Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1448: Gói đại lễ hệ Phá Thiên của ngài đã đến

Hệ thống cá mặn vẫn luôn treo máy, lại chợt sáng lên vào lúc này.

Đầu tiên trong lòng An Lâm rất kinh ngạc, sau đó hắn đưa ý thức vào hệ thống trong đầu.

Trong lúc bất chợt, hào quang sáng chói đến cực điểm, như muốn nhanh chóng tiến vào ý thức của hắn. Tin tức liên tiếp tràn vào trong đầu của hắn như điên, lượng lớn tin tức như khiến đầu hắn nổ tung!

"A...!" An Lâm không nhịn được, kêu thảm một tiếng, thống khổ bưng kín đầu.

Trong nháy, đám người mắt Thiên Đế, Nữ Đế và Thượng Quan Nghệ đã đi tới bên cạnh An Lâm.

"An Lâm tiểu hữu, cậu làm sao vậy?"

"Nơi nào xảy ra vấn đề?"

Mọi người nhìn An Lâm đau đớn với vẻ mặt mờ mịt và lo lắng, bọn họ đưa lực lượng thăm dò vào trong cơ thể An Lâm, trừ thân thể cực kỳ suy yếu ra, cũng không phát hiện ra có dị trạng gì khác thường!

Mỗi một lần Trần Trần dùng một loại thuật pháp hệ Phá Thiên mới, đều sẽ bị hệ thống thu nhận sử dụng phân tích, sau đó trực tiếp truyền thụ cho An Lâm!

Phải rồi, đây chính là phần quà tới từ bang Phá Thiên, gói đại lễ thuật pháp hệ Phá Thiên!

Bình thường, nhiều lắm thì hệ thống cũng chỉ thức tỉnh một loại công pháp.

Nói cách khác, Trần Trần cố ý làm vậy. Trận chiến với Thiên Thần Thời Gian này, hắn thật tâm muốn dạy cho An Lâm phải chiến đấu với trời như thế nào, hơn nữa còn là tay cầm tay, không hề cất giấu truyền dạy hết tất cả cho hắn!

"Phá Thiên, thức thứ ba, Thiên Đạo Nhất Quyền, một quyền ẩn chứa đại đạo thiên địa nguyên bản, bước đầu luyện thành có thể phá vỡ hư không, lúc đại thành có thể quyền nghịch càn khôn, đập nát vạn vật..."

An Lâm chỉ muốn làm một con cá mặn mà thôi!

Chỉ có An Lâm hắn biết, sở dĩ hắn đau đầu như vậy, là bởi vì thuật pháp chiêu thức và chân ý mà hệ thống vừa hấp thu quá cho mạnh, hắn gần như là chịu không được!

An Lâm thật sự sắp hỏng mất rồi, phần đại lễ này, hắn không thu cũng phải thu.

"Phá Thiên, thức thứ tám, Ám Hắc Đạo, lực lượng Ám Hắc nguyên bản, lúc đại thành, có thể cắn nuốt vạn vật, trùng tạo Hỗn Độn hư vô..."

"Phá Thiên, thức thứ hai, Thiên Đạo Nhất Cước, một cước ẩn chứa đại đạo thiên địa nguyên bản, bước đầu luyện thành sẽ có thể đạp phá hư không, lúc đại thành có thể đạp phá đại lục, đá bay bất cứ thứ gì..."

Chắc hẳn là Trần Trần có biết đến chuyện này, bởi vì lúc ở cuộc chiến tự do, hắn đã tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình An Lâm học lỏm, biết An Lâm có năng lực vừa nhìn liền hiểu.

Dương như hai bên đang ở thế cân bằng.

Bây giờ tựa như liên tục mở ra một loạt rương kho báu, trong nháy mắt bị hệ thống truyền thụ nhiều loại thuật pháp, còn là thuật pháp cực kỳ nghịch thiên, An Lâm làm sao chịu được chứ!

Tay phải ra quyền của Trần Trần đã hơi biến hóa, về phần Thiên Thần Thời Gian, trên tay của cô đã bị đánh vỡ thành điểm sáng.

Chẳng qua, nói thật ra thì, hắn không muốn thu những thứ thuật pháp này. Suy cho cùng, năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiều, được người ta đưa cho một loạt các chiêu thức nghịch thiên, chẳng lẽ bạn sẽ ngồi đó không làm gì hết?

Đang lúc này, Trần Trần và Thiên Thần Thời Gian đã tách ra.

Một tiếng thanh thúy bỗng nhiên vang lên.

Cô có phần đắc ý nhìn Trần Trần, tựa như muốn nói, bà đây có năng lực khôi phục vô hạn, ngươi lấy cái gì để đấu với ta?

"A... Của ta... Của ta... " Thiên Thần Thời Gian như phải đón nhận một chuyện gì đó cực kỳ kịch liệt cực kỳ kích thích, đến mức không thể nói cho liền mạch được nữa.

Điểm sáng hội tụ, cánh tay lại khôi phục như thường.

Nhưng thật ra thì đây chỉ là hào quang của một thanh thần binh mà thôi.

Thiên Thần Thời Gian cười lạnh một tiếng: "Thời Gian Đảo Lưu."

Chín tầng trận pháp thượng cổ huyền diệu, tạo thành từng vòng sáng, quay quanh lưỡi kiếm, mỗi một vòng đều có uy thế thông thiên triệt địa, chín tầng trùng điệp, đúc thành thần uy tối cao.

Nó là một thanh kiếm, toàn thân sáng chói như vàng, bóng loáng, trong như gương, chiếu rọi ảnh ngược của trời đất.

Thần binh từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong tay Trần Trần.

Cánh thanh thon dài mảnh khảnh, cực kỳ linh hoạt.

Lúc này, Trần Trần đã lại vọt tới trước mặt Thiên Thần Thời Gian.

Trên vòm trời, mây đen đột nhiên cuốn lên, ở trung tâm xoáy nước, có kim quang phá vỡ.

Nhìn dọc theo kim quang, bên trong như có ánh sáng của đại dương.

"Răng rắc..."

Vốn là một cái thần hoàn tinh xảo, thoạt nhìn cực kỳ thần thánh, lúc này đã tràn đầy vết nứt, trông như ngọc thạch sắp vỡ.

Trên thần hoàn, xuất hiện vết nứt thứ sáu.

Vẻ mặt Thiên Thần Thời Gian dần dần đọng lại, cô đảo hai mắt lên trên, hình như muốn nhìn thần hoàn của mình.

"Đây là kích cuối cùng, Phá Thiên, thức thứ chín, Thiên Đạo Nhất Kiếm!"

Trường kiếm Trần Trần cầm trong tay tỏa ra kiếm uy thông thiên, kiếm thế thổi quét, Thiên Thần Thời Gian ở cách đó không xa cũng đã sắp không chịu nổi, thân thể bắt đầu rạn nứt như mạng nhện.

"Ha ha... ta thật sự không ngăn được một kiếm này... " Thiên Thần Thời Gian lộ vẻ điên cuồng, cười tàn nhẫn nói, "Nhưng ta cũng không cần ngăn chặn..."

Cô vươn tay gỡ thần hoàn trên đầu xuống, sau đó nuốt vào bụng.

Trần Trần chợt cảm thấy không ổn, lập tức vung kiếm chém về phía Thiên Thần Thời Gian!

"Đều đi chết đi! Rơi vào trong thời gian luân hồi vô tận, chết tới hàng tỷ tỷ tỷ lần!" Thiên Thần Thời Gian giận dữ gào thét tựa như dã thú, Thiên Đạo Nhất Kiếm của Trần Trần còn chưa hoàn toàn rơi xuống, thân thể của cô đã bắt đầu tự phát nổ, hóa thành vầng sáng thời gian vô tận!

Ầm!

Trong phút chốc, đất rung núi chuyển.

Lượng hào quang khổng lồ phóng lên cao!

"Chủ nhân... " Tuyết Trảm Thiên ngơ ngác nhìn chiến trường trống rỗng, lại liên tưởng tới lúc Thiên Thần Thời Gian nói lời đồng quy vu tận, cuối cùng nước mắt cũng tràn mi: "Hu hu hu... Chủ nhân, sao anh lại chết rồi, tráng niên mất sớm, trời cao đố kỵ anh tài mà... hu hu hu..."

Giống như, chưa từng có tồn tại.

Nơi này không có Trần Trần, không có An Lâm, không có Thiên Đế, ngay cả Nữ Đế, Thượng Quan Nghệ, Mộng Chi, cũng không thấy bóng dáng.

Mọi người dõi mắt nhìn mảnh đất trời này.

Vẫn là bầu trời đó, chẳng qua là lại có chút gì đó không giống với lúc trước.

Một luồng lực lượng như có như không, một lần nữa trả lại thiên địa.

Nữ Đế, Mộng Chi, Thượng Quan Nghệ không ngừng bước chân, theo sát ở phía sau.

Nhưng tốc độ khuếch tán của cột sáng vượt xa tưởng tượng của bọn họ, gần như trong nháy mắt đã lập tức đuổi theo bọn họ, sau đó nuốt chửng tất cả bọn họ.

"Trần Trần!"

"Chủ nhân!"

Trên một tòa cung điện thủy tinh.

Cổ Long Đế và Tuyết Trảm Thiên đồng thời hô lớn.

Các Tuyết Nữ ở đằng xa, cũng lớn tiếng hô tên Nữ Đế và Thượng Quan Nghệ.

Sau khi cột sáng mở rộng đến cực hạn, nó lại bắt đầu chậm rãi co rút lại, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một điểm sáng, biến mất ở giữa trời đất.

Cùng lúc đó.

Thiên Đế phản ứng nhanh nhất, ôm An Lâm chạy nước rút một trăm dặm.

"Chạy mau!" An Lâm hô to một tiếng.

Bởi vì hắn phát hiện cột sáng thông thiên kia, lại đang mở rộng ra xung quanh!

Nhưng hắn còn chưa lo lắng cho Trần Trần được bao lâu, thì đã bắt đầu phải lo lắng cho chính mình rồi.

"Trần Trần học trưởng!" An Lâm nhìn cột sáng phóng lên cao, trong nháy mắt đã nuốt hết Trần Trần, không khỏi gấp giọng quát lên.

Nó ẩn chứa lực lượng thời gian sâu không lường được, giống như là nước chảy, chảy ngược lên vòm trời.

Cổ Long Đế gần như cũng chưa vực lại được tinh thân.

Thiên tử của bang Phá Thiên, cứ thế chết đi ư?

Rõ ràng là lúc chiến đấu, vẫn rất là thành thạo, sao lại có thể chết được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận