Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1668: Điều kiện đạt được Phản Hư hậu kỳ

Tông chủ kết thúc lời nói, lễ mừng tiếp tục tiến hành.

Đủ loại hoạt động mừng lễ thú vị khiến đạo trường tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ.

An Lâm ngồi trên ghế tựa, hưởng thụ sự phục vụ mát xa của đầy săn sóc của Diệp Linh.

Đôi tay trắng nõn linh hoạt khéo léo tác động lên đúng huyệt vị, còn có cả nguyên khí đặc biệt của Diệp Linh được truyền vào qua huyệt vị, dọc theo kinh mạnh đi khắp toàn thân, nhẹ nhàng vỗ về tất cả ngóc ngách trên thân thể.

"Ừm..." Giọng mũi của An Lâm kéo dài, thoải mái hừ nhẹ.

Người tu tiên cũng có một bộ phương pháp xoa bóp đặc biệt của tu tiên.

Không trải nghiệm thì thôi nhưng nếu đã được thử một lần thì rất dễ dàng nghiện, cực kỳ thoải mái!

Thèm ăn thì có thể ăn mấy linh quả giá trị không nhỏ bên cạnh, hưởng thụ cuộc sống thần tiên này thật sung sướng!

"Hả? Sao vậy?" An Lâm khó hiểu hỏi.

"Thầy đang tu luyện một công pháp, sau đó có tác dụng phụ, sẽ biết thành một người ngọc." An Lâm vừa cười vừa nói.

Đối với cô, những dự báo đơn giản không nên quá đơn giản.

Vẻ mặt An Lâm biến đổi, im lặng dò xét trong cơ thể một lượt, sau đó chợt hiểu ra.

Vậy mà Hứa Tiểu Lan lại có tỉ số thắng cao đến dọa người trong trò chơi xác suất thuần túy này.

"...Sư phụ thật là lợi hại."

An Lâm uống một ly rượu tiên, rồi đưa mắt nhìn về phía Hứa Tiểu Lan.

"Người ngọc?"

Theo lời cô nói, một khi Hợp Đạo thì sẽ có cảm ứng cực kỳ mãnh liệt đối với trời đất, loại cảm ứng này có thể thấy chi lực, thậm chí đã vượt qua thế tục, có thể suy đoán được một ít chuyện nội bộ bên trong.

Hứa Tiểu Lan đang chơi một trò chơi rất đơn giản cùng đệ tử tông môn, đoán điểm số của xúc xắc. Người tu tiên chơi trò này tất nhiên không thể sử dụng bất kỳ thuật pháp thần thông gì, nếu không thì không thể nào chơi được.

Diệp Linh vừa ấn bả vai cho An Lâm, vừa hoang mang nói: "Lúc con mát xa giúp thầy, cảm giác thân thể thầy đang dần dần cứng ngắc, dường như có chỗ nào đó đang biến đổi..."

Đạo pháp chân ý của Ngọc Khung Thiên Tôn đã được Đề Na nén thành một quả cầu nhỏ để cho An Lâm từ từ hấp thu. Hiện giờ là giai đoạn tạm thời hòa bình, một cơ hội hiếm có, chính là thời điểm hoàn toàn hấp thu toàn bộ chân ý của Ngọc Khung Thiên Tôn.

"Thầy!" Sau lưng truyền đến một tiếng nói trong trẻo dễ nghe.

Chắc là ngày mai rồi nhỉ!

"Ừ, chính là cơ thể sẽ trở nên giống ngọc."

An Lâm nhập ý thức vào trong cơ thể.

Điều kiện đạt đến Phản Hư hậu kỳ: Nuốt sống một mặt trời.

An Lâm vẫn chưa xem, tình huống lúc đó khẩn cấp, lại có sứ mạng quan trọng phải hoàn thành nên không muốn xem nhiệm vụ mới, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng.

Đột nhiên An Lâm nở nụ cười, ánh mắt như tro tàn.

Hắn đưa mắt nhìn cột cảnh giới của mình trong hệ thống.

Diệp Linh cũng bị làm cho hoảng sợ: "Thầy, rốt cục là có chuyện gì?"

Trong lòng An Lâm có một quyết định.

An Lâm hít sâu một hơi, dùng toàn bộ sức lực để bình ổn cảm xúc đang muốn nổ tung trong lòng.

"Chuyện này không liên quan tới con."

Dứt lời, cô còn cảm thấy tủi thân và tự tránh, mười ngón tay xoắn lại với nhau: "Là...là động tác mát xa của con khiến thầy không thoải mái sao ạ?"

Nhiệm vụ phát ra lúc hắn đạt tới Phản Hư trung kỳ đã được thay đổi.

"Thầy, sao con cứ cảm thấy hơi thở của người không ổn định." Diệp Linh ân cần hỏi han.

Đột nhiên An Lâm nổi gân xanh, giận dữ nói: "Nuốt sống mặt trời? Hệ thống, ta muốn chửi chết mi!!

Chàng trai trước đó còn thoải mái nhàn nhã nằm trên ghế lúc này đã bùng nổ tức giận.

Hôm nay, hắn đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, nhìn vào cột cảnh giới mà trong lòng không ngừng thấp thỏm.

"Ha ha..."

Yêu cầu của nhiệm vụ này rất đơn giản, chỉ có một câu, đơn giản đến mức làm cho người ta tức lộn ruột.

An Lâm: "... "

Mặc dù hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn bị cái nhiệm vụ mới của hệ thống kích thích.

Nuốt sống mặt trời?

Mặt trời là cái gì, đó là đại diện của sức nóng và ánh sáng trong vạn giới. Nó là căn bản của lửa, ngọn nguồn của ánh sáng, lại là sự tồn tại chí dương chí thuần không thể xâm phạm. Bên ngoài đã là mấy ngàn độ, nhiệt độ bên trong càng hơn ngàn vạn độ. Hắn nốt kiểu gì được, không phải tự nấu chín bản thân sao?

Không đúng, mặt trời lớn như vật, cho dù không nóng thì hắn cũng sẽ ăn đến vỡ bụng!

Có cách nào giải quyết không? Không có!

Bó tay, nhiệm vụ này với hắn cực kỳ khó giải quyết!

An Lâm sụp đổ, cả người xụi lơ nằm trên ghế, vẻ mặt cuộc đời không còn gì luyến tiếc.

"Thầy, thế này mà người gọi là không sao..." Diệp Linh đau lòng nhìn An Lâm đột nhiên như mất đi tín ngưỡng cuộc sống. Cô không nhịn được nên duỗi tay thon dài vỗ nhẹ gò má của cậu, dịu dàng nói: "Có chuyện gì ạ, nói với Linh nhi. Có lẽ Linh nhi có thể giúp người thì sao?"

Cảm nhận được xúc cảm ấm áp mịn màng, rốt cục An Lâm cũng từ từ lấy lại tinh thần, mở miệng thì thào: "Linh nhi, con cảm thấy nếu một người muốn nuốt sống một mặt trời thì người đó nên làm như thế nào?"

An Lâm cảm thấy hơi say mê. Sau đó cô gái đột nhiên nghiêng người, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng chạm một cái.

Cô gái với khuôn mặt thánh thiết trông cực kỳ động lòng người dưới màu sắc rực rỡ của ánh lửa.

Bầu trời đột nhiên có pháo hoa nở rộ.

Hứa Tiểu Lam tức giận khẽ lườm An Lâm.

An Lâm cầm bàn tay nhỏ bé trắng nõn bóng loáng của Tiểu Lan đặt lên ngực của mình, khó nhọc nói: " Là chỗ này không thoải mái. Anh cảm thấy trái tim như chết rồi, cần một nụ hôn nhẹ để hồi phục."

"Phù.. Không có vấn đề gì mà..." Chân mày Hứa Tiểu Lan khẽ nhăn lại, thì thào mờ miệng: " Chẳng lẽ là do Thần Đạo của Ngọc Khung Thiên Tôn trong cơ thể khiến cho anh có cảm giác khó chịu?"

Nuốt sống mặt trời?

Thật sự thua hệ thống luôn!!

"Cho dù tu vi của thầy không tiến thêm được thì trong mắt Linh nhi người vẫn lợi hại nhất. Vẫn là anh hùng đội trời đạp đất." Diệp Linh nói với vẻ mặt nghiêm túc.

An Lâm nghe xong, trong lòng cũng cảm thấy được an ủi phần nào.

Một cô gái vừa quan tâm vừa hiểu chuyện, tốt biết bao.

Không uổng công trước đây hắn thương cô.

Hứa Tiểu Lan chơi đoán xúc xắc, kết quả thắng lớn, cười tủm tỉm xoay người muốn khoe với An Lâm. Thế nhưng lại thấy An Lâm nằm trên ghế giống như cá ướp muối, hai mắt thẫn thờ, dường như đã mất đi tín ngưỡng theo đuổi của cuộc sống. Cô không khỏi sợ hãi bật thốt một câu.

"An Lâm, anh làm sao vậy?"

Một mùi hương thơm ngát thoang thoảng, trong nháy mắt Hứa Tiểu Lan đã đến trước mặt An Lâm. Tay ngọc trắng nõn không tỳ vết nhẹ nhàng đặt lên trán anh, thần thức nhập vào cơ thể An Lâm để dò xét vết thương bên trong.

"Haizz... Linh nhi, có lẽ thầy sẽ vĩnh viễn dừng lại ở Phản Hư trung kỳ." An Lâm tỏ ra tuyệt vọng, ngửa đầu nhìn trời cảm thán.

Được rồi, xem ra trong mắt người bình thường chuyện này hoàn toàn không có khả năng thực hiện.

An Lâm: "..."

"Ở trong mơ, tất cả chuyện hoang đường đều có thể thực hiện mà." Diệp Linh nghiêm túc trả lời.

"Gì cơ? Tại sao phải ngủ?" An Lâm sửng sốt một chút.

"Làm thế nào ấy ạ?" Diệp Linh chớp chớp mắt to, đôi đồng tử linh động, hơi chần chừ đáp: "Ngủ."

An Lâm chỉ cảm thấy cảm giác mềm mại nhẹ nhàng được truyền đến từ môi, sau đó lập tức rời đi.

Chỉ còn hương thơm lưu lại vẫn chúng minh được điều tốt đẹp chốc lát kia.

"Sao rồi, cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?" Hứa Tiểu Lan mi mắt cong cong, cười nhẹ nhàng.

An Lâm nhảy dựng lên như vừa cắn trúng thuốc lắc: "Phục hồi đầy máu! Nuốt sống mặt trời thì có là gì, dù tu vi của An Lâm tôi không tăng lên được cũng là lão đại của các người!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận