Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1260: Phân tích tình cảm của Bạch Tiên

Bên ngoài trung tâm của Lôi trì ngũ sắc.

Một con trâu thần một chân một mắt đã bắt đầu dùng đến bùa truyền âm.

"Đây có phải là các chủ Bạch Lăng của Tứ Cửu tiên tông không? Tôi là Quỳ Ngưu của Thần Thú tông, tông chủ của mấy người bất hạnh gặp nạn ở Ngũ Thải Thiên Lôi trì của chúng tôi, mời mấy người chuẩn bị hậu sự sớm một chút."

"Ừ... Đúng là tôi không tận mắt nhìn thấy, nhưng khả năng cao là đã chết."

"Cái gì! Tôi lừa gạt á? Đường đường là thần thú mà tôi còn cần lừa cậu á? Tông chủ nhà mấy người sẽ không chết ấy hả? Hừ! Không biết tốt xấu gì cả, có tin hay không thì tùy!"

Quỳ Ngưu tức giận tắt bùa truyền âm, lại bấm liên lạc với một người khác.

"Đây là đạo hữu Bạch Nhật của Cây Thái Dương đúng không? Tôi là Quỳ Ngưu, Cửu Thải Thần Tước của Cây Thái Dương mấy người bất hạnh gặp nạn bên trong Ngũ Thải Thiên Lôi Trì của chúng tôi, xin sớm chuẩn bị hậu sự."

"Đương nhiên là thật, chẳng lẽ tôi còn có thể lừa gạt cậu sao, lão Ngưu tôi chính là một con trâu biết điều, chuyện này cậu cũng biết mà, tôi tận mắt trông thấy Tiểu Tước Nữ kêu thảm một tiếng, sau đó bị thiên lôi nuốt hết..."

Tút tút.

Ông đưa mắt nhìn sang An Lâm và Tiểu Tước Nữ đi ra từ biển sấm sét, khiếp sợ hỏi: "Hóa ra hai người còn chưa chết à? Hại tôi lo lắng muốn chết!"

"Chờ chút đã, tôi vừa thấy Cửu Thải Thần Tước, hình như cô ấy không chết..." Quỳ Ngưu mở miệng lẩm bẩm.

Ừ, trong hoàn cảnh này, càng giải thích càng dễ khiến người khác phát cáu, nên là cứ tắt trước thì hơn.

Quỳ Ngưu ngây ngốc, cảm giác như mình vừa gặp quỷ.

Tiểu Tước Nữ buông tay: "Chỉ có một món đồ vật thần cấp, haizzz, lỗ vốn to."

Khi ông đang nói chuyện, thiên lôi ngũ sắc trước mặt tách ra một con đường.

"Đây là vẻ lo lắng của ông đó hả? Rõ ràng là đang trù ẻo tôi chết đi đó chứ?!" Tiểu Tước Nữ tối mặt nói.

"Quỳ Ngưu, Quỳ Ngưu... Sao ông không nói lời nào thế?" Từ bùa truyền âm truyền ra tiếng thúc giục.

An Lâm dắt tay Tiểu Tước Nữ, chậm rãi bước ra khỏi biển sấm sét, ánh chớp chói lòa chiếu lên người họ, khiến họ trông như bạch ngọc...

Quỳ Ngưu yên lặng tắt bùa truyền âm.

"Chẳng lẽ tôi còn cần khóc cho ông nhìn à?" Tiểu Tước Nữ trợn mắt liếc ông.

Bên kia bùa truyền âm: "... Con mịa nó ông đang đùa ông đây đấy hả?"

Dứt lời, cô liền đi đầu bước về phía khe hở không gian: "Đi thôi, trở về!"

"Khụ, ha ha ha..." Quỳ Ngưu cười, lúng túng nhưng lại không lộ vẻ thất lễ, "Không nói đến chuyện này nữa, hai người có đi vào đến chỗ sâu nhất của Lôi trì không thế, ở trong đó có bảo vật gì?"

Khóe miệng Quỳ Ngưu giật giật, đắng lòng than thở: "Từ trên mặt cô, tôi không trông thấy có vẻ gì là lỗ vốn hết."

"An Lâm, tôi còn phải về Cây Thái Dương, hi vọng sau này còn có thể gặp lại." Cô mở miệng nói lời tạm biệt.

Sau khi ra khỏi Ngũ Thải Thiên Lôi trì.

"Tông chủ An Lâm, cậu quen Cửu Thải Thần Tước à?" Ông quay đầu về phía An Lâm, tò mò hỏi.

An Lâm gật đầu một cái: "Lúc ấy Cửu Thải Thần Tước đau lòng lắm, khi ở trong Lôi trì đã khóc cạn nước mắt, còn nói tối về sẽ ăn hết mười con trâu cho hả giận!"

An Lâm cảm ơn Quỳ Ngưu đang tự hỏi cuộc đời, sau đó mới đi đến chỗ ở của Bạch Tiên.

Quỳ Ngưu vẫn chưa từ bỏ ý định của mình, luôn cảm thấy mình ít nhiều cũng nên có được bảo bối nào đó, không khỏi đưa mắt nhìn sang An Lâm, hỏi: "Tông Chủ An Lâm, những lời Cửu Thải Thần Tước nói chính là sự thật ư?"

"Vậy thì tốt." Bạch Tiên cởi mở cười một tiếng, sau đó mang theo nụ cười đầy bí hiểm nhìn về phía An Lâm, "Chẳng qua, tôi còn không biết tiên duyên của đạo hữu An Lâm đây lại tốt như vậy..."

"Thuận lợi vô cùng." Tâm tình An Lâm không tệ, mở miệng đáp lại.

"Giải quyết xong hết rồi à? Gâu?" Bạch Tiên truyền âm hỏi.

Quỳ Ngưu: "..."

Cửu Thải Thần Tước không thèm chào ông, ngược lại lại quay sang tạm biệt An Lâm, chuyện này khiến ông cảm thấy có gì đó mờ ám trong vụ này.

"Cô ấy là người bạn tôi mới quen, tính cách rất tốt, rất lễ phép." An Lâm cười nói.

Bạn bè mới quen? Quỳ Ngưu cảm thấy ngực mình bị ai đó cắm một đao, trong lòng Cửu Thải Thần Tước, chẳng lẽ ông còn không bằng một người bạn mới quen?!

Tiểu Tước Nữ lại lần nữa biến thành Cửu Thải Thần Tước cao cao tại thượng.

"Gruuu! Còn chưa chào tạm biệt tôi nữa mà, có được lợi ích cái là quên mất trâu à?" Quỳ Ngưu thấy Cửu Thải Thần Tước chả thèm nói với mình câu nào, trong lòng chợt cảm thấy khó chịu.

Cửu Thải Thần Tước gật đầu, vỗ cánh bay lên, khuất sau những đám mây.

"Ừ, lên đường bình an, có rảnh nhớ đến Tứ Cửu tiên tông chơi." An Lâm cười nói.

"Tôi biết tiên duyên của tôi rất tốt, nhưng nụ cười thiếu đòn này là thế nào đấy?" An Lâm trông thấy nụ cười giống hệt Đại Bạch kia của Bạch Tiên, vẫn luôn cảm thấy có gì đó sai sai.

"Hì hì hì... Cái tiên duyên mà tôi nói không phải cái tiên duyên kia, mà là duyên phận với phụ nữ kìa, hình như là Cửu Thải Thần Tước có hảo cảm với anh đúng không..." Bạch Tiên đột nhiên bật cười đầy quyến rũ, đôi mắt to tròn vo tràn đầy cảm giác chúng ta đều hiểu.

An Lâm cảm thấy cả người khó chịu, trợn to hai mắt: "Cậu nói bậy gì đấy, tôi và Cửu Thải Thần Tước chỉ là bạn bè mà thôi, cậu hiểu lầm rồi!"

Khóe miệng Bạch Tiên cong lên, cười đắc ý: "Tôi là ai chứ? Tôi chính là cha của Đại Bạch! Đã từng chạm qua vô số phụ nữ, cậu cho rằng tôi không hiểu ý họ ư?"

An Lâm khiếp sợ, cái danh hiệu làm cha Đại Bạch này có gì tốt để mà đắc ý hả trời?

Bạch Tiên tiếp tục phân tích: "Ánh mắt Cửu Thải Thần Tước nhìn cậu cũng không bình thường đâu, đó là ánh mắt muốn nói lại thôi, ba phần mong đợi, ba phần ngượng ngùng, ba phần xấu hổ, còn có một phần ái mộ, điểm mày tôi vẫn có thể nhìn ra được."

"Cũng vì vậy mà tôi mới đặc biệt khâm phục cậu. Rõ ràng chỉ là một tu sĩ Hóa Thần kỳ nhưng lại có thể cưa đổ cả thần thú! Điểm này tôi không thể so với cậu được rồi..."

Dứt lời, Bạch Tiên lại ném cho An Lâm một ánh mắt hâm mộ...

"Đừng nói gì cả, tôi cần suy nghĩ." An Lâm che ngực bảo.

Hắn coi Tiểu Tước Nữ là bạn tốt, mà cô ấy lại thích hắn?

Không, đây chỉ là lời một phía của Bạch Tiên mà thôi, thực tế chắc chắn không giống vậy.

Bên trong đình viện nở đầy hoa tươi.

Nhưng hiển nhiên là bây giờ công sức của hắn đều thuộc về An Lâm cả, An Lâm mới là người thắng sau cùng!

Không thể nghi ngờ rằng Hoàng Phủ Văn là một người rất may mắn.

Cho dù bây giờ đã bị hủy diệt gần như không còn, nhưng nghĩ đến chuyện truyền thừa của Minh Vương Phong Thiên đều ở hết đó, thật sự rất là kích động đó!

"An ca thật giỏi!" Đại Bạch vui vẻ ăn luôn.

Bạch Tiên thấy con mình và An Lâm nói chuyện với nhau, không khỏi bật cười.

Đi theo một chủ nhân hào phóng xa hoa lại tiềm lực vô hạn không thể không nói là một điều may mắn.

Một người một chó ở lại nhà Bạch Tiên ăn một bữa cơm tối.

Đại Bạch, Bạch Tiên, Xuân, Thanh Hoa, bốn con chó lớn màu trắng vừa nói vừa cười.

Từ góc nhìn của An Lâm mà nói thì đây chính bốn Đại Bạch có giọng nói khác nhau tụ tập lên vừa nói vừa cười, chỉ có mình hắn là nhân loại phụ họa một bên, hình ảnh... khá là khác lạ.

Sáng sớm ngày thứ hai, An Lâm và Đại Bạch lại tiếp tục bước lên con đường chinh phục.

Nơi bọn họ sắp phải đi qua là bí đại của tân Thần Minh Đạo tông!

Ở thời kỳ viễn cổ, Thần Minh Đạo tông là thế lực to lớn có thể sánh bằng với Thiên Đình, những gì nó lưu lại đương nhiên sẽ không kém.

Dứt lời hắn ném cho Đại Bạch hai trái Linh quả.

"Mọi chuyện đều thuận lợi cả, bây giờ chúng ta có thể đi về rồi!" An Lâm cười nói, sau đó khẽ xoa đầu Đại Bạch, híp mắt lại, "Lần này ít nhiều gì cũng nhờ có cậu, phần thưởng của cậu đây."

"Anh An, mọi chuyện sao rồi, gâu!" Đại Bạch vui sướng chạy tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận