Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 335: Ôm chặt lấy bắp đùi của chiến đế

"Mọi người cẩn thận, đây là luồng gió đen có năng lực co kéo rất mạnh. Mọi người phải cố hết sức thu hồi khí tức của mình, khí tức càng mạnh mẽ, sẽ càng dễ dàng khiến uy lực của chúng tăng cao lên." Tử Dương Chiến Đế nói với vẻ nghiêm nghị.

Mọi người nghe thấy vậy lập tức thu hồi lại khí tức, tốc độ hội tụ của luồng gió đen quả nhiên chậm lại không ít, nhưng vẫn không ngừng hẳn.

An Lâm nhìn về phía Tử Dương: "Làm sao bây giờ, chúng ta cũng không thể khoanh tay chịu chết được?"

"Đừng hốt hoảng, từ giờ trở đi, uy lực của luồng gió sẽ càng ngày càng yếu đi, đến lúc gần tiếp xúc được với chúng ta, uy lực của nó chắc sẽ giảm đi rất nhiều. Khi đó, chúng ta lại nhanh chóng sử dụng tiên pháp phòng ngự, cùng nhau tấn công! Như vậy, mặc dù sẽ bị vài vết thương nhẹ, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng." Tử Dương Chiến Đế nói với vẻ nghiêm túc.

Vừa nghe đến sẽ bị thương, khuôn mặt nhỏ của Bạch Linh Xà trắng bệch.

Rắn Tiểu Thanh thè lưỡi ra, vẻ mặt khinh thường nói: "Năng lượng của gió đen càng công kích, sẽ càng bị suy yếu, tại sao chúng ta không chủ động làm suy yếu năng lượng của nó chứ?"

"Thế nhưng khi cô vừa sử dụng tiên pháp, chắc chắn để lộ ra khí tức, dẫn tới đòn đánh trả của luồng gió đen sẽ lớn hơn, cách này không dùng được." Tử Dương Chiến Đế lắc đầu nói.

"Vậy dùng một vật chết làm tiêu hao không được sao?" Rắn Tiểu Thanh nháy nháy mắt.

Cảnh tượng tiếp theo, chính là cục gạch ngồi trong trung tâm của luồng gió im lặng như rùa, bất động như núi.

Cứ như vậy, đám người An Lâm xuyên qua lỗ hổng, thuận lợi bình an trốn ra khỏi vòng vây của gió đen.

Dưới con mắt của bao người, cục gạch vô cùng to lớn ầm ầm phóng tới luồng gió đen.

"Đi thôi!"

Còn chưa chờ những người khác trả lời, An Lâm đã đạp chân lên phi kiếm, tay trái ôm bé loli, tay phải ôm một em gái thanh tú nhảy khỏi cục gạch đen.

Hắn thả Điền Linh Linh và Bạch Linh Xà lên bên trên cục gạch, tiếp tục tìm kiếm tung tích lăng mộ.

Tử Dương Chiến Đế lại bị nghẹn lời.

"Woa, cục gạch của Độc Tôn tiền bối lợi hại quá, sức bền lớn thật đấy!" Bạch Linh Xà dùng ánh mắt trong veo và đầy ngưỡng mộ nhìn về phía An Lâm, hoàn toàn không chú ý đến vòng eo thon thả mềm mại như rắn nước của cô, đang bị cánh tay của An Lâm ôm lấy.

"Nào nào nào... mau đi đi!"

"Thế nhưng sức tấn công của luồng gió này vô cùng mạnh mẽ, vật chết tầm thường vừa đụng một cái sẽ lập tức bị cuốn nát, không mang tới hiệu quả gì. Nếu như dùng thần binh, thì cũng được đi, nhưng tôi không dám chắc thần binh sẽ không bị nó làm hư hao." Xuyên qua gió đen và phóng thần binh vào đó để bào mòn năng lượng của luồng gió đen là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn, cho nên Tử Dương Chiến Đế phải nói rõ khác.

Cứ như vậy, uy thế kinh người của luồng gió từ từ hạ xuống, sinh ra một lỗ hổng năng lượng rất lớn.

Tử Dương Chiến Đế thì vẫn giữ vẻ trầm lặng, chìm vào trong trạng thái tự hoài nghi chính mình.

Lập tức, năng lượng co kéo vô cùng mạnh mẽ bắt đầu sinh ra.

"Mọi người nhìn kìa, phía trước có sương mù... chao ôi!" Bạch Linh Xà kêu một câu.

"Khụ khụ..." An Lâm nghe Bạch Linh Xà nói câu này, thấy có gì đó không đúng lắm.

Ừm, cảm giác cùng lúc ôm hai em gái, thật ra cũng không tệ. Thế nhưng hai ánh mắt đột nhiên phóng tới, lại làm cho hắn có chút run rẩy. Một là tới từ Hứa Tiểu Lan, còn cái khác là tới từ Bích Quỳnh Nữ Đế.

Nghe được câu này, trong lòng mọi người đã hiểu rõ.

Đường đường là cường giả đứng đầu đệ nhất đại lục, chẳng lẽ sắp mất hết uy nghiêm rồi sao?

Đám người An Lâm đi theo phía sau, đều bước vào trạng thái chiến đấu, tâm trạng nâng lên hoàn toàn.

Lúc này, đám người An Lâm đều đưa ánh mắt về phía rắn Tiểu Thanh.

Bóng đen càng lúc càng gần, mang theo uy thế khủng khiếp khiến cho người ta không thể hít thở, với tốc độ kinh người phá tan tầng sương mù xông về phía mọi người. Mọi người phản ứng rất nhanh, đều chạy lên pháp bảo của mình tản ra bốn.

Mọi người nhìn về phía trước, quả nhiên, phía trước có một lớp sương mù trắng xoá dày đặc, làm cho người ta không thấy rõ được tình huống bên trong.

An Lâm mở to hai mắt nhìn, đó đâu phải là một ngọn núi lớn, rõ ràng chính là một cánh tay to lớn vô cùng!

Một ngọn núi cao dài ầm ầm rơi xuống, khiến phạm vi trăm trượng trên mặt đất bị đâm lõm xuống!

Ầm ầm!

Tử Dương Chiến Đế nhìn thấy cảnh này, lại được một phen tức nghẹn.

"Có núi?"

Ánh mắt Tử Dương Chiến Đế sáng như đuốc, giống như có thể xuyên thủng được lớp sương mù dày đặc kia, nhìn thấy bóng đen cao chót vót này.

"Không đúng, mau tránh ra!" Hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng.

"Sương mù này là trạng thái hóa lỏng của Chiến Khí, Chiến Khí bao phủ dày đặc như thế chứng tỏ bên trong sương mù chắc chắn có thứ tốt. Đương nhiên, nguy hiểm thì vẫn chưa biết." Tiểu Thanh thấy mọi người nhìn về phía cô thì chậm rãi mở miệng nói.

Toàn thân Tử Dương Chiến Đế được bao phủ bởi Hỏa Diễm Khải Giáp, đi đầu xông vào trong làn sương mù màu trắng.

Khóe miệng của Tử Dương Chiến Đế co giật, trong lòng có muôn vàn lời mắng chửi rất muốn mắng ra khỏi miệng luôn.

"Tử Dương đạo hữu, làm phiền cậu đi trước mở đường rồi." An Lâm nói với vẻ vui tươi hớn hở.

"Người tự tiện xông vào địa bàn của ta, sẽ phải chết!"

Âm thanh hóa thành từng tiếng gầm cuồng bạo, bao phủ khắp nơi.

Tử Dương Chiến Đế biết được lực chiến đấu của con quái vật này không tầm thường, nhưng vẫn bất chấp khó khăn phóng tới ngọn núi to lớn kia.

Lại là một nắm đấm vô cùng to lớn giáng xuống.

"Đại Kim Viêm Thủ!"

Tử Dương Chiến Đế hét lớn một tiếng, bàn tay phóng ra ngọn lửa vàng vô tận, chiến đấu cùng với nắm đấm kia một kích.

Ầm ầm! Lại là một trận nổ rung trời, ở giữa sóng lửa phun trào, nắm đấm to lớn cháy đen nứt ra, đồng thời Tử Dương Chiến Đế cũng phun máu lùi ra phía sau!

"Tiểu Thanh, chị đi giúp ông ấy đi!" Nhìn thấy Tử Dương Chiến Đế bị thương, Bạch Linh Xà có chút không đành lòng.

"Hứ, đường đường là Chiến Đế, ngay đến cả một tên người đá mà cũng không đánh thắng nổi, thì ăn được cái gì." Bích Quỳnh Nữ Đế vẻ mặt khinh thường: " Lại nói, nếu chị đi chiến đấu, ai sẽ bảo vệ em chứ?"

BOSS thì các chiến đế ra tay đánh, đánh thắng rồi nổ ra trạng bị cấp thần, chiến đế lại chủ động lấy ra đưa lại cho họ...

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cảm thán, có hai Chiến Đế đi theo họ, thật là quá thoải mái!

Hắn vui vẻ nói: "Chúng ta quá may mắn rồi, đây là thần binh kiếm Thương Hải!"

Tử Dương Chiến Đế lôi một thanh trường kiếm màu xanh lam trong đầu của người đá ra, sau đó bay về phía mọi người, chủ động đưa trường kiếm kia cho An Lâm.

Lúc này hơi thở của nó đã đứt hẳn, thân thể to lớn bị vỡ ra làm đôi, rất rõ ràng nó đã bị chém thành hai nửa.

Đây là một người đá vô cùng to lớn, bên trong có màu đỏ, da thịt bên ngoài cực kì cứng rắn, chỉ riêng cơ thể đã cao tới mấy trăm trượng, là một quái vật chân chính giống như Thần Ma!

An Lâm đứng ở phía xa, chỉ phụ trách đánh vỡ những tảng đá lớn bay tới, còn lại không có chuyện gì để làm.

"Đồ Thần Kỹ, Bích Lạc Hoàng Tuyền Kiếm!"

Koong! Một đường ánh sáng xanh phóng thẳng lên trời, hóa thành trường kiếm dài trăm trượng, mang theo uy thế vô cùng kinh khủng, trong nháy mắt rơi xuống!

"Gào!" Ngọn núi to lớn gầm lên một tiếng đau đớn.

Mặt đất bắt đầu lay động, từ nơi xa truyền đến tiếng một vật rơi xuống mặt đất "ầm ầm".

Một luồng ánh sáng xanh từ đằng xa bay đến, một lần nữa lại khoác trên cánh tay của Bạch Linh Xà.

"Giải quyết xong." Tiểu Thanh thản nhiên mở lời.

Đám người An Lâm nhìn về phía rắn Tiểu Thanh này với vẻ mặt sùng bái, chỉ thiếu điều không cà cho cô một loạt 666.

Bọn họ bay về phía nơi xảy ra cuộc chiến, sau khi thấy rõ ràng kẻ địch là thần thánh phương nào, sự tôn kính trong lòng bọn họ càng sâu đậm hớn.

Hỏa diễm lao nhanh đánh tan lớp sương mù, thuật pháp màu xanh cuồn cuộn vô tận, kéo theo đó còn có tiếng hét thảm thiết của bóng đen to lớn.

Lại là hàng loạt tiếng vang ầm ầm to lớn truyền đến.

Rầm rầm rầm!

Thanh Xà mím môi, hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh, phóng tới bóng người to lớn ở giữa lớp sương mù dày đặc.

Khuôn mặt trắng nõn của Bạch Linh Xà bỗng nhiên đỏ ửng : "Ừm... Độc Tôn tiền bối bảo vệ em là được rồi! Tiểu Thanh mau đi đi!"

"Tôi sẽ bảo vệ." An Lâm bỗng nhiên nói, "Tôi có thể dùng một chiêu đánh bại tuyệt thế cường giả của hai đế đấy, cô không tin được tôi à?"

Điều họ cần làm, chỉ là ôm chặt lấy bắp đùi của chiến đế, sau đó hô lên vài tiếng tuyệt quá là được rồi.

Toàn thân thanh thần kiếm Thương Hải màu lam nhạt, bên trên có gợn sóng nước lăn tăn di chuyển.

Chỉ nhìn một cái, đã cho người ta cảm giác như biển khơi sâu thăm.

An Lâm nuốt nước miếng, trong mắt hiện lên vẻ nóng rực: "Chia thần binh này trước nhé, quy tắc cũ!"

Các đội viên liên tục gật đầu, rõ ràng là không có ý kiến gì khác.

Tử Dương Chiến Đế Bích Quỳnh Nữ Đế không tham dự.

Rất nhanh, mười giọt tinh huyết bắt đầu lơ lửng giữa không trung, phát ra ánh vàng sáng chói.

Kiếm Thương Hải cũng nhận được sự dẫn dắt, bắt đầu di chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận