Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 386: Oai phong của bánh trung thu

Lúc An Lâm đang hưởng thụ cảm giác tuyệt vời mà bánh trung thu mang lại, khí hải bắt đầu xảy ra hiện tượng lạ.

An Lâm đành phải chuyển sự chú ý đến khí hải của mình, đúng là không nhìn không biết, vừa nhìn liền giật mình.

Chỉ thấy đứa bé tỏa ra ánh sáng màu vàng kim kia đang há to miệng, nuốt vào bụng toàn bộ năng lượng ánh trăng vừa được dung nhập vào khí hải!

"Ợ..." Em bé Kim Quang ợ một cái, hài lòng nằm lên khí hải.

Ánh mắt An Lâm sáng rực lên, chẳng lẽ đứa bé này có thể ăn ánh trăng để tăng cân, lớn lên sao?

Nghĩ vậy, hắn lại lấy ra một cái bánh trung thu khác, cắt thành hai nửa, bỏ một nửa vào trong miệng.

Cảm giác sung sướng lại quét qua toàn thân, khiến An Lâm mềm nhũn ngã xuống giường.

Năng lượng ánh trăng tinh túy thấm vào từng vị trí trong thân thể hắn, ánh trăng chảy vào khí hải rồi ngưng tụ ra ánh sáng màu vàng nhạt.

Trên trán em bé Kim Quang đã có vết bớt vầng trăng khuyết, vậy chứng tỏ hắn không cần năng lượng ánh trăng nữa, bây giờ là lúc hắn cần phải suy nghĩ xem mình cần ăn cái gì để lấy năng lượng của nó...

Đám thú sủng hô to: "Anh An vạn tuế!"

Trong khí hải còn có không ít ánh trăng đã được ngưng tụ, xem ra đứa bé kia đã ăn no rồi.

Hắn mỉm cười, chia nửa cái bánh trung thu kia cho đám thú sủng.

Ngay sau đó, dòng chữ và con số kia nhanh chóng biến mất.

Tinh thần An Lâm không tệ, bởi vì đều là cho người mình ăn nên hắn không hề cảm thấy tiếc của, huống hồ hắn còn phát hiện ra phương pháp cho đứa bé kia ăn, đây mới là thu hoạch lớn nhất của hắn!

Em bé Kim Quang kia lại trở nên hưng phấn, nó nhảy lên không trung rồi không ngừng cắn nuốt ánh trăng.

Cả bọn vui vẻ ăn hết nửa cái bánh trung thu còn lại.

Bụng đứa bé phồng lên, nó bắt đầu nằm ngáy o o trong khí hải.

Cuối cùng, tại một thời khắc nào đó, không gian khí hải chấn động vang lên những tiếng "ầm ầm", trên trán em bé Kim Quang xuất hiện một vết bớt hình vầng trăng khuyết. Đồng thời, trước ngực nó hiện lên một con số, từ 1.31 bỗng nhiên nhảy tới 1.49, còn có ba chữ Thái Sơ là "Trăng đã tròn" hiện lên.

An Lâm đưa mắt nhìn nửa cái bánh trung thu còn lại, phát hiện bốn con thú sủng của mình đang thèm thuồng nhìn nửa miếng bánh đó, thậm chí Đại Bạch đã sắp kiềm không nổi chân chó tham ăn của mình, miệng càng ngày càng kề đến gần miếng bánh.

Trời dần về khuya, ngân hà rực rỡ.

Trong lòng An Lâm đã hiểu ra một chuyện, hắn muốn nuôi em bé Kim Quang kia nặng thêm một kilogam thì phải làm con số kia biến thành 2. Mà làm sao cho An Kỳ Lân ăn, hắn phải ăn cái gì mới có thể khiến dòng năng lượng đó đi vào khí hải, chính là một loại phương thức trong đó.

Lầu nhỏ cho sinh viên ở lại vẫn sáng đèn như cũ.

Thế là chỉ trong một buổi tối, bọn người An Lâm đã ăn hết hai cái bánh trung thu Hằng Nga đưa cho.

Hắn sờ nhẫn không gian, sáu cái bánh trung thu bây giờ chỉ còn lại bốn cái, đồ tốt như vậy, hắn vẫn nên chia sẻ với bạn bè thì hơn.

"Đúng, chủ nhân có khí chất nhất đó!" Tiểu Hồng nũng nịu phụ họa.

Hắn chắc chắn sẽ không so sánh giá trị nhan sắc, cho nên bắt đầu từ khí chất vậy.

An Lâm nghe vậy thì hết sức bực mình, suýt nữa phun ra một búng máu.

An Lâm mặc vào một bộ quần áo trắng, nhìn cũng có chút đẹp trai, mặc dù nhan sắc vẫn không theo kịp anh Thành, nhưng khí chất Kiếm Tiên lại được bộc lộ hết mức, thậm chí còn mạnh hơn Hiên Viên Thành càng chạy càng xa ở trên con đường súng ống đạn dược nhiều.

Cửa mở, bên trong xuất hiện một cô gái mặc đạo bào, dáng người duyên dáng tựa như tiên tử đứng dưới ánh trăng.

Tất cả mọi người đều không có thói quen nghỉ ngơi sớm, rất nhiều người đang nghiên cứu thuật pháp, hoặc là ngồi yên ngộ đạo, hoặc là ngồi thiền. Đương nhiên cũng có người tu tiên suốt đêm.

"Cậu còn đứng ngốc ở ngoài đó làm gì, mau vào đi." Hứa Tiểu Lan vẫy tay, vừa cười vừa nói.

An Lâm cười ngượng ngùng, tông môn của Hứa Tiểu Lan tọa lạc trên cây thần cao hơn mười ngàn mét, lá trà hái được từ trên cây thần kia uống rất ngon cho nên hắn thường xuyên đến nhà Hứa Tiểu Lan uống trà chực, thuận tiện tâm sự, đàm đạo.

Sau khi thiếu nữ nhìn thấy người gõ cửa thì nhếch khóe miệng, trên mặt hiện ra nụ cười thanh tao thoát tục: "An Lâm, lại tới uống ké nước trà à?"

Hắn hết sức hài lòng nhìn vào gương, hỏi: "Đại Bạch, cậu cảm thấy khí chất của tôi được hơn hay khí chất anh Thành được hơn?"

Nguyệt Thố lại bị cuộc đối thoại này chọc cho cười ha ha, đến nỗi cả củ cà rốt cũng cầm không chắc.

"Hừ! Khí chất Kiếm Tiên cũng nhìn không ra, mấy đứa nên đến khoa mắt khám lại đi!" An Lâm bất mãn nói một câu, sau đó phất tay áo đi ra ngoài.

Hắn đi tới bên cạnh lầu nhỏ, gõ nhẹ vào cánh cửa.

"Đương nhiên là khí chất anh An được hơn rồi!" Đại Bạch trả lời không chút do dự.

"Đúng! Ánh hào quang khí chất của chủ nhân có thể liên tục duy trì đến ngày mai!" Tiểu Hồng nũng nịu nói với giọng rất chân thành.

"Bởi vì hôm nay anh cho chúng tôi ăn bánh trung thu đó!" Đại Bạch lại trả lời không chút do dự.

An Lâm nghe vậy thì cực kỳ hài lòng, hỏi thêm: "Vì sao mấy đứa cảm thấy tôi có khí chất hơn?"

An Lâm cũng không khách khí, làm hàng xóm gần ba năm, số lần hắn vọt vào cửa phòng cô đã không ít rồi.

Hắn đi vào lầu nhỏ, ngửi mùi thơm thanh nhã ngào ngạt trong phòng, lập tức cảm thấy vô cùng sảng khoái.

"Hôm nay cậu muốn uống trà gì, là trà Thần Dương hay là trà Nguyệt Bạch?"

Đôi mắt đẹp của Hứa Tiểu Lan nhìn qua An Lâm, nhẹ nhàng hỏi.

"Trà Nguyệt Bạch đi." An Lâm cảm thấy tên loại trà này rất phù hợp với chủ đề đêm nay.

"Được rồi." Hứa Tiểu Lan vui vẻ cười một tiếng, lấy lá trà từ trong nhẫn không gian, duỗi ngón tay thon dài trắng noãn ra pha trà, động tác tao nhã thành thạo, trông rất đẹp mắt.

Sau đó, hai người lại rảnh rỗi ngồi đối diện trò chuyện vài câu. Lúc này, An Lâm mới chủ động mở miệng nói: "Thật ra, đêm nay tôi đến đây là vì có một món đồ muốn tặng cho cô."

"Thứ gì vậy, nếu quá quý giá thì tôi sẽ không nhận."

Hứa Tiểu Lan nhấp một ngụm trà, đôi mắt trong veo như dòng suối có thể soi rõ mọi thứ.

"Không quý giá, chỉ là một cái bánh nướng mà thôi." An Lâm nói nhỏ.

"Hả? Chẳng lẽ là bánh cậu tự tay làm?" Hứa Tiểu Lan cảm thấy hứng thú, tò mò hỏi.

Ra khỏi lầu nhỏ của Hứa Tiểu Lan, An Lâm hết sức phấn khởi đi về phía phòng của Hiên Viên Thành.

Hứa Tiểu Lan nhận lấy bánh trung thu An Lâm tặng, có thể nhìn ra cô cũng rất thích phần lễ vật này, dù sao đây cũng là bánh do tự tay Hằng Nga làm, cho dù là người của Thiên Đình cũng rất hiếm khi có cơ hội ăn.

An Lâm lại trò chuyện với Hứa Tiểu Lan một hồi, cũng biết thêm có bao nhiêu đan dược có tác dụng giảm béo đối với thần thú. Có lẽ hắn có thể thử một lần, chuyện này giúp hắn củng cố quyết tâm đi tìm Doãn Hỉ.

Cách hay!

Hứa Tiểu Lan cầm lấy bánh trung thu, cái mũi tinh xảo chun lại hít hà, mùi thơm ngát mê người xông vào lỗ mũi.

Cô bỏ bánh trung thu xuống, chăm chú nhìn An Lâm: "Tôi thấy bánh trung thu này là vật không bình thường, sao Hằng Nga lại chủ động đưa cậu mấy cái được chứ... Mau thành thật khai báo, cậu và Hằng Nga có quan hệ thế nào?"

An Lâm: "..."

"Tôi và cô ấy cũng không phải là bạn bè gì cả, thật ra bánh trung thu của Hằng Nga cũng không phải là lấy không. Trong vòng một tháng, tôi phải giúp Nguyệt Thố của cô ấy giảm ít nhất hai mươi lăm kilogam mới được!" An Lâm trung thực giải thích.

Đối mặt với câu hỏi của Hứa Tiểu Lan, trong lòng của hắn không chỉ không bực bội, mà còn cảm thấy có chút vui vẻ.

Hứa Tiểu Lan chớp mắt, khó hiểu nói: "Chuyện này thì có gì khó, cứ trực tiếp cho Nguyệt Thố uống thuốc giảm cân thôi!"

Ầm ầm! Trong đầu An Lâm như có một tia sét khủng bố nổ vang, lập tức khiến hắn tỉnh ngộ.

Đúng rồi, muốn Nguyệt Thố giảm béo thông qua vật lý trị liệu thì rất gian nan, nhưng hắn vẫn có thể dựa vào thuốc giảm cân mà!

Có lẽ thuốc giảm cân thông thường không có hiệu quả, nhưng một số đan dược cao cấp hiệu lực mạnh thì chắc chắn có thể đánh tan mỡ thừa trên cơ thể thần thú, ngày mai hắn phải tới hỏi xin Doãn Hỉ đan dược giảm mỡ mới được.

An Lâm tự biết mình không lừa được Hứa Tiểu Lan, đành phải mở miệng nói: "Thật ra đây là bánh Hằng Nga tặng, cũng không quý giá mấy, trong nhẫn không gian của tôi vẫn còn mấy cái, cô nhất định phải nhận cái bánh trung thu này!"

Hứa Tiểu Lan: "... Đây là bánh cậu nướng à?"

Chỉ một thoáng, ánh trăng chiếu rọi, hương quế đầy phòng.

An Lâm không nói lời nào, chỉ lấy ra cái bánh trung thu từ trong nhẫn không gian rồi để lên bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận