Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 452: Hôm nay ánh trăng thật đẹp

An Lâm và Hứa Tiểu Lan dùng bữa xong thì đi về phía sân với vẻ hài lòng.

Bốn tỳ nữ Xuân Hạ Thu Đông như nhận được đại xá, ăn thức ăn cho chó đến mức no căng bụng, bây giờ cuối cùng cũng có thể ăn thức ăn hâm lại trong nhà bếp rồi.

"Chị Đông, xem ra vị công tử kia đúng là bạn đời của cô chủ." Tiểu Thu có chút hâm mộ mở miệng nói.

Tiểu Đông với tư cách là chuyên gia tình cảm gật gật đầu, rồi lại lắc đầu, phân tích: "Họ có lẽ là bạn đời thật sự, hai bên đều có ý, nhưng lại chưa thật sự xác định mối quan hệ."

"Thật là phức tạp, dù sao người con trai kia sau này cũng ở lại nơi này nhỉ?" Tiểu Hạ bĩu môi nói.

Cô ấy chỉ muốn hầu hạ Hứa Tiểu Lan, đột nhiên thêm một người con trai, thật sự cảm thấy không quen lắm.

"Vị công tử kia sau này có lẽ chính là cậu chủ của chúng ta rồi." Khuôn mặt Tiểu Xuân khẽ ửng đỏ, nhỏ giọng nói, "Nghe đối thoại của hai người thì họ đều là sinh viên của Thiên Đình, thật sự rất lợi hại! Không ngờ cậu chủ của chúng ta cũng là một người tu tiên lợi hại, thảo nào tài nghệ nấu nướng của cậu chủ lại lợi hại như vậy, cậu ấy chính là thần tiên!"

"Hừ, thần tiên cũng chia cấp bậc mà, cái gì mà Đạo Chi Thể cấp mấy cấp mấy, vị công tử kia có thể là cấp mấy nhỉ." Tiểu Hạ bĩu môi nói.

"An Lâm - nhân vật huyền thoại đứng đầu của đại học Liên Hiệp Tu Tiên đang ở ngay trước mặt chúng ta sao?" Gương mặt Tiểu Xuân cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Tiểu Hạ và Tiểu Thu liên tục gật đầu, ánh mắt đổ dồn về phía hai người ngồi dưới ánh trăng trong sân, trên mặt tràn đầy vẻ ước ao.

Bây giờ lại nghĩ, đều tên là An Lâm, đều là sinh viên của Thiên Đình... suy nghĩ kỹ cũng thấy đáng sợ quá!

"Cô ngốc hả, bây giờ nhuộm trắng là trào lưu của thần tiên, chuyện này rất bình thường mà, có phải không." Tiểu Xuân vẻ mặt kích động lên tiếng phản bác. Bây giờ sự sùng bái của cô đối với An Lâm đã nâng lên một bước, đôi mắt sáng không ngừng lấp lánh, ẩn chứa ánh sáng rực rỡ khác lạ.

Lời này vừa nói ra, các tỳ nữ liền yên lặng một lúc.

Hứa Tiểu Lan nghe thấy vậy thì kiên định lắc lắc đầu: "Thần Âm vốn dĩ chính là mỹ nữ đại năng Hợp Đạo. Cô ấy hiện đứng đầu về kiến thức cấy ghép huyết mạch, vấn đề cấy ghép huyết mạch mà dẫn đến đạo căn bị phá hoại, không có ai nghiên cứu sâu rộng hơn cô ấy. Em đã kế thừa tri thức của cô ấy, vì vậy biết rằng đó hoàn toàn là một sự phá hoại không thể nào nghịch chuyển, không có khả năng để phục hồi lại."

"Có thể lên Thiên Đình học tập, ít nhất cũng cấp sáu cấp bảy!" Tiểu Đông suy đoán khá khách quan.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế gỗ dài trong ngôi đình nhỏ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng.

Các cô chợt nhớ ra cô chủ thật sự đã từng gọi tên đầy đủ của vị công tử kia, chính là An Lâm! Thế nhưng các cô ấy lại không hề liên kết cái tên này với nhân vật huyền thoại trong Cửu Châu Chí Sự, dù sao những người này đều quá xa vời các cô ấy. Nếu không phải là An Lâm là tóc trắng, các cô cũng sẽ không đùa mà gắn kết hắn với Khương Nhã Nam.

"Mà chẳng lẽ các cô không nghe thấy cô chủ đã gọi vị công tử kia một lần bằng cái tên "An Lâm" sao? Có phải là An Lâm trong Cửu Châu Chí Sự hay không?" Tiểu Thu mở miệng nói một cách yếu ớt.

"Không đúng, theo truyền thuyết An Lâm là một người con trai tóc đen thích cưỡi chó, không phải là tóc trắng." Tiểu Đông lý trí định thần lại, bắt đầu nghi ngờ nói.

Cô ấy bỗng nhiên nhìn về phía An Lâm: "Đạo căn bị hủy hoại, con đường tu tiên bị cắt đứt... Giống như cái chết của con người, không thể nào nghịch chuyển được. Anh sẽ khiến người thân của anh khuynh gia bại sản chỉ vì giành lấy một chút cơ hội mịt mù sao? Cậu hai em nợ mẹ em ân tình rất lớn, ông ấy có thể sẽ làm như vậy, thậm chí đánh đổi mạng sống, nhưng em không muốn... Em không muốn khiến họ vì em mà đi đến bước đường này, cũng không muốn để những người khác biết tình trạng của em, em không cần những điều này..."

"An Lâm - người đại diện cho đại học Thiên Đình giành giải quán quân tại đại hội giao lưu Tứ Phương Luận Đạo đang ở ngay trước mặt chúng ta?" Tiểu Hạ hít sâu một hơi, vẻ mặt kinh ngạc mở miệng nói.

An Lâm lặng im, nhẹ ôm lấy chiếc eo thon mềm mại của người con gái bên cạnh.

"Em thật sự không định đến Chu Tước tông à? Cậu hai của em là đại năng Hợp Đạo, Thái Thượng Trưởng Lão Tư Đồ Phụng cũng là đại năng Hợp Đạo lâu năm, sức mạnh mà hai người họ nắm giữ có lẽ thật sự có khả năng tìm được biện pháp." An Lâm nhìn về phía người con gái bên cạnh bị ánh trăng bao phủ, lộ ra dáng vẻ dịu dàng đến động lòng, nhẹ giọng mở miệng nói.

"Đương nhiên, em cũng biết cậu hai và Thái Thượng Trưởng Lão tài năng phi thường, có lẽ thật sự có một tia hy vọng nhỏ nhoi có thể tìm được biện pháp giúp em, nhưng tất nhiên sẽ phải trả một cái giá mà em không thể tưởng tượng nổi."

"Ừm... em biết, nhưng anh đưa miệng lại gần đây làm gì?"

An Lâm: "..."

Ai có thể nói cho tôi biết bây giờ nên làm gì không?

An Lâm lắc đầu: "Không, anh sẽ lựa chọn giống em..."

Sáng sớm hôm sau An Lâm tỉnh lại, bắt đầu lấy bùa truyền âm từ trong nhẫn không gian ra, phát hiện trên đó có hơn trăm người muốn liên lạc với hắn.

Thân thể mảnh mai của Hứa Tiểu Lan khẽ run lên, không hề chống cự lại mà ngả đầu lên bờ vai của An Lâm, viền mắt hơi đỏ, nhẹ giọng hỏi: "Có phải anh cảm thấy em có chút ngang ngạnh không?"

Lúc đó hắn muốn đuổi theo Hứa Tiểu Lan, không muốn để ý tới bất cứ chuyện gì.

Chuyện này... Chẳng lẽ tin tức đều truyền ra rồi sao?

Dường như tất cả những người có phương thức liên lạc truyền âm song phương đều đã thử liên lạc với hắn.

"Là vì hai chúng ta đều ngốc sao?" Hứa Tiểu Lan hỏi.

"À... ờm... Vậy chúng ta bàn về chuyện về bệnh viện đi. Bệnh viện này có thể tiếp người dân trong toàn thành, em lý luận tri thức vững chắc, anh có thể luyện chế một số đan dược đơn giản dưới sự chỉ đạo của em, như vậy thuật Luyện Đan của anh có thể được nâng cao, chuyện làm ăn cũng có thể phát đạt hơn, chẳng phải tốt quá sao..." An Lâm nói ra ý nghĩ của mình.

Hứa Tiểu Lan ngắm nhìn người con trai trước mặt đang nghiêm túc bàn chuyện cuộc sống sau này với cô, trong mắt cô hiện ra vẻ thùy mị như nước.

Buổi tối hôm đó trôi qua rất nhẹ nhàng.

Hắn nhìn nhan sắc người con gái càng thêm xinh đẹp dưới ánh trăng trước mặt, nhẹ giọng nói: "Đêm nay ánh trăng thật đẹp."

Là tư thế của mình không đúng sao?

An Lâm chớp chớp hai mắt, gương mặt mang theo vẻ uất ức cùng đờ đẫn.

Đôi tay trắng nõn nà của Hứa Tiểu Lan đẩy đầu An Lâm ra, nghi ngờ nói.

Bây giờ mới phát hiện, hóa ra có nhiều người lo lắng cho mình như vậy, trong lòng không khỏi có chút cảm động.

Hứa Tiểu Lan đã đốt bùa truyền âm của chính mình, không muốn liên lạc với bất cứ người nào.

An Lâm hiểu tâm trạng của Hứa Tiểu Lan, cảm thấy chuyện này vẫn là không nói cho người khác biết thì tốt hơn, nói sơ qua một chút tình hình với thú sủng của mình là được rồi.

Hắn suy nghĩ một chút, quyết định truyền âm cho Đại Bạch trước.

Bùa truyền âm được nhận trong giây lát, sau đó chính là âm thanh đau buồn của Đại Bạch: "Hu hu hu... Mọi người thật sự tìm thấy di vật của anh An rồi hả? Là con mụ nào làm, tôi nhất định phải xé xác mụ ta ra! Gâu!"

Trong lòng An Lâm có chút cảm động, mở miệng giải thích: "Đại Bạch, bùa truyền âm nếu như là máy móc mà không phải là chính người đó thì không thể sử dụng được đâu."

Bùa truyền âm bên kia lặng thinh, dường như đang trải qua nỗi kinh ngạc và sợ hãi.

Sau đó là tiếng gầm gừ kích động: "Gâu gâu gâu! Anh An, hu hu... Anh An chưa chết! Gâu gâu!"

Ngay sau đó, bùa truyền âm lại truyền tới âm thanh huyên náo và kích động của Tiểu Hồng và Tiểu Sửu.

"Hu hu... Tôi đã nói anh An là người tốt sẽ tự có trời giúp đỡ mà... Loại người có sinh mệnh mạnh mẽ như gián thế này sao có thể bị mấy Tuyết Nữ giết được!" Tiếng khóc lóc của Tiểu Sửu truyền đến.

"Chắc chắn là việc tôi cầu nguyện với mặt trời đã có tác dụng, sau này chúng ta có thể tiếp tục ăn bánh bao Đại Bạch Bất Lý rồi!" Âm thanh mừng rỡ mà nũng nịu của Tiểu Hồng truyền đến.

"Còn có cơm rang trứng!" Đại Bạch nói.

"Còn có rất nhiều loại thức ăn tuyệt đỉnh mới!" Tiểu Sửu nói.

"Ố dề!" Tiểu Hồng rất vui mừng.

An Lâm: "..."

Quả nhiên tôi đã nuôi một đám thú sủng giả dối rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận