Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 522: Cây đại thụ Tinh Quang có ma rồi!

Nhìn thấy phản ứng của Tinh thú, An Lâm bị đơ trong phút chốc.

Hắn nhìn tay của mình một chút, chưa tàng hình mà!

"Tiểu Tinh Tinh cậu lại dám không coi ai ra gì!" Tuyết Trảm Thiên lập tức tát Tinh thú một cái.

"Bốp!"

Tuyết Trảm Thiên tức giận quát: "Đừng vô lễ với chủ nhân của tôi, chủ nhân của tôi không phải đang ở ngay trước mặt cậu sao?!"

Tinh thú dùng xúc tu ôm lấy mặt, mơ màng liếc mắt một cái về phía trước, sau đó quay đầu nói với Tuyết Trảm Thiên một cách phẫn nộ: "Cậu nói bậy, rõ ràng trước mặt tôi chẳng có thứ gì cả!"

"Bốp!"

Tuyết Trảm Thiên lại tát Tinh thú một cái rồi nổi giận nói: "Cậu đúng là coi trời bằng vung, dám chửi chủ nhân ta là đồ không ra gì!"

Lại là một cái tát trên mặt Tinh thú.

Tinh thú sắp khóc đến nơi: "Nơi này còn có người khác sao? Cho dù cậu thích bạt tai tôi thì cũng không thể coi tôi là đồ ngốc chứ..."

Đôi mắt của Tinh thú dần u ám, được rồi, nó thật sự bị bắt nạt rồi.

Tuyết Trảm Thiên giương cao hai cái cánh, tỏ vẻ trong sạch: "Lần này thật sự không phải tôi! Là chủ nhân của tôi làm!"

Nó cảm giác mình bị bắt nạt!

Lần này, Tinh thú nhìn thấy Tuyết Trảm Thiên đang giơ cao hai tay, thì cảm thấy thật sự hoang mang.

An Lâm: "..."

"Bốp!"

"Sao thế... vẫn muốn xông đến đánh nhau sao?" Tuyết Trảm Thiên không chút yếu thế.

"Cậu..." Tinh thú trợn to hai mắt, cơ thể màu vàng nhạt nóng hừng hực.

Tinh thú chớp chớp mắt một cách mơ màng, ngơ ngác nhìn Tuyết Trảm Thiên.

Quái lạ!

"Bốp!"

An Lâm đang mặc Huyễn Tinh Y, thấy tình cảnh này thì bắt đầu lấy làm lạ.

Lại là một cái tát giòn vang giáng xuống mặt Tinh thú.

Thật sự không phải là hắn!

An Lâm đi đến trước mặt Tuyết Trảm Thiên, cười hỏi: "Muốn tôi ở phía trước hay phía sau cậu?"

Tuyết Trảm Thiên cũng đã nhận ra tình cảnh này có gì đó không đúng, nhìn An Lâm bằng đôi mắt tròn xoe, trong mắt tràn đầy khát vọng.

Trong lòng An Lâm cảm thấy khó chịu: "Vậy rốt cuộc cậu nghĩ đến cái gì vậy?"

Vẻ mặt của Tinh Tinh Quái không giống giả vờ, nói như vậy thì thật sự Tinh Tinh Quái không nhìn thấy hắn!

An Lâm sắp rời đi, tiếng của Tuyết Trảm Thiên lại vang lên: "Chờ chút!"

Loại cảm giác có thể trắng trợn bạt tai người khác... quá kỳ diệu đi!

An Lâm: "..."

"Anh đến gần Tiểu Tinh Tinh kia một chút." Tuyết Trảm Thiên mở miệng nói.

"Làm sao vậy?" An Lâm nghi ngờ nói.

Đối với Tinh thú mà nói, tác dụng của Huyễn Tinh Y còn lợi hại hơn cả trang phục tàng hình! Không chỉ có thể tàng hình, còn có thể ngăn cách hơi thở, ngăn cách âm thanh, biến mất trước mặt bọn chúng một cách triệt để.

"Phía trước đi." Tuyết Trảm Thiên không hề trả lời An Lâm, mở miệng nói.

An Lâm bĩu môi, chụp Tuyết Trảm Thiên vào bên trong Huyễn Tinh Y, khiến cho cái bụng phình ra, giống như mang thai vậy. Úi chà! Giống như bụng phệ.

Tinh Tinh Quái cảm thấy bản thân chắc đang gặp quỷ, quả cầu màu trắng đó lại biến mất ngay trước mặt nó rồi!

Năng lực có thể tàng hình mà bạt tai Tinh Tinh Quái liên tục... Hắn cũng rất muốn!

Tuyết Trảm Thiên nghe thấy vậy thì sững người lại, sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Còn tưởng rằng chủ nhân mặt người dạ thú, đã phát rồ đến mức đó rồi."

An Lâm: "... Cậu nghĩ cái gì vậy? Tôi muốn để cho cậu tàng hình mà!"

Đôi mắt to đen lay láy của Tuyết Trảm Thiên hiện ra gợn sóng màu xanh, những cái lông trắng dựng thẳng lên, kinh hãi nói: "Anh muốn làm gì? Mơ tưởng hão huyền! Tôi không chấp nhận, tôi không muốn!"

Lúc Tinh Tinh Quái đang hoảng sợ thì thân thể màu vàng êm dịu của nó lại nghênh đón một cái tát.

"Bốp!"

Tinh Tinh Quái há to miệng, dùng xúc tu xoa xoa gò má ửng đỏ của mình, một lúc lâu vẫn chưa định thần lại.

Cảm giác nóng hừng hực, cảm giác sỉ nhục, cảm giác hoang mang, cảm giác tủi thân...

"Hu hu hu... Mình đã đụng chạm đến ai rồi sao?!"

Tâm trạng của Tinh Tinh Quái bỗng bùng nổ, cuối cùng cũng bật khóc.

Cùng lúc đó, Tuyết Trảm Thiên ở trước ngực An Lâm cười ha ha: "Ha ha ha ha... Con Tinh Tinh Quái ngu xuẩn kia thật buồn cười, thật sự là làm trò hề cho thiên hạ, ngu không ai bằng! Ha ha ha..."

An Lâm trợn tròn mắt, bắt đầu bay lên đỉnh núi Tinh Quang.

"Cảm giác đánh Tiểu Tinh Tinh này thật sảng khoái!" Sau khi Tuyết Trảm Thiên cười đủ thì bắt đầu lay động đôi cánh nho nhỏ, có chút hồi tưởng lại mà xúc động nói.

"Tộc... Tộc... Tộc trưởng, không hay rồi!" Một Tinh thú hoảng sợ, lớn tiếng gào lên.

Bọn Tinh thú đều là sững người lại, sau đó dùng sức dụi mắt, một lần đưa mắt nhìn sang cây đại thụ Tinh Quang, ngay sau đó lại phát hiện mất thêm một quả Tinh Diệu, ba quả Tinh Diệu, chỉ còn lại một quả.

Thế nhưng lúc này đây, dưới con mắt của chúng, một quả Tinh Diệu đột nhiên không thấy đâu nữa...

Cũng có một số Tinh thú đang ca tụng quả Tinh Diệu, nhìn những trái cây này bằng ánh mắt nóng rực, khóe miệng chảy nước miếng.

Bốn phía của cây đại thụ Tinh Quang có rất nhiều Tinh thú đang tắm nắng, đang hấp thu sức mạnh ngôi sao của bầu trời.

Nộp một viên, còn mình có thể cất giữ hai viên...

Hai mươi nghìn trượng, ba mươi nghìn trượng, năm mươi nghìn trượng...

Đây có thể là ngọn núi cao nhất mà An Lâm từng leo.

Mãi đến tận lúc năm mươi ngàn trượng, hắn mới nhìn thấy đỉnh ngọn núi, cùng lúc đó cũng nhìn thấy mấy trăm con Tinh thú.

Chúng hoạt động trên đỉnh núi, giống như từng ngôi sao đang bước đi, ngay cả ánh sáng cũng dường như sáng hơn mấy ngôi sao vừa gặp trước đây một chút.

Cái khiến cho hắn cảm thấy mừng rỡ nhất chính là, hắn nhìn thấy một cây đại thụ cao tới trăm trượng và quả Tinh Diệu đang được treo trên cây!

Không sai, chính là quả Tinh Diệu giống y như hình trong sách!

Quả Tinh Diệu này lớn bằng Tuyết Trảm Thiên, đang phát ra ánh sáng lúc rõ lúc tối, giống như ngôi sao lấp lánh, lóng lánh loá mắt vô cùng!

Điều khiến cho An Lâm mừng rỡ hơn chính là, quả Tinh Diệu này không chỉ có một viên, mà là có tới ba viên, thật là nhiều quá!

Tuyệt!

An Lâm còn nhìn thấy một số hang động mà các Tinh thú cư trú, và những Tinh thú đang phơi nắng trên vách núi cheo leo.

Cùng với độ cao không ngừng tăng lên của ngọn núi, mật độ Tinh thú không hề giảm mà lại tăng.

Một nghìn trượng, ba nghìn trượng, mười nghìn trượng...

Thế nhưng chúng đều không phát hiện ra An Lâm đang đi qua rất nhanh, chỉ cảm thấy có một trận gió lớn thổi tới, rất kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Núi Tinh Quang này cao vô cùng, trong quá trình An Lâm men theo vách núi thẳng đứng mà liên tục leo lên, cũng gặp phải không ít Tinh thú.

An Lâm chẳng muốn nói chuyện cùng con tiện thú này, hèn hạ như thế, nếu như tiếp tục nói chuyện, sớm muộn gì cũng sẽ bị nó truyền nhiễm.

"Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?" Một ngôi sao màu vàng dáng người khá to lớn tỏa ra ánh sáng vô cùng rực rỡ, mở miệng nói bằng ngữ điệu chậm rãi.

"Ngài mau nhìn núi Tinh Quang đi, quả Tinh Diệu bên trên núi đột nhiên biến mất rồi!" Tinh thú gấp giọng nói.

"Ha ha... Cát Nhĩ Đa, cậu có phải là uống nhiều rồi không, quả Tinh Diệu đang bình thường, sao có thể không thấy đâu nữa..." Tộc trưởng cười ha ha, đưa tầm mắt về phía núi Tinh Quang.

Sau đó nụ cười dần dần đông cứng lại, rồi biến mất.

Lúc này đây, cây đại thụ Tinh Quang trở nên trơ trụi, ba quả Tinh Diệu đã không thấy đâu nữa...

"Chuyện này... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

Tộc trưởng trợn tròn mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ mặt không thể nào tin được.

Một lúc sau, tiếng hét chói tai của tộc trưởng cuối cùng cũng vang lên:

"Địch tấn công! Có địch tấn công, thánh quả của chúng ta bị trộm rồi! Đừng để hắn chạy thoát!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận