thế lực khủng bố như thế nào sao? Mấy người không thể trêu vào."

Lúc mọi người nói chuyện Bạch Lăng đã yên lặng củng cố, phong tỏa không gian.

Nhạc Đấu cười ha hả: "Xưa nay tộc Thạch Thần giao hảo với Thiên Đình, nay tiểu chiến thần của Thiên Đình gặp nạn, đương nhiên tôi phải tới hỗ trợ rồi."

Cùng với lực lượng thoát ra là âm thanh xé gió, tua dài bay vụt về phương xa.

Tên ngư nhân đỏ thẫm kia cũng biến mất, thân ảnh xuất hiện trên tua dài.

"Đây là vu vật di thân! Tôi đuổi theo hắn!" Bạch Lăng hừ lạnh một tiếng, trận pháp của bản thân bị phá vỡ, cuối cùng cũng đã chọc giận cô.

Trong nháy mắt Bạch Lăng cũng biến mất.

An Lâm yên tâm về hành động của Bạch Lăng, chỉ cần hợp đạo bất xuất thì không ai có thể đánh thắng Bạch Lăng, cho dù là tên ngư nhân đỏ thẫm phản hư hậu kỳ cũng vậy!

"Giết!"

Cùng lúc trận chiến ở đây cũng bắt đầu, hầu như các cường giả đều bắt đầu ra tay.

Lúc này ai ra tay trước thì kẻ đó chiếm được thế thượng phong.

Trong phút chốc một đám thuật pháp hủy thiên diệt địa được phóng ra, năng lượng bạo loạn lan rộng nghiền nát hơn mười dặm đất đai.

Hồng Lân của tộc Linh Ngư khẽ nói: "Trần Hạo, cậu mang theo Trần Nam và Tiểu Nghê đi tìm Bạch Dao đi, tôi sẽ cố gắng giữ chân bọn họ."

Vừa dứt lời khí thế của hắn bắt đầu kéo đến, nhanh chóng đạt tới phản hư cực đại.

Thân thể Hồng Lân run lên, thân thể hóa thành ba, mỗi bản sao đều có lực lượng phản hư hậu kỳ, không chút do dự đánh Bạch Mộ Vũ, Thanh Bắc Thần, Nhạc Đấu.

Trần Hạo biến sắc, sau đó lại vô cùng đắc ý: "An Lâm! Đây là cậu muốn chết!"

Đúng lúc này bạch quang bỗng lóe, một khuôn mặt quen thuộc bỗng xuất hiện trước mặt hắn.

Cho dù là phản hư ngăn cản thì hắn cũng chỉ cần dùng một cái đuôi để nghênh đón.

Hồng Lân cầm song kiếm trong tay, thế kiếm khuấy động trăm dặm, vẽ ra hai đạo kiếm quang tuyệt đẹp!

Móng vuốt Thanh Hồ và kiếm quang của Hồng Lân va chạm giống như khí phách hồ ly công kích hai vầng thái dương, kinh thiên động địa, trong nháy mắt đã bộc phát sóng xung kích hủy diệt.

Cuối cùng thanh hồ sắc bén vô hạn đã đánh tan kiếm quang, đồng thời cũng đánh bay Hồng Lân.

Dù là vậy Thanh Bắc Thần vẫn nhíu chặt mày.

Ông dùng toàn lực công kích cũng chỉ đánh tan một trong ba hư ảnh của Hồng Lân.

Lúc này hai hư ảnh Hồng Lân còn lại đã nhào tới trước mặt Bạch Mộ Vũ và Nhạc Đấu, hợp lực kiềm chế hành động của bọn họ.

Chỉ cần là phản hư hậu kỳ đều sẽ bị hạn chế, tra xét rõ ràng thì ai có đủ năng lực chống đỡ đạo thần lực của Trần Hạo chứ? Quả thật là không có!

"Ha ha ha... Tất cả cút hết cho tôi!" Trần Hạo cười ha ha, kéo theo Trần Nam và Lam Tiểu Nghê bay với tốc độ cực nhanh về phía thành Thanh Hồ, tám cái đuôi hồ ly linh hoạt như bàn tay, múa điên cuồng trên không trung, đánh bay tất cả kẻ chắn đường.

Hiện tại hắn là vô địch.

Ầm ầm! Một hư ảnh thanh hồ thần cao hơn một ngàn trượng xuất hiện trên hư không, móng vuốt sắc bén mang theo một đạo thần lực vô tận đánh tới chỗ Hồng Lân.

Thanh Bắc Thần nheo mắt, cười nói: "Một hóa ba? Ai cho cậu có dũng khí đó?"

Trần Hạo nắm bắt cơ hội, dùng đuôi hồ ly cuốn Trần Nam và Lam Tiểu Nghê bay về phía thành Thanh Hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận