Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1031: Khi cá voi gặp nước biển xanh

Nhân lúc nửa đêm, biển Tây rơi vào bóng đêm và sự im lặng.

Chỉ có tiếng sóng biển vỗ cát sột soạt, vẫn đang không ngừng hoạt động.

Ánh trăng và tinh tú, xuất hiện trên bầu trời và mặt biển, giống như ở hai phía của chiếc gương, giao nhau ở nơi vô tận.

An Lâm ngẩng đầu lên, nhìn vô số tinh tú trên trời, chín ngôi sao sáng nhất giống như đang mơ hồ chỉ về nơi nào đó, chẳng qua theo hướng vật đổi sao dời, thì nơi đó đã có thay đổi nhỏ.

"Đúng là một hòn đảo biết di chuyển mà.'' An Lâm cười nói.

Hắn cưỡi gạch bay lên, bay về phía ngôi sao chỉ đường không chút do dự.

Phần lớn đại dương ban đêm thật ra không yên tĩnh, nơi nguy hiểm nhất là ở đáy biển, mạch nước ngầm mãnh liệt, thường sẽ có hải yêu cường đại đưa mắt nhìn sang An Lâm.

Chẳng qua, chúng cũng không có lá gan tấn tông An Lâm.

Tiếng động mơ hồ này lại rất rõ ràng, giống như có thể dịch chuyển theo dòng thời gian từ thời viễn cổ đến tương lai.

Có thể phát ra tiếng động này, tuyệt đối không đơn giản!

"Vù..."

Đề Na và Cốt Ngọc Tiên Trùng cũng yên lặng chuẩn bị pháp thuật, tất cả đều sẵn sàng chiến đấu.

Các loài cá sống trong vùng biển này đều sẽ sáng lên, chúng nó hợp thành bầy bơi lội dưới biển, giống như từng sợi tơ lụa khổng lồ trải ra, xinh đẹp chói mắt.

Ở nơi mặt biển phát sáng vô tận, đột nhiên có một cái gì đấy không rõ ràng.

Cứ yên tĩnh đi về phía trước hơn vạn dặm, một mặt biển phát sáng hiện ra trước mắt.

"Hú.."

Còn có rất nhiều sinh vật giống đom đóm trôi nổi, nhảy khỏi mặt nước, thoải mái hô hấp không khí, mỗi lần hô hấp đề phát ra ánh sáng kim sắc lập lòe.

Mặt biển sáng lên tên cũng như nghĩa, rõ ràng là nước biển phát sáng, vùng biển ấy phát sáng rực rỡ, trong đêm tối vô cùng mờ ảo mê hoặc, giống như đã lạc vào một vùng đất khác.

An Lâm sợ tới mức dừng việc cưỡi gạch phi hành lại, thần kinh căng thẳng, giải phóng thần thức tới giới hạn lớn nhất.

Ánh sáng xanh thẳm xuất hiện dưới đáy biển sâu, càng lúc càng sáng, cuối cùng cũng biến mặt biển tối đen trở thành màu xanh thuần túy. Màu xanh đơn độc lấn áp mọi màu sắc của vùng biển phát sáng.

Một tiếng động xa xăm vang vọng khắp trời đất, khiến người khác phải giật mình.

Một cái đầu khổng lồ chậm rãi lộ ra khỏi mặt biển, tạo nên cơn sóng lớn.

Lại một tiếng hú phát ra đánh sâu vào lòng người.

Sinh vật biển phát sáng đồng loạt tránh xa, giống như e sợ điều gì đó, cũng giống như nhường đường.

Thân hình bóng loáng phát ra ánh áng xanh, vẽ một đường cong xinh đẹp, khiến mọi thứ đều bị bao phủ sắc xanh vô tận, thật sự muốn dừng hình ảnh này vĩnh viễn.

Bầu trời tối đen.

Ánh sáng màu xanh dần dần biến mất dưới đáy biển, quay về bóng tối.

An Lâm cũng hít một hơi khí lạnh: "Đây là cá voi sao?"

"Không bằng, gọi nó là cá voi xanh đi!'' An Lâm hưng phấn nói.

"Lớn... lớn quá!'' Đề Na mở to cái miệng nhỏ nhắn, mắt trừng lớn.

Đề Na: "..."

"Thông thường dễ hiểu không tốt sao? Tên riêng thì gọi là Đại Lam!'' An Lâm vỗ tay, "Đây là giống mới, chúng ta phát hiện giống mới!''

"Ôi chao? Sao lại tùy tiện như vậy?" Đề Na nghiêng đầu, có chút bất mãn.

Thân thể vô cùng to lớn bắt đầu nhảy khỏi mặt biển, mang theo hàng tỷ tấn nước biển.

"Nó đi rồi sao?" Bách Khoa Toàn Thư như Cốt Ngọc Tiên Trùng cũng lần đầu tiên nhìn thấy quái vật này, giữ nguyên sự im lặng, vì cô đang mải nhìn đến ngây người.

"Em gái Tiểu Cốt, nó là sinh vật gì vậy, thật là lớn, thật lớn!'' Đề Na vẫn còn chấn động vì cảnh lúc trước, rất hưng phấn hỏi.

Cốt Ngọc Tiên Trùng lắc đầu: "Không biết nữa, bất luận là chủng tộc nào trong sách vẽ, hay là sách chữ, cũng chưa từng miêu tả qua quái vật nào khổng lồ có thể phát sáng như vậy.''

Phát sáng phía trên mặt biển, ở dưới ánh trăng tròn.

Sóng biển cuồn cuộn rít gào.

Cá voi rơi từ trên không xuống mặt biển, lại nhấc lên một ngọn sóng lớn.

Ầm ầm!

Cốt Ngọc Tiên Trùng: "..."

"Cảm thấy... Gọi giống mới như vậy, sẽ không có ai chấp nhận đâu..." Cốt Ngọc Tiên Trùng không nhịn được châm chọc.

"Người không lổ An Lâm, ngoại trừ dùng kích thước lớn nhỏ và vẻ ngoài để gọi tên sinh vật, còn có thể mong chờ gì sao?" Đề Na có chút bất đắc dĩ nhún vai.

An Lâm mặc kệ hai ánh mắt này, tiếp tục đưa mắt nhìn sang ngôi sao trên trời.

Đi theo sự chỉ dẫn của ngôi sao trên trời, tiếp tục đi về phía trước.

Cá voi xanh xuất hiện, chính là một nốt nhạc đệm.

Nhưng mà cảnh tượng kia thật sự dã khắc sâu vào lòng bọn họ, khó có thể quên.

An Lâm nói không ra lời.

Đến biển xanh gặp cá voi.

Quan hệ giữa con người và tộc Thiên Quy, quả thật không thân thiết lắm.

An Lâm cưỡi gạch bay qua mỗi hòn dảo, yên lặng dấu khí tức.

Giống như thuật Chiêm Tinh, giống như đoán số mạng...

Không màn tranh đấu, mỗi ngày hoang phí thời gian, thỉnh thoảng nghiên cứu ra một số chuyện kỳ quái.

Đây chính là cuộc sống cá chết của tộc Thiên Quy.

Tuổi thọ bình quân của tộc Thiên Quy đã hơn ngàn năm, tuy sống rất lâu, nhưng có thể làm việc lại vô cùng hiếm. Mỗi ngày chỉ đơn giản là ban ngày phơi nắng, buổi tối nhìn tinh tú, một ngày lại trôi qua.

"Có phải là hòn đảo Thiên Tinh di động không?"

"Không sai, chính là mục tiêu của chuyến đi lần này của chúng ta. Tôi nhìn thấy thời gian đảo nhỏ trôi, là dùng tốc độ vô cùng thong thả mà di chuyển.''

Hai mắt An Lâm híp lại, thần thức khuếch tán tới giới hạn, nhìn xung quanh cảnh giác.

Mọi người càng ngày càng dựa sát vào nhau, hòn đảo Thiên Tinh di động cũng dần dần xuất hiện.

Đây là vô số hòn đảo lớn nhỏ tạo thành một chỉnh thể, mỗi một hòn đảo có hoàn cảnh khác biệt đều rất lớn, có hòn đảo nhỏ màu xanh như tấm đệm, có đảo nhỏ khí độc đầy trời, có đảo nhỏ sương giá phủ đầy, có đảo nhỏ phun trào dung nham như con sông đang chậm rãi chảy xuôi.

Đảo nhỏ khác nhau một trời một vực, thế nhưng chỉ có một điểm duy nhất giống, chính là bất luận hoàn cảnh đảo nhỏ ra sao, đều có sinh linh tộc Thiên Quy nhàn nhã sống sung sướng trên mặt đất.

Lúc này con rùa cũng không cần chọn lựa, lười biếng nằm sấp trên hòn đảo.

Nhân lúc đêm khuya, nó bắt đầu ngủ, có ngẩng đầu lên nhìn về bầu trời, yên lặng ngắm ngôi sao, giống như muốn tìm hiểu điều gì đó vậy.

Cũng không phải nói chúng rất bí ẩn, mà phần lớn thật sự rất rãnh rỗi.

"Mau nhìn xem! Phía trước có một hòn đảo nhỏ!''

An Lâm không ngừng tiến về phía trước, ở nơi giao thoa tận cùng của trời và biển, cuối cùng đã xuất hiện một cái bóng đen.

Xung quanh lại rơi vào bóng tối, chỉ có bầu trời đầy sao và ánh trăng.

Bất tri bất giác, bọn họ đã xuyên qua biển phát sáng.

Hắn không nhìn rõ cảnh giới của cá voi kia, nhưng có thể cảm nhận được năm tháng lưu lại vô số dấu tích trên người cá voi, chắc là một con cá voi sống rất lâu ở biển Tây.

Lời này, dùng trong lúc này, đúng là rất thích hợp.

Tộc Thiên Quy và tộc Đông Phương Long không hợp nhau, mà Đông Phương Long tộc có quan hệ tốt với Thiên Đình, cho nên trong Thái Sơ Cổ Vực, con người và tộc Thiên Quy còn có thể là kẻ địch của nhau.

Đương nhiên hai chủng tộc cũng không có thâm thù đại hận.

An Lâm dấu khí tức, chỉ là để tránh phiền phức không đáng có, miễn phải trêu chọc đám rùa xanh tức giận, phí sức lại chẳng có kết quả tốt.

Hòn đảo Thiên Tinh di đọng, thật ra cũng có thể nói là quần đảo Thiên Tinh di động, các hòn đảo bố trí như sao trên trời, liếc mắt một cái lại không nhìn thấy nơi tận cùng.

An Lâm cưỡi gạch bay đến khu vực quần đảo trung tâm.

Nói như vậy, rùa tâu bò đều ở khu vực trung tâm mà thôi, lựa chọn này chắc chắn không sai đâu.

Không bao lâu sau, một hòn đảo vô cùng to lớn sáu màu xuất hiện trong tầm mắt.

Phía trên không chỉ có bãi cát và rừng rậm, còn có núi cao thác nước con sông. Càng khiến người ta ngạc nhiên hơn chính là dưới ánh trăng lại có một dải cầu vồng cong cong màu vàng bắc qua hai đầu của hòn đảo.

Chính giữa dải cầu vồng màu vàng, có một tòa cung điện xây bằng đá xanh mang phong cách cổ xưa.

"Đúng rồi, chính là nó.''

An Lâm vừa nhìn cung điện đã mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận