Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 97: Tặng quần áo và chia tay

Thật ra, ở thế giới này nhìn thấy quần áo tinh tế xinh đẹp, là có thể giải thích được.

Ám Dạ Chân Vương vốn là nữ, có một bộ quần áo linh khí cấp cao thêu hình diều hâu màu đen cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng đáng tiếc thay, cô chưa có cơ hội mặc lần nào thì đã rơi vào tay An Lâm.

Chuyện không ổn, cả nhãn mác còn chưa gỡ xuống kìa...

Hắn đã không mặc được, vậy thì tặng cho em gái vậy.

Nhưng đưa cho ai đây?

An Lâm có chút khó xử.

Trong lòng hắn, thật ra đã chọn được hai người.

Hắn càng nghĩ, càng không biết nên đưa cho ai thì được.

Lúc hắn mang quần áo tặng đến tay Nguyệt Ảnh Địa Tiên.

Hắn luôn có một suy nghĩ trong đầu.

Được, hắn cảm thấy đầu tiên phải tôn sư trọng đạo vậy!

Tuy rằng cũng vì quan hệ giữa hai người tốt, nhưng dù sao hắn cũng phải tỏ vẻ một chút.

"Cho dù là cậu, cũng không thể khiến tôi tạo ngoại lệ!''

Một người là Hứa Tiểu Lan, một người là Nguyệt Ảnh Địa Tiên.

Nguyệt Ảnh Địa Tiên vô cùng cảm động, sau đó lại từ chối...

Nhưng mà, Nguyệt Ảnh Địa Tiên chắn một kiếm thay An Lâm, lại khiến An Lâm không nhịn được muốn tặng bộ quần áo này cho cô.

Hứa Tiểu Lan đối xử với hắn rất tốt, giúp hắn không biết bao nhiêu lần.

Cuối cùng...

Hứa Tiểu Lan nhìn thấy quần áo xinh đẹp thêu hình diều hâu màu đen, vô cùng thích thú.

Có lẽ sau khi giáo sư Nguyệt Ảnh có được bộ quần áo này, thì cảnh đáng sợ như thế sẽ không còn xảy ra nữa...

Nhưng sau khi cô phát hiện ra đây là một bộ quần áo linh khí cao cấp hộ thân, thì có đánh chết cũng không chịu nhận.

"Sinh viên An Lâm, khi tôi dạy học, chưa bao giờ nhận quà của sinh viên.''

An Lâm hậm hực hờn dỗi lấy quần áo lại, sau đó trở về chỗ Hứa Tiểu Lan.

An Lâm lại nói muốn tặng cô linh khí cao cấp này.

Loại linh khí cao cấp công kích đã rất quý giá, linh khí cao cấp hộ thể càng vô cùng hiếm có hơn.

Được, phải hỏi xem anh Thành có muốn hay không.

Linh khí cao cấp là gì chứ?

"Xin cậu đừng cho rằng tôi và cậu là cùng một loại người, tôi cũng không phải kẻ nghiện trang phục nữ!''

Lý do là quần áo này quá quý giá rồi!

Rất quý giá ư?

An Lâm vô cùng thất vọng, lần dầu tiên hắn gặp chuyện tặng quà không nhận, còn không phải một mà là ba lần.

Cứ như thế, An Lâm bị Hiên Viên Thành đuổi ra khỏi cửa...

Nó gần như là tiên khí pháp bảo đó.

Hiên Viên Thành nhìn An Lâm đưa một bộ trang phục nữ tới, vẻ mặt tối sầm.

"Bạn học An Lâm, xin cậu hãy suy xét lại...''

"Á, không được!''

Cho dù là chưởng môn Đại Tiên tông, đều không chắc sẽ có một bộ linh khí cao cấp hộ thân đâu.

Quần áo không tặng được phải làm sao bây giờ, không thể lãng phí được.

An Lâm thật sự buồn bực, đi ra khỏi phòng Hứa Tiểu Lan, thầm nghĩ, tặng một bộ quần áo khó đến vậy ư??

Hứa Tiểu Lan thật sự không có mặt mũi nào để nhận, cô cũng biết ngại.

Hắn cầm bộ thêu diều hâu đen, vật liệu may rất nhẹ, chạm vào rất mềm, nói không chừng mặc vào rất thoải mái...

Chết tiệt! Hắn đang nghĩ gì vậy?

Không được, quần áo này cho đi, để ở chỗ hắn sẽ xảy ra chuyện!

An Lâm lại đi vào phòng Hứa Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan tựa nửa người vào ghế, mái tóc dài đen như mực buộc sau lưng, tay cầm điện thoại chơi đào bảo.

"Hả, sao cậu lại đến đây?''

Cô nhìn An Lâm cầm quần áo trở lại, không khỏi có chút ngạc nhiên mở miệng nói.

"Tiểu Lan, quần áo này cô phải nhận!'' An Lâm đưa áo thêu diều hâu đen đến trước mặt Hứa Tiểu Lan, "Bộ quần áo này rất thích hợp với cô! Nếu cô mặc nó vào, tuyệt đối sẽ giống như tiên nữ bước ra từ tranh thủy mặc, không tin cô thử xem!''

Hứa Tiểu Lan: "...''

Hai ngày sau, Bạch Vân Quan.

"Không sao cả!''

"Được chứ, nhưng mà mười vạn linh thạch cũng đáng!''

Hứa Tiểu Lan mỉm cười, nhìn như bức họa tao nhã xinh đẹp, sau đó mở miêng nói:

An Lâm giơ ngón tay cái lên: "Siêu đẹp! Tiên nữ tỷ tỷ, rất hợp đúng không?''

Ánh mắt cô dịu dàng như nước, môi không tô cũng hồng, mi không vẽ cũng sắc nét, quần áo màu xanh nhạt mặc trên người cô, có vẻ tao nhã thoát tục, phảng phất phong tình như tranh thủy mặc.

"Nhưng bộ quần áo này tính là tôi mua của cậu, một hộ linh khí cao cấp hộ thân mất bốn mươi vạn linh thạch.''

"Hai chúng ta là bạn bè, sau này tôi sẽ trả cậu 30 vạn linh thạch, như vậy đã được chưa.''

Hứa Tiểu Lan biết nếu cô nói là bốn mươi vạn linh thạch, nhất định An Lâm sẽ không chịu nhận, cho nên mới hạ giá xuống một chút.

"Không, hai chúng ta là bạn thân, giá vô cùng hữu nghị, mười vạn linh thạch!''

An Lâm cũng kiên quyết nói.

"Còn có cách gọi bạn bè thân thiết ư?'' Hai má Hứa Tiểu Lan ửng hồng, "Được... Được, nhưng mà bây giờ trong nhẫn không gian của tôi không có nhiều linh thạch lắm, khi quay về tông môn, sẽ trả lại cho cậu.''

"Ha ha, chuyện tiền nong không cần vội, bây giờ tôi cũng là thổ hào rồi.'' An Lâm vui vẻ hớn hở đưa quần áo cho Hứa Tiểu Lan, tảng đá lớn trong lòng được đặt xuống, cả người cũng thoải mái không ít.

Sau khi được tặng quần áo mới, tất nhiên phải mặc thử rồi.

Khi Hứa Tiểu Lan mặc áo thêu diều hâu đen xuất hiện trước mặt An Lâm một lần nữa thì hắn đã bị làm cho kinh diễm.

"Được rồi, được rồi, thật sự thua cậu, tôi còn từ chối được sao.''

Nhìn bộ dạng chân thành của chàng trai trước mặt, cuối cùng Hứa Tiểu Lan cũng cảm thấy mềm lòng, vẫy tay:

"Nó không cắn tôi, nhưng sẽ ăn mòn tâm trí của tôi!'' An Lâm thành thật mở miệng nói.

Thật sự có chút bất đắc dĩ.

Hứa Tiểu Lan trợn mắt nhìn An Lâm, truy đuổi không tha hành động tặng quần áo của hắn.

"Quần áo đặt trong nhẫn không gian của cậu, sẽ cắn cậu ư?''

Khi trở về Thiên Đình, đám người An Lâm lại tới chỗ đạo quán này.

Đám người An Minh Xuyên, Điền Linh Linh, Hoàng San San, Đông Phương Tuyết, Chúa Cứu Thế, Thanh Hà Kiếm Tiên đến trước tiễn biệt.

An Lâm lấy ba chiếc nhẫn không gian ra đưa cho cha hắn, Điền Linh Linh và Đông Phương Tuyết.

Trong nhẫn không gian tặng cho cha hắn, hắn còn để không ít đan dược hắn cảm thấy dùng được và một vài lá bùa bảo mệnh.''

"Lâm Tử, tu tiên cho tốt, nếu gặp chuyện đừng nhúng tay vào. Nhớ kỹ, mạng sống mới là quan trọng nhất!'' An Minh Xuyên mở miệng khuyên nhủ.

"Con biết rồi cha, cha cũng phải tu tiên cho tốt đấy!''

An Lâm cảm thấy lời kịch này có chút buồn cười, không khỏi bật cười.

Nhìn thấy con trai của mình vẫn mang bộ dạng không đứng đắn, An Minh Xuyên không khỏi trừng mắt với An Lâm.

Còn Điền Linh Linh thì cảm động đến phát khóc, lần đầu tiên cô nhận được quà quý thế này.

"Hu hu hu... Đạo sĩ giả, nhất định cậu phải đến thường xuyên...''

Nhìn thấy thiếu nữ khóc như hoa lê đẫm mưa, An Lâm khẽ xoa mái tóc ngắn màu nâu của cô, vui vẻ trách mắng: "Lolita, cô thật sự đã mười tám tuổi rồi ư? Sao còn thích khóc thế này?''

"Cậu mới là lolita! Bộ dạng đáng yêu, dáng vẻ trẻ con, chẳng lẽ thích khóc cũng là sai ư?''

"Còn nói tôi là lolita, có tin tôi phát tán ảnh cậu mặc trang phục nữ trên diễn đàn hay không?''

Điền Linh Linh vừa nghe thấy chữ lolita này, bỗng thấy không vui, lúc này phản bác.

An Lâm nghe xong khóe miệng co giật, vốn cảm thấy Điều Linh Linh đã trở nên đáng yêu, bây giờ nghĩ lại...

Haizz, vẫn đen tối như thế...

Đông Phương Tuyết ở bên che miệng cười khẽ:

"Linh Linh, không phải cô đã sớm đăng bức ảnh đó lên diễn đàn rồi ư?''

An Lâm: "...''

Lolita đáng yêu này là con cái nhà ai?

Không ai nhận... Hắn muốn bóp chết đó!

Rất nhanh, trận pháp truyền tống trong Bạch Vân Quan bắt đầu phát ra ánh sáng lộng lẫy.

Đám người An Lâm đứng trong trận pháp, vẫy tay tạm biệt với mọi người trên trái đất.

Cuối cùng, bóng dáng bọn họ biến mất trong ánh sáng trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận