Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 673: Lôi kiếp đã bị chọc điên

Đúng vậy, nếu có cha ở đây thì tốt biết mấy.

Y Đăng Đại Đế mạnh tới vậy, chắc chắn có thể xua tan đám mây sét này, sau đó để nó hội tụ lại như bình thường.

Cậu bé ngẩng đầu nhìn ngọn sét uy thế đáng sợ đang hội tụ trên đầu mình, chảy xuống những giọt nước mắt hối hận.

Sao mọi chuyện lại đi tới nông nỗi như ngày hôm nay thế này? Rốt cục thì hắn đã làm sai cái gì chứ?

Lạp Đăng hít sâu một hơi, nỗi sợ hãi trong mắt dần tan biến, ánh mắt trở nên kinh định hơn hẳn.

Không phá thì không xây được, thế giới này không có chuyện gì là tuyệt đối, cũng không có kiếp nạn gì là không thể vượt qua. Bên trong tuyệt vọng, chắc chắn sẽ ẩn chứa ánh sáng của hy vọng, nói không chừng nếu hắn vượt qua được lần lôi kiếp này, là có thể rèn luyện ra con đường tu đạo lo lớn hơn!

Lạp Đăng chỉ thấy máu trong người mình sôi trào, mọi suy nghĩ đều trở nên rõ ràng hơn nhiều, khói mù che khuất suy nghĩ bị xua tan, hắn biến trở lại thành người đàn ông lạnh lùng không biết sợ hãi là gì.

Hắn chỉ tay lên trời, hơi thở trên người tăng lên ngùn ngụt, áo giáp màu máu xuất hiện bao trùm lấy thân thể hắn, hắn dùng cái giọng non nớt trong ngần của mình la to: "Đến đây đi, lôi kiếp, dù mày có mạnh thế nào, Lạp Đăng tao cũng sẽ không sợ hãi đâu!"

"Đáng tiếc, gã chọc phải người không nên chọc."

"Cậu tính làm gì vậy?" Mọi người đồng thanh hỏi.

Họ nhìn thấy Lạp Đăng vẫn tỏ ra khí phách hiên ngang, mặt không đổi sắc, đều nổi lòng kính phục.

An Lâm gật đầu: "Tôi kính trọng gã là một người đàn ông đích thực, cho nên định giúp hắn ra đi càng thêm bi trắng."

"Ồ..."

Một dao động vô hình lan toả ra bốn phía, trên bầu trời, ngọn sét màu vàng vốn đã tích luỹ đủ lượng sét, đột nhiên trở nên càng rực rỡ hơn, thậm chí xé rách không gian chung quanh, uy thế đáng sợ tới mức làm đất trời chung quanh cũng phải chấn động.

Rầm rầm ầm...

An Lâm cười thật khẽ, hắn cũng vươn tay chỉ lên sấm sét đang vần vũ trên không trung.

Đám người An Lâm thấy thế, lại tiếp tục lùi ra sau thêm cả ngàn mét nữa.

Sấm sét màu vàng dần dần hội tụ trên đỉnh đầu gã, năng lượng với mật độ cao, đập nát hư không vốn đã bị rạn nứt, phần hư không chính giữa bị đập nát lộ ra một vùng tối đen, chỉ còn ngọn sét màu vàng như thay thế ánh mặt trời chiếu rọi xuống thế gian.

Đôi mắt xinh đẹp của Khả Khả Tư Đế nhìn An Lâm một lần, từ trên xuống dưới không sót chỗ nào, rồi mới chậm rãi mở miệng nói.

Mọi người: "..."

"Lạp Đăng đúng là rất giỏi, gặp phải thiên lôi đáng sợ như vậy, mà gãcũng có thể vượt qua nỗi sợ hãi của chính bản thân mình." Từ tận đáy lòng Mạch Luân thừa nhận mình rất bội phục Lạp Đăng.

Lạp Đăng nhìn trời ngọn sét trên đầu mình, hốc mắt lại ướt thêm lần nữa.

"Thuật tăng lôi!"

Giờ khắc này, Kim Hư lôi từ một ngọn sấm chết chóc, hoá thành ngọn sấm diệt thế!

Giờ khắc này, ngọn sấm đó như xé mở hỗn độn, biến đất trời thành thuở hoang sơ.

"Răng rắc..."

Vạn vật trên thế gian khi đứng trước ngọn sấm đáng sợ này, đều như ảo ảnh trong mơ, vừa chạm vào là tan thành mây khói.

"Nhưng mà không sao, Lạp Đăng tôi là ai chứ, là cường giả muốn nghịch thiên mà đi, làm sao ta chịu khuất phục dưới một ngọn sét thế này cho được..."

Ầm ầm!

"Sao lại mạnh như vậy... thế này đâu có giống tu chân!"

Sau một lúc lâu, hình như đã hoàng thành nhiệm vụ nào đó, đất trời đột ngột trong sáng trở lại.

Tiếng sấm đinh tai nhức óc đó làm mặt đất rung động, tạo thành một cơn cuồng phong thối quét khu rừng cách đó cả ngàn dặm, làm câ cối bong tróc cả lên. Vào lúc này, vạn vật trong đất trời đều bị sấm sét màu vàng kia xé rách đập nát, như mạt thế đang giáng lâm!

Lúc này, tiếng sấm đinh tai nhức óc mới truyền đến.

Một thanh kiếm máu xuất hiện trong tay hắn, tất cả bí pháp còn lại trong người đều bị hắn sử dụng. Mũi nhọn của thanh kiếm máu toả ra uy thế nhập trời, màu đỏ lan tràn ánh vàng trong đó thậm chí có thể sánh ngang với ánh vàng của Kim Hư Lôi.

Cuối cùng, kim lôi dừng ở Lạp Đăng trên người, nháy mắt đem điều này nghịch thiên mà đi nam tử, triệt để mai một thành điểm số tử còn muốn thật nhỏ khối hạt, biến mất ở tại thế gian.

Không chỉ như thế, cây cối trên mặt đất trong phạm vi ngàn dặm đều như bị bốc hơi, lập tức biến mất, bao gồm cả Bạch Giới Thạch nghe đồn là có thể ngăn cản tất cả các đòn tấn công dưới cấp Phản Hư điên phong, cũng biến mất không còn dấu vết...

Sạch sẽ, biến mất một cách vô cùng triệt để.

Cùng với tiếng vỡ vụn của không gian, ngọn sấm diệt thế nọ cuối cùng cũng giáng xuống.

Giáp máu không thể phá vỡ? Dập nát!

Thanh kiếm máu với uy thế ngập trời? Đập nát!

Ngọn sét mang theo trong mình thiên uy, trở thành thứ còn lại duy nhất trong thiên địa.

Trên bầu trời mây sấm sét dần dần ẩn đi, mây đen cũng dần tan biến.

Ánh sáng chiếu rọi xuống mặt đất, không trung lần nữa tràn ngập sắc thái.

Vẫn là cái hố vừa sâu vừa to tới không thấy đấy lúc nãy, nhưng hình như nó đã biến thành một cái miệng khổng lồ của vùng đất vực sâu, thể hiện rõ sự khủng bố vốn có của mình.

An Lâm, Đề Na, Tiêu Trạch, Khả Khả Tư Đế, Mạch Luân, Tháp Bá, đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng vừa diễn ra trước mặt họ, ai nấy đều thấy tim đập thình thịch trong lòng nổi lên cảm giác nghĩ lại mà sợ.

"Mẹ nó ơi, đây là mà uy lực của lôi kiếp nhỏ lúc thăng cấp cảnh giới nhỏ đó hả?" Khoé miệng Tháp Bá run rẩy.

"Lạp Đăng đã chết rồi, cả gọi cũng không gọi được một tiếng, đã mang theo hùng tâm tráng chí muốn chống chọi lại với trời của mình, biến thành cát bụi chỉ trong chớp mắt." Khả Khả Tư Đế khẽ nói.

Tiêu Trạch đã biến thành đáng vẻ thiếu niên, người cậu lạnh run, ôm chặt cục gạch đen: "May mà sư phụ gọi con bỏ chạy cho mau, cái ngọn sét vừa rồi, con mà không chạy, chắc sẽ đồng thời biến thành bụi với cái gã khốn kia luôn quá!"

Cấp bậc của loại năng lượng này, đã không phải là một cục gạch đen làm từ hợp kim hỗn đỗn có thể ngăn cản.

Dù gì cũng gạch đên cũng chỉ có thể ngăn cản đòn tấn công từ một phía, nhưng ngọn sét vừa rồi, lại như mang theo cơn giận của trời xanh ẩn chứa sức mạnh huỷ diệt đáng sợ. Nó tấn công gần như là ba trăm sáu mươi độ vô góc chết, từ thân thể tới thần hồn và đạo cảnh, không bỏ qua bất kì thứ gì, một đòn tấn công triệt để xoá đi sự tồn tài của một người

Ầm ầm! Trụ máu màu đỏ phá tan đỉnh chóp của Thần Cung, đâm thẳng tới tận mây xanh.

Y Đăng đại đế đang nghiên cứu bí pháp nào đó tới chỗ quan trọng nhất, đột nhiên hai mắt đỏ bừng.

Một cái ngọc bài nào đó đột nhiên vỡ vụn.

Địa vực nằm ở phần trung tâm nhất của vùng đất Hắc Trạch, trong Thần cung Sinh Mệnh.

Đội ngũ bí mật ám sát sau khi thực hiện xong nhiệm vụ thì lặng lẽ chia làm hai đội, chậm rãi biến mất khỏi vùng đất Hắc Trạch.

Đối với việc này, đám Khả Khả Tư Đế kì thực vô cùng ghen tị.

"An Lâm, sao rồi, Lạp Đăng có chết chưa?" Hứa Tiểu Lam bước lại đón, cô thấy An Lâm không sao thì thở phào một hơi nhẹ nhõm, bắt đầu dò hỏi kết quả lần hành động này.

"Đã không sao rồi, Lạp Đăng đã bị lôi kiếp đánh chết!" An Lâm đắc ý khoe khoang.

"Bị lôi kiếp đánh chết?!"

Đám người Lăng Tiêu kiếm tiên, Hiên Viên Thành đều ngạc nhiên không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.

"Chuyện này nói ra thì khá là phức tạp, chờ chúng ta trở về rồi hãy nói. Dù sao các người chỉ cần biết rằng, có An Lâm tôi – Kim Lôi tôn giả ra tay, thì không có kẻ địch nào mà tôi không giết chết được." An Lâm vô cùng bình tĩnh mớ miệng nói.

Mọi người: "..."

Cái chết của Lạp Đăng chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng cực kì lớn, cả vùng đất Hắc Trạch chắc chắn sẽ nghênh đón một trận mưa máu gió tanh.

Ba người Khả Khả Tư Đế, Mạch Luân, Tháp Bá đều phải trở về tông môn trước, để tránh việc Y Đăng Đại Đế sắp xếp điều tra.

Bố Lai Tư đã từng là hộ vệ và đại năng đi theo bảo vệ Lạp Đăng, chắc chắn không trở về được nữa, thế là hắn bèn hoá thành một gốc cây nhỏ, nằm trên đầu An Lâm, che giấu tung tích của mình, đi theo Thánh chủ.

Chỗ này không nên ở lại quá lâu, đám người An Lâm quyết định quay trở lại hội hợp với đám người Hứa Tiểu Lan.

Rất tốt, Lạp Đăng thật sự đã chết tới không thể chết nữa!!

Một khắc đồng hồ sau, cả đám người không thu hoạch được bất kì thứ gì, rốt cục cũng thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.

Mọi người không ai có ý kiến khác, bởi vì thật sự mà nói thì con bài chưa lật của Lạp Đăng quá nhiều, một đòn tấn công dốc hết sức còn mượn dùng sức mạnh Huyết Tổ của Tháp Bá vậy mà cũng không giết được gã, lần này họ phải kiểm tra lại xem gã đã chết thật chưa, mới có thể yên tâm được.

"Tuy rằng ngọn sấm sét vừa rồi rất mạnh, nhưng chúng ta vẫn nên kiểm tra lại cho kỹ, xem Lạp Đăng có thật sự đã chết chưa." An Lâm mở miệng nói.

Ngay cả An Lâm không sợ sét đánh cũng cảm thấy ngọn sét vừa rồi, cho dù hắn dùng thuật dẫn sét cũng sẽ không điều khiển được, Kim Hư Lôi vừa rồi đã vượt xa phạm vi có thể điều khiển của hắn, tiến vào một lĩnh vực cực kì huyền diệu.

Một giọng nói cực kì tức giận vang vọng khắp cả đại địa: "Rốt cuộc là ai dám can đảm giết chết con ta?"

"Ta muốn bộ tộc thứ chín hoá thành huyết quỷ, khiến tông môn đó hoá thành ngục tù của máu, ngưng luyện hồn phách của tất cả bọn chúng, để tra tấn trăm ngàn vạn năm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận