Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1485: Sát chiêu cuối cùng

Lần này Diệp Linh chọn góc độ bất thình lình đâm xuống cực tốt, nhưng cô quá nóng vội, phán đoán nhầm khoảng cách với một bàn tay khác của An Lâm, bước chân chợt ngừng, An Lâm không lùi mà tiến lên!

Cô thấy được độ cong khóe miệng đang nhếch lên của hắn.

Lúc này, cô mới nhận ra rằng có một bàn tay được ánh kim bao phủ đang đánh về phía bụng mình.

Uỳnh!

Ánh kim chấn động, năng lượng mặt đất trút xuống.

Người Diệp Linh bị trúng một cú thành hình cung, phun ra một ngụm máu tươi, bay thẳng về phía sau mấy nghìn mét, đập vào ranh giới bảo vệ trong suốt của võ trường luyện tập.

"Đại sư tỷ!"

"Diệp Linh sư tỷ!"

"Trong chiến đấu, tâm trạng bị rối loạn bởi lời nói của kẻ địch, là điều cấm kị lớn nhất! Tôi chỉ thuận miệng nói hai câu lại khiến nhóc không kiểm soát được tâm trạng, đúng là quá khiến tôi thất vọng." Mặt An Lâm đầy vẻ nghiêm túc.

Nhưng trong lúc bất chợt, lại có một ngọn Tinh Ma Viêm hóa thành con rồng lớn màu tím đánh về phía cô.

Các đệ tử thế hệ trước bị giật mình, các đệ tử nòng cốt mới bị dọa sợ đến mức run lẩy bẩy.

Khóe miệng Diệp Linh rỉ ra tia máu đỏ thẫm, gót chân đạp vào bức tường bảo vệ, rơi xuống đất như tia chớp, sau đó nhanh chóng di chuyển khiến con rồng lửa to lớn kia nhào hụt.

Đông Trân ngây ngốc gật đầu: "Chắc... là vậy?"

"Nhưng mà thuật pháp của nhóc vẫn còn thiếu sót."

Các đệ tử bên ngoài thấy vậy, bỗng chốc hoảng sợ hô lên.

Diệp Linh căn bản không kịp sử dụng Hóa Ảnh, chỉ có thể nhanh chóng sử dụng thân pháp né tránh.

Mặc dù nói là so tài nhưng sao lại cứ có cảm giác cảnh tượng này lại quá thê thảm như vậy chứ?

Trình Anh Hùng hít một hơi khí lạnh: "Đây là so tài, đúng không?"

Vừa dứt lời, một ngọn Đại Nhật Viêm xuất hiện trên người hắn, hóa thành một con rồng lớn nhào về chỗ của Diệp Linh.

Bốn con rồng lửa không ngừng nhào tới cắn xé, tạo ra những vết nứt nhìn mà thấy giật mình trên mặt đất, đốt cháy thành từng dấu vết đen sì.

Bọn họ nhìn tông chủ trong truyền thuyết kia, vừa kính trọng vừa sợ hãi, thầm nghĩ rõ ràng là người có vẻ ngoài hiền lành, sao lại độc ác đánh học trò của mình như vậy?

Chúng nó kết hợp tấn công, dần dần ép Diệp Linh đến đường cùng.

"Tất cả mọi thứ đều có thể trở thành vật trung gian để cho nhóc ám sát, trở thành kẻ chém giết hạng nhất. Đó là bởi vì nhóc có thể kết hợp hoàn hảo Hóa Ảnh và Bước Nhảy Không Gian với nhau..." An Lâm lạnh nhạt nói, một con rồng lửa màu xanh da trời và một con rồng hư ảo khiến cho không gian vặn vẹo lại xuất hiện sau lưng.

Lạc Nguyệt Viêm và Hư Không Viêm tạo thành rồng lửa, bắt đầu gầm thét lao về phía Diệp Linh!

Diệp Linh quát to một tiếng, sát khí lạnh lẽo khiến cho phạm vi trăm mét quanh đó ngay lập tức trở nên cực lạnh, khi sáu con rồng lửa đến gần vị trí của cô, tốc độ bắt đầu chậm lại, hơn nữa còn nhỏ dần đi.

Tiếng nói vừa dứt, lại có hai thêm con rồng lửa gầm thét nhào về phía Diệp Linh!

Ngay lúc này, Diệp Linh hệt như con thú bị nhốt định vật lộn một trận cuối cùng, cô chém đứt một con rồng lửa trong nháy mắt, thành công thoát khỏi vòng vây.

"Sức mạnh bên trong cơ thể nhóc chỉ có thể giúp nhóc duy trì đột phá trong thời gian ngắn, thêm nữa mỗi khi dùng Bước Nhảy Không Gian và Hóa Ảnh đều cần nhóc phải dùng ý thức tư duy để tính toán trước."

Cơ thể Diệp Linh bị ép phải chậm lại dưới trọng lực khủng khiếp.

"Nhìn xem, liên tục sử dụng Hóa Ảnh và Bước Nhảy Không Gian, sức mạnh trong cơ thể không còn dư lại nhiều đúng không?" An Lâm cười một tiếng, rồng đỏ được tạo nên từ Huyết Phượng Hoàng Thần Hỏa và Kim Long Thần Viêm lại xuất hiện sau lưng.

Cơ thể Diệp Linh hơi ngừng một chút, đang muốn sử dụng Bước Nhảy Không Gian để thoát khỏi phạm vi thuật pháp.

Trọng lực không thể nói rõ được dường như muốn nghiền cơ thể mềm mại của cô thành thịt nát, ngay cả mặt đất kiên cố không phá vỡ nổi cũng bắt đầu chậm rãi lún xuống.

Đây chính là thuật pháp chính của Hình Thiên Chiến Thần, Trọng Lực Vực Thẳm!

"Giống như khi bốn con rồng lửa của tôi không ngừng tấn công ở mọi hướng, nhóc gần như dùng tất cả sự chú ý lên việc né tránh, nào còn có thể suy tính trước được nữa?"

Uy năng của thần khí không phải chuyện đùa, cho dù là thích khách cũng có thể rất ghê gớm chém nát một con rồng lửa nghìn mét.

Ngay lúc Diệp Linh muốn sử dụng Hóa Ảnh ép đến gần An Lâm, An Lâm đạp một chân lên mặt đất, dưới chân Diệp Linh đột nhiên xuất hiện một vòng tròn màu đen, giống như một cái miệng khổng lồ muốn cắn người, muốn tiêu diệt tất cả.

Ầm!

Sáu con rồng lửa gầm thét lao tới, chặn kín mọi đường lui của Diệp Linh.

An Lâm là một người thầy, bỗng nhiên cảm thấy rất buồn phiền.

Đã từng là một cô bé đáng yêu, không biết đã phải trải qua chuyện gì mà lại tu đạo sai đường, lại bước lên con đường có sát khí nặng như thế, còn kinh khủng hơn cả Tô Thiển Vân.

An Lâm thấy cảnh này, không khỏi hơi nâng khóe miệng lên: "Đúng là sát khí mạnh mẽ, nhóc đang muốn ép buộc phá vỡ thế tấn công của rồng lửa của tôi sao?"

Nhưng có những lúc chỉ cần dừng lại trong nháy mắt ngắn ngủi đã đủ để quyết định thắng bại của trận chiến nghiêng về bên nào.

Ví dụ như không gian bị đóng chặt trong nháy mắt, lại ví dụ như An Lâm đã sử dụng Côn Bằng Hành đi tới trước mặt, hay như lúc cô còn chưa có động tác gì, cú đấm của An Lâm đã lại hướng về phía ngực của cô.

Ánh kim chói mắt như mặt trời.

Không gian trong phạm vi nghìn mét cũng phải vặn vẹo nứt toác vì cú đấm này.

Diệp Linh bị đánh đến mức cơ thể như sắp bị xé rách, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, phun cả lên trên mặt An Lâm...

Cô bị đánh bay, lại đập mạnh lên vách tường năng lượng trong suốt.

Cả người cô không còn sức, từ từ tụt xuống khỏi vách tường tạo nên một vệt máu dài.

Dưới trời chiều, mái tóc đen của cô rối tung, che mất một nửa bên mặt như ngọc, trông rất đau thương buồn bã.

An Lâm lau vết máu trên mặt, không có ý định dừng tay mà tiếp tục đi từng bước một về phía Diệp Linh.

Các đệ tử bên ngoài sân không thể nhìn nổi nữa, cảnh tượng này quá thảm thiết, có người thậm chí còn gào lên với An Lâm cầu xin tha cho đại sư tỷ Diệp Linh, đừng bắt nạt cô nữa.

Đây nào còn là so tài nữa, quả thật chính là đánh đến chết mà!

Diệp Linh thở hổn hển, bộ ngực nhô cao không ngừng phập phồng.

Ừm... May mà hai bên không bị đánh trúng.

Cô nhìn người đàn ông được Thần Hỏa hừng hực bao phủ không ngừng tiến về phía mình, yên lặng nắm chặt thần khí vẫn không hề buông tay - kiếm Tiễn Bạn Lên Đường An Toàn.

"Tứ Cửu Kiếm Quyết tổng cộng chia thành mười tám tầng, càng luyện đến phần sau, tăng thêm một tầng càng khó như lên trời. Toàn bộ tông môn chưa từng có một ai luyện được tầng thứ mười tám. Nhưng con biết, kiếm quyết chỉ có khoảng mười bảy tầng thôi, những tâm pháp tầng thứ mười tám kia, tất cả đều là lời nói bậy bạ..."

An Lâm nhẹ nhàng dừng bước chân lại một lát, có chút bất ngờ nhìn cô phía xa.

Diệp Linh ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt lấp lánh có thầnchưa bao giờ xuất hiện vẻ suy sụp.

"Căn bản không có tầng thứ mười tám, nếu như có, tầng thứ mười tám kia, chắc là sau khi chúng ta tu kiếm thuật đến giới hạn mới hiểu ra được chiêu kiếm mới của mình. Dù sao chỉ có thứ tự mình nghĩ ra mới phù hợp với bản thân nhất, hiểu được rõ nhất, là chiêu kiếm mạnh nhất!"

Nghe lời nói của Diệp Linh, trong lòng An Lâm lại xúc động.

"Thầy có biết không, lúc con lấy được di vật của thầy ở chỗ Tử Vi Đại Đế, đã khóc như một đứa ngốc." Trọng mắt Diệp Linh đầy nước mắt, nắm chặt dao găm, "Thần khí không thuộc về con, nhưng con lại coi nó như báu vật, là báu vật thầy để lại cho con. Chúng ta là thầy trò, rõ ràng có mối liên quan, con vẫn mong rằng lấy máu của con làm vật trung gian thì có thể tìm được thầy..."

Diệp Linh buông lỏng dao găm trong tay, máu tươi chảy dọc xuống theo khóe miệng, trong nụ cười là sự nhớ mong.

"Đã lâu không được giống như lúc này, thật sự cảm nhận được hạnh phúc thầy mang đến cho con... Sư phụ, đây chính là tầng thứ mười tám của Tứ Cửu Kiếm Quyết mà học trò lĩnh ngộ được, Tầm An!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận