Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1315: Luyện tập với các bạn học

An Lâm cưỡi Đại Bạch, một đường bay về phía Tiên Liên Đại.

Bên cạnh hắn, có một con cá voi nhỏ không ngừng phun bong bóng đi theo.

Bong bóng nổ tung trên không trung.

Cá voi nhỏ phun bong bóng nói: "Ôi, thân thể được Ngũ Đế trợ giúp, tuy có thể biến lớn nhỏ tùy ý, nhưng khi ăn Bàn Đào không có mùi vị gì cả, hu hu hu..."

An Lâm vui tươi hớn hở nói: "Không phải ngài đã có mười triệu linh thạch rồi sao? Phân hóa luyện máu cấp cao thành thần đan cần chừng ba trăm triệu, ngài chỉ cần kiếm hai trăm chín mươi triệu nữa là đủ."

Cá voi nhỏ nghe thấy vậy càng buồn bực, điên cuồng phun ra bong bóng: Hai trăm chín mươi triệu dễ kiếm như vây sao? Đây chính là một con số trên trời đó!!! Cũng không biết đến ngày tháng năm nào mới đủ.

Ngọc Hoa Thiên Tiên ở một bên an ủi: "Hiệu trưởng, yên tâm đi, năm tháng dài dằng dặc, cơ hội kiếm tiền nhiều như vậy, sẽ có lúc kiếm đủ tiền."

Cá voi nhỏ vô cùng đau buồn: "Tôi sợ trăm nghìn năm sau, tôi đã hoàn toàn biến thành cá voi trưởng thành rồi."

Có vẻ nói rất có đạo lý.

Hứa Tiểu Lan đang ngự kiếm ở đó không xa, hơi cúi đầu, khuôn mặt trắng nõn như ngọc hơi ửng hồng lên.

Vẻ mặt của An Lâm chết lặng nói: "Ngài chính là hiệu trưởng đó, tôi chỉ là một học sinh nho nhỏ, xin ngài chú ý hình tượng."

Lời nói của An Lâm vô cùng hùng hồn.

Vương Tiện Ngư: "..."

Rất nhanh, An Lâm đã về đến trường học.

"Trăm nghìn năm sau?" An Lâm kinh ngạc nói: "Không phải lâu như vậy chứ, một năm tôi có thể kiếm một trăm triệu rồi, ba năm chẳng phải là xong sao?"

Người khác nói đến hôn lễ tính chất thế giới, nhất định Vương Tiện Ngư sẽ khịt mũi coi thường.

Đột nhiên cá voi nhỏ bổ nhào về phía An Lâm, điên cuồng phun bong bóng: "Lão đại mang tôi đi, lão đại mau dẫn tôi đi!"

Ngọc Hoa Thiên Tiên: "..."

Nhưng An Lâm vẫn từ ngữ đầy chính nghĩa từ chối: "Không bàn nữa, tôi để giữ sau này cưới vợ, trăm năm về sau, tôi muốn tổ chức một hôn lễ tính chất thế giới, đến lúc đó cũng đều cần dùng tiền!"

Bây giờ An Lâm cũng không cần phải tu luyện gì cả, cũng chỉ chờ lấy hai loại đồ vật là thần đan Thường Nga và thần khí Tử Vi mà thôi.

Cá voi nhỏ không hề buông tha, phun bong bóng nói: "An Lâm đạo hữu là học sinh giỏi nhất từ xưa đến nay của tường học chúng ta, hôm qua cậu giành thành tựu được khiến trường cũng được vẻ vang, vì vậy tôi cũng lấy cậu làm vẻ vang, cầu xin cậu mang tôi theo, được không?

Lấy được thì tấn thăng lên Phản Hư chính là nước chảy thành sông.

Nhưng người nói câu này là An Lâm, Vương Tiện Ngư không thể không tin. Dù sao, hắn cũng là dùng cái nhìn của người không tham dự, cùng với các tiên nhân trên Thiên Đình tận mắt nhìn thấy biểu hiện của An Lâm trên đại hội Bàn Đào. Một chàng trai kinh tài tuyệt diễm như vậy, muốn tổ chức một hôn lễ tính chất hế giới, ngược lại cũng không phải không được.

Lại bắt đầu cuộc sống thong dong tự tại.

An Lâm cầm trong tay một pháp khí phổ thông, đang tùy ý khua khua.

Khóa học sử dụng vũ khí.

Coi như Tôn Thắng Liên dù không phải lớn nhất, nhưng cũng là lớn hơn bình thường rất nhiều rồi.

An Lâm đột nhiên lấy lại tinh thần. Nói như vậy, chỉ cần chờ lấy được thần đan của Thường Nga là hắn có thể tấn thăng lên cảnh giới Phản Hư rồi!!!

Lưỡi kiếm lóe sáng sau đó gác ở trên cổ của Tôn Thắng Liên.

Ôi, không đúng, Tiểu Tà cũng là thần khí rồi!

An Lâm cũng không cảm thấy gì, chỉ mỉm cười gật đầu một cái.

Đối chiến cùng với An Lâm, khiến cô nảy ra không ít cảm ngộ mới về kiếm đạo.

"Tôi thua..." Tôn Thắng Liên thở dài một hơi, nhưng trong mắt lại lộ ra hưng phấn.

Đột nhiên rất mong đợi thời khắc đó...

Cả người cô mặc đạo bào màu xanh lam, dáng người cao gầy nhưng cũng có lồi lõm đầy đủ, cần cổ thon dài cùng với xương quai xanh tinh xảo, khiến cô xinh đẹp cao ngạo như một con thiên nga trắng.

An Lâm tùy ý khua khua pháp khí trong tay, Tôn Thắng Liên liền bị ép phải rút lui liên tục, thân thể không ngừng di chuyển, khối phồng trước ngực không ngừng lay động, phong cảnh quả thật rất khó khiến người khác xem nhẹ.

An Lâm nhìn trong chốc lát, nhìn thấy Tôn Thắng Liên lộ ra một sơ hở rất rõ ràng, liền tiện tay khua một cái về chỗ sơ hở kia.

Trên một bãi cỏ rộng lớn.

Nhưng bây giờ, danh xưng "Lớn" nhất này đã bị một tu sĩ cự phách khác cướp đi rồi, đây chính là một cường giả cấp độ F, cô gái bình thường căn bản không phải là đối thủ.

Cô ta đã từng được An Lâm coi là cô gái "Lớn" nhất.

Bạn luyện tập cùng hắn chính là bạn học cùng lớp Tôn Thắng Liên, cũng là một trong bốn tiểu tùy tùng ở vực Vạn Sơn kia, tính tình cao ngạo lạnh lùng nhưng lại là một mỹ nữ kiếm tu có bộ ngực rất lớn.

Hắn đã thoát ra đến một cảnh giới khác, cũng không cảm giác thấy kiếm thuật của mình tốt đến nhường nào, cũng không biết kiếm đạo của mình đối với học sinh tập luyện cùng hắn mà nói, có ý nghĩa như thế nào.

Hắn chỉ là rảnh rỗi đến đau trứng, mà các bạn học lại muốn luyện tập cùng với hắn, hắn liền chơi một chút với những bạn học đó.

Cách đó không xa, thầy giáo phụ trách dạy kiếm pháp vuốt râu thở dài.

"Hazz... đầu năm nay, học sinh đùa nghịch với kiếm còn tốt hơn tôi, kiếm ý cao thâm lúc ẩn lúc hiện, vung kiếm rộng rãi mà đơn giản, học sinh tập luyện cùng với hắn lại không có áp lực tâm lý, hiệu quả luyện tập với hắn còn tốt hơn nhiều lần so với tôi tự mình dạy bảo..." Thầy giáo vừa phiền muộn vừa ước ao thở dài.

Còn chưa tốt nghiệp đã xuất sư, cũng là nói loại học sinh như An Lâm!

"Đến lượt tôi rồi, đến lượt tôi rồi, anh An, xin chỉ giáo nhiều hơn!" Một cô gái xinh đẹp mặc áo trắng tóc nháy nhảy ra, cười hì hì đi đến làm một lễ đối chiến với An Lâm.

An Lâm nhìn thấy cô gái ngực phẳng này.

Miêu Điềm, lại không nhịn được thở dài trong lòng.

Quả nhiên, nữ sinh ngực lớn mới là chân thật.

Tiểu Na càng ngày càng hoang dã, Tiểu Hồng càng ngày càng lười biếng, nói cho cùng vẫn là Tiểu Cốt tốt nhất, Tiểu Cốt dịu dàng động lòng người, khóe léo hiểu lòng người, thi thoảng còn biến thành bươm bướm nhiều màu xinh đẹp nhảy múa vòng quanh hắn, cảm giác vô cùng tốt.

Trở về lầu nhỏ liền trêu chọc ba tiểu mỹ nữ là Tiểu Hồng, Tiểu Cốt và Tiểu Na.

Sau khi tu luyện xong.

Ngay sau đó, hắn lại đánh sáp lá cà cùng với Lạc Tử Bình, chơi gió cùng với Tông Vĩnh Ngôn, chơi Vạn Linh Thái Cực Bạo cùng với Thành Anh, không phải! Là chơi Vạn Linh Thái Cực Đạo.

Không thể không nói, chỉ cần cảnh giới cao thâm, làm chuyện gì cũng đều trở nên đơn giản, không dám nói mọi thứ vô địch, nhưng nói mọi thứ tinh thông thì không có vấn đề gì.

Hai người tiếp tục luyện tập, An Lâm không sử dụng kiếm, biểu diễn màn dùng tay không đón phi tiêu.

Phi tiêu hàn băng đẳng cấp linh khí đều bị An Lâm hém bay về phía chân trời.

Vẻ mặt của Miêu Điềm mù tịt.

Không khí lập tức rơi vào yên tĩnh.

Rất nhanh, vành mắt của Miêu Điềm đỏ lên, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "An Lâm, anh... anh bắt nạt tôi!"

"Thật xin lỗi, vừa rồi tôi có chút không tập trung, ra tay nặng một chút, linh khí này không phải được cô luyện hóa rồi sao? Có thể triệu hồi chúng lại!" An Lâm gấp giọng nói.

Vẻ mặt của Miêu Điền tủi thân: "Phi tiêu bị anh chém đi quá xa, tôi không cảm ứng được nữa rồi..."

An Lâm: "..."

Một kiếm chém mất vũ khí của bạn học, đây quả thật quá xấu hổ.

Bất đắc dĩ, An Lâm đành phải phóng thích thần niệm cường hãn giúp Miêu Điềm tìm vũ khí về.

Góc độ tinh chuẩn, lực đạo khủng bố.

Đang đang đang!

An Lâm mất tập trung một chút, theo bản năng khua trường kiếm trong tay, bổ về phía phi tiêu hàn băng.

Mấy phi tiêu hàn băng phá không đánh đến.

Vút vút vút!

Đúng lúc này.

Thời gian cứ như vậy từ từ trôi qua.

Chớp mắt một tháng đã qua.

An Lâm đón ánh nắng ấm áp, đi dạo với Hứa Tiểu Lan dưới bóng cây râm mát trên đường nhỏ trong trường, đi về phía phòng học cách đó không xa.

Gần đây cho dù là tiết học gì hắn đều đến đúng giờ, rất quý trọng mỗi một ngày ở trong trường học.

Nhưng đột nhiên, vẻ mặt của An Lâm trở nên vô cùng nghiêm túc, nhìn về một hướng khác ở bên ngoài trường học, giọng nói lạnh lùng: "Có đồ vật gì đó đang bay đến!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận