Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1291: Một cơ hội hiếm có

Cảnh này thật sự làm Hứa Tiểu Lan và đám người Hiên Viên Thành hết cả hồn.

"An Lâm, An Lâm!" Hứa Tiểu Lan điên cuồng bật nắp quan tài ra, đỡ An Lâm ra ngoài.

Cô vươn bàn tay trắng nõn của mình ra đè lên trái tim An Lâm, ngay sau đó một loạt tiếng "bịch bịch bịch" vang lên, như thể cô đang cho điện giật An Lâm vậy, cùng lúc này nguyên khí trên người cô cũng bắt đầu dâng lên, viêm lực tinh thuần nhanh chóng lan ra tẩm bổ toàn thân An Lâm.

"May quá, may mà hắn chỉ đột nhiên ngưng thở thôi, giờ thì tốt hơn rồi." Hứa Tiểu Lan thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô nở một nụ cười thoải mái, thuận tay dùng thuật pháp dời hết mớ dơ bẩn dính trên người An Lâm sang một bên.

"Đột nhiên ngưng thở?" Hồng Đấu ngớ người không hiếu có ý gì.

"Tức là đột nhiên nghẹn lại, không kịp hít thở đấy." Hứa Tiểu Lan giải thích.

Hồng Đấu nghe mà hết cả hồn: "Cô rốt cuộc đã làm gì hắn mà có thể khiến hắn nghẹt thở thiếu chút nữa thì đi đời nhà ma luôn vậy?"

Mặt Hứa Tiểu Lan hơi ửng đỏ, không lên tiếng giải thích gì.

"An Lâm, không sao hết đó, mọi chuyện đều ổn rồi, ngoan nào..."

Cuộc lại lại bùng nổ thêm một lần nữa!

Không lâu sau An Lâm cũng từ từ chuyển tỉnh, trong mắt ngấn đầy nước mắt.

Lúc này, các thế lực khác đang chực chờ ở chung quanh bắt đầu tiếp tục tấn công họ.

Nghĩ đến đây, Hứa Tiểu Lan lại thấy rùng mình hoảng sợ.

Hiên Viên Thành: "Sao bọn tôi có thể bỏ cậu ở lại đây một mình được chứ."

Bởi vì An Lâm thành ra thế này, có hơn phân nữa là do lỗi của cô.

"Tôi còn tiếp tục ở đây chỉ thành trói buộc với mọi người mà thôi, mọi người cứ mặc kệ tôi đi, tiếp tục đi tới trước là được." An Lâm đột nhiên nói với mọi người.

Nếu An Lâm thật sự chết đi như vậy, cô cũng sẽ áy náy tới chết luôn quá.

Quan tài bị di chuyển quá nhanh, nào là trôi nổi nào là xoay tròn, chuyển cua các kiểu, làm An Lâm buồn nôn thậm chí bị hết hồn suýt thì nghẹt thở không sống nổi luôn,...

Hứa Tiểu Lan vội vàng cúi người xuống, vươn đôi tay ngọc ngà của mình ra, giúp An Lâm vỗ về lồng ngực, dịu dàng an ủi hắn.

Mọi người đồng loạt lên tiếng phủ quyết đề nghị của An Lâm.

Hắn biết, hắn suýt nữa thì thành người đầu tiên trong lịch sử bị đạo lữ bỏ trong quan tài cõng trên lưng, rồi bị hù cho chết luôn. Tới lúc đó còn khỏi cần tốn công mua quan tài làm gì luôn, vì dù sao hắn cũng chết trong quan tài mà...

"Đừng quên mục đích của chúng ta là gì, là cướp lấy bàn đào mà thôi, có phải là làm chuyện gì cần sinh ly tử biệt đâu chứ, cùng lắm là tôi bị người khác đánh cho nốc-ao mà thôi, chuyện này có gì to tát đâu chứ."

Hứa Tiểu Lan: "Không có chuyện đó đâu!"

Liễu Thiên Huyễn: "Nghĩ cũng đừng có nghĩ, mấy chuyện bán đồng đội thế này, tôi sẽ không làm đâu!"

Lúc này mặc dù An Lâm trở thành gánh nặng nhưng khi thấy có người vẫn nhất quyết một lòng một dạ bảo vệ mình, làm hắn thấy vô cùng hạnh phúc.

Hắn từ trên mặt cô gái ấy nhìn thấy vẻ kiên định và vô cùng đáng tin, trong lòng chợt dâng lên cảm giác xúc động khó hiểu.

Nói rồi, hắn cõng cái quan tài ra sau lưng mình, thắt lưng thẳng tắp, như vừa nhận được một nhiệm vụ cực kì thần thánh nào đó.

Hứa Tiểu Lan càng nghe lại càng nhất quyết không đồng ý, cô liên tục lắc đầu, nói: "Không phải chuyện bàn đào gì đó, chủ yếu là em không muốn nhìn thấy anh tay trói gà không chặt rồi bị người khác ức hiếp. Cho dù không có bàn đào, em cũng sẽ bảo vệ anh, chỉ như vậy mà thôi."

Hắn cảm thấy vai trò này cực kì thích hợp với mình, nó giúp hắn cảm thấy hình tượng của mình cao lớn hơn hẳn và lại còn có cảm giác vinh dự vô cùng thần thánh luôn.

"Sau khi trở về các cậu cho tôi thêm mấy quả bàn đào ăn giải khát là được rồi!" An Lâm vẫn kiên trì giữ quyết định của mình.

Toàn thân Hồng Đấu run lên một cái, theo bản năng truyền âm trả lời: "Ngài là... Lạp Diện Thánh Quân?!"

"Hồng Đấu, Hồng Đấu!"

Trong lúc đang chạy trốn, chợt hắn nghe thấy có một giọng nói đang thì thầm vào lỗ tai mình.

An Lâm nghe vậy ngơ ngẩn, ngớ người nhìn cô gái áo xanh trước mặt mình.

Sau khi xử lý xong An Lâm, họ lại tiếp tục lao vào cánh rừng hoa đào cách đó không xa.

Không thể không nói, thực lực cái nhóm nhỏ này của họ mạnh tới khó tin, gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, một khi tụ họp lại có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi luôn.

Hồng Đấu vẫn luôn đi theo đằng sau Hứa Tiểu Lan, không tiếp tục làm tường thịt cản đòn tấn công nữa, mà chuyển sang làm người khuân vác, nói dễ nghe một chút thì là hộ pháp của tông chủ!

Không liên quan tới bàn đào, không quan hệ tới sức mạnh, không quan tới sống chết, chỉ là không muốn nhìn thấy anh bị người khác ức hiếp...

Hồng Đấu lúc nãy đã bị những lời mọi người nói làm cho cảm động, cho nên vừa nghe họ có chuyện cần mình giúp đỡ thì đồng ý không chút do dự: "Mọi người cứ yên tâm đi nhé, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ An Lâm đạo hữu thật tốt!"

Tốc độ và thân pháp của cô quá nhanh, An Lâm sẽ không chịu nổi, vậy thì chỉ cần tìm một người di chuyển ổn chút là được, mà Hồng Đấu hiển nhiên là người thích hợp nhất để làm chuyện này rồi.

Hứa Tiểu Lan đỡ An Lâm nằm lại vào trong quan tài, rồi quay sang nhìn Hồng Đấu: "Cậu lại cõng An Lâm đi theo đằng sau tôi đi."

Cái giọng này không sai vào đâu cho được, chính là đại năng cảnh giới Phản Hư điên phong của điện Sáng Thế, Lạp Diện Thánh Quân!

"Phải! Chính là ta đây, hì hì... đúng là không ngờ đấy, mi vậy mà cũng có thể lẫn vào trong đám người của Tứ Cửu tiên tông, đúng là không tệ chút nào đâu..." Giọng nói vui sướng của Lạp Diện Thánh Quân truyền tới, còn kèm theo những tích "tõm" "tõm" để tỏ ý tán thưởng.

Hồng Đấu cho rằng Lạp Diện Thánh Quân đang trào phúng mình, mặt hiện lên vẻ xấu hổ, truyền âm trả lời: "Chúng tôi chỉ lâm thời hợp tác mà thôi, ngài đừng suy nghĩ quá nhiều."

"Ta đương nhiên không suy nghĩ nhiều, ta biết rất rõ, mi là gián điệp vĩ đại của điện Sáng Thế chúng ta!"

"Gián điệp?"

Hồng Đấu ngớ người ra.

"Không sai, đừng quên đây là một hoạt động thế nào, nó là hoạt động tranh giành cây bàn đào, cho nên mặc kệ mi làm ra chuyện gì, cũng chỉ có thể vì cây bàn đào mà thôi, đúng không?" Giọng nói của Lạp Diện Thánh Quân lại tiếp tục truyền tới.

"Nói là nói như vậy, nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới chuyện gián điệp chứ..." Hồng Đấu hỏi lại.

"Đừng quên, đằng sau lưng của ngươi đang cõng thứ gì? Là An Lâm tông chủ của Tứ Cửu tiên tông đấy! Ta đã lén lút nghe được cuộc nói chuyện của các ngươi, trong nhẫn không gian trên tay An Lâm có một gốc cây bàn đào, hiện giờ hắn chỉ là một phàm nhân không còn chút sức mạnh nào, ngươi hoàn toàn có thể cướp lấy gốc cây bàn đào trong nhẫn không gian của hắn mà!"

Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, một miếng trứng chần nước sôi đã bay tới như đạn pháp, đánh vào trên ngực sinh linh Thạch Thông tộc, làm vang lên một tiếng nổ ầm ầm.

Lưỡi đao sắc bén ngay khi chém vào sợi mì, lại như vừa chém phải thứ gì đó vô cùng sắc bén, không cách nào chém đứt nó được!

Sinh linh của Thạch Thông tộc trừng to hai mắt, lộ ra vẻ mặt không dám tin

Một tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên.

Uỳnh!

Lạp Diện Thánh Quân nhẹ nhàng vươn một sợi mì mềm mềm uốn khúc từ trong bát ra che trước người mình.

"Hồng Đấu, mi còn đang do dự cái gì thế? Nếu mi sợ Tứ Cửu tiên tông trả thù mi thì ta và Hắc Khuyển có thể ra mặt giúp ngươi cản họ lại, tới lúc số bàn đào trên cây bàn đào chúng ta chia đều năm năm có được không?" Lạp Diện Thánh Quân nói, điều kiện nghe ra vô cùng hấp dẫn, nó không trừng chạm tới thần kinh của Hồng Đấu.

Hồng Đấu động lòng mất rồi.

Hắn vốn là chính là người của điện Sang Thế, sở dĩ hắn đi theo đám người của Tứ Cửu tiên tông, còn không phải là vì để chia bàn đào à? Hiện giờ có cách tốt hơn để giành được bàn đào, sao hắn lại chần chừ không làm cho được?

An Lâm, Hứa Tiểu Lan hai người không phải luôn xem thường Hồng Đấu tôi à? Vậy hôm nay Hồng Đấu này sẽ chơi một vố lớn cho các người xem, doạ cho các người hết hồn chim én luôn!

Lúc này Hồng Đầu đã muốn thả quan tài xuống, lấy An Lâm trong quan tài ra ngoài.

Nhưng tay hắn vươn ra giữa không trung một lúc thì dừng lại, hai mắt nóng cháy, thoáng lấy lại tinh thần.

"Hồng Đấu! Mi còn đang do dự cái gì vậy, mau lên, không còn thời gian nữa rồi" Lạp Diện Thánh Quân vội vàng nói, thúc giục cục đá Hồng Đấu.

Lúc này một chén mì sợi và một con chó đen cũng đã xông vào trong chiến trường.

"Ha ha, mau nhìn kì, đằng này có một chén mì nè!" Một sinh linh của Thạch Thông tộc bật cười ha ha, chậm rãi rút đao ra, bước lại gần chỗ chén mì.

Ngay bây giờ đã có cơ hội ngàn năm một thuở đặt trước mặt mình, có thể dễ dàng giành được hai gốc bàn đào luôn! Cách thì Lạp Diện Thánh Quân vừa mới nói rồi đấy, về lý thuyết chuyện này hoàn toàn có thể thành công được!

Đúng vậy, đây là hoạt động tranh giành bàn đào, sao mình phải ngu ngốc lù lù đi theo sau lưng Tứ Cửu tiên tông làm gì chứ?

Đầu óc Hồng Đấu lại ầm ầm nổ tung, như xua tan mây đen nhìn thấy ánh mặt trời vậy, có một ý tưởng to gan đang dần dần hình thành trong đầu hắn.

Lạp Diện Thánh Quân không ngừng nói chuyện, như thể đang nhấn mạnh chuyện gì đó vậy.

"Hồng Đấu à... ta thật không ngờ đấy, mi đúng là một cục đá đa mưu túc trí như vậy!"

"Sau đó, hãy dùng hắn làm con tin, ép đám người còn lại của Tứ Cửu tiên tông lấy gốc bàn đào còn lại trong tay họ làm trao đổi, như vậy chúng ta đã có thể lấy được cả hai gốc cây bàn đào rồi!"

Như thể có thứ gì vừa phát nổ, sinh linh Thạch Thông tộc phun ra một ngụm máu, hai mắt trắng dã, ầm ầm ngã xuống đất, vầng sáng vàng bảo vệ xuất hiện bao phủ toàn thân hắn, hắn đã trực tiếp bị nốc-ao!

Lấy trứng chọi đá, kết quả là trứng thắng!

Hết cách rồi, bởi vì đó là một cái trứng chần nước sôi đã thành tinh.

"Hồng Đấu!!" Sau khi giải quyết xong kẻ cản đường, Lạp Diện Thánh Quân bước lại gần Hồng Đấu.

Toàn thân Hồng Đấu run lên, hắn biết mình đã không còn thời gian nữa, thế là vươn tay đặt lên trên quan tài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận