Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 407: Lại đến Chu Tước tông du lịch một chuyến

An Lâm định giá là một ngàn hai trăm linh thạch một lồng bánh bao, chủ yếu là cái giá này miễn cưỡng trong phạm vi chấp nhận được của các đệ tử của tông môn tu tiên, bảo đảm sẽ có khách quen.

Nếu như hắn nâng giá lên thành hai ngàn linh thạch một lồng, thậm chí là năm ngàn linh thạch, hắn cũng có thể bán hết một trăm lồng trong một ngày. Thế nhưng chắc chắn là loại tiêu thụ này không thể kéo dài, rất nhiều người sẽ chỉ ăn thử một lần rồi sau đó không mua nữa, chỉ ăn thử cho biết mà thôi. Rất nhiều sinh viên sẽ suy nghĩ trong lòng rằng mặc dù bánh bao ăn rất ngon, nhưng tiêu nhiều tiền như thế thì chẳng đáng.

Còi với cái giá một ngàn hai trăm linh thạch này, các sinh viên ở Thiên Đình ăn một tháng một lần cũng hoàn toàn không thành vấn đề. Mấy người lắm tiền như Liễu Thiên Huyễn thì còn có thể ăn hai lồng bánh bao hấp mỗi ngày được luôn!

Bởi vậy, đã rất nhiều ngày trôi qua, thế nhưng An Lâm vẫn bán hết toàn bộ bánh bao trong vòng mười phút.

Món bánh bao Đại Bạch Bất Lý đã chính thức vang danh đại học Liên Hợp Tu Tiên của Thiên Đình, trở thành thứ mỹ thực xa xỉ mà ai ai cũng biết.

"Tô Thiến, ngày mai chúng ta qua khu nghỉ ngơi của sinh viên đại học năm ba để xếp hàng mua bánh bao Đại Bạch Bất Lý ăn đi!"

"Hả? Tôi không thích ăn bánh bao. Với lại khu nghỉ ngơi của sinh viên năm hai cách khu của sinh viên năm ba xa quá."

"Ha ha, ngay cả món bánh bao Đại Bạch Bất Lý mà cũng chưa ăn, sao gọi là sinh viên đại học Liên Hợp Tu Tiên được! Nếu cậu không ăn thử một lần, nhất định cậu sẽ phải hối hận!"

Những ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, hắn sẽ lấy kiếm Thắng Tà ra thái rau băm thịt, đồng thời dạy dỗ Tiểu Tà phải học tập chảo đại ca, học được đức tính chăm lo chuyện gia đình, làm một thanh kiếm hữu dụng của chủ nhân, làm một thanh kiếm biết chia sẻ công việc tài vụ với chủ nhân.

Nế không có việc gì thì An Lâm sẽ chơi game với Liễu Thiên Huyễn, dạy Tô Thiển Vân luyện kiếm, học một ít ngoại ngữ, hoàn thành hai lời hứa kia, sau đó chính là nghiêm túc nghiên cứu nghệ thuật nấu nướng...

"Chảo à, tao yêu mày đến chết mất."

Thời gian trôi qua rất bình thản.

Lại trải qua vài ngày nữa, món bánh bao Đại Bạch Bất Lý đã được các sinh viên phong làm món ăn ngon số một của Thiên Đình, không ăn thử một lần thì đồng nghĩa với chưa từng trải qua kiếp sống đại học... danh x2ng thần bếp An cũng bắt đầu lưu truyền.

Nhỡ may An Lâm nấu ăn thành công, trở thành thần bếp số một thế giới, nói không chừng lại là một con đường tốt.

"Tôi..."

Hứa Tiểu Lan nhìn thấy An Lâm không để ý đến việc tu tiên, mà chỉ chìm đắm vào việc nghiên cứu nghệ thuật nấu nướng thì rất đau đầu. Vốn là cô còn muốn thuyết phục An Lâm cải tà quy chính, nhưng đến khi An Lâm cầm bánh bao Đại Bạch Bất Lý tới cửa, cô lại do dự.

Mỗi ngày thần bếp An duy trì mức lợi nhuận một trăm mười ngàn linh thạch, lại cùng ăn mấy lồng bánh bao với đám thú sủng, ngày ngày trôi qua rất vui vẻ thích ý. Còn về phương diện chi phí cho nguyên liệu để làm ra một trăm lồng bánh bao, dù có chọn lựa thành phần tốt nhất đại học Liên Hợp Tu Tiên, hao phí cũng chỉ khoảng chừng một ngàn linh thạch, có thể nói thật là món lời kếch xù.

"Đừng nói nhảm nữa, sáu giờ sáng ngày mai đi giữ chỗ, đến chậm sẽ không có đâu!"

Kiếm Thắng Tà không muốn nói về vấn đề này, thậm chí còn bắt đầu xuất hiện ý định muốn chém người.

An Lâm biết được chuyện này thì trong lòng vô cùng vui mừng, trò chuyện vài câu sau đó đóng bùa truyền âm, lại tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu sự nghiệp nấu ăn vĩ đại.

Hằng ngày An Lâm thích nhất là nói câu này, còn không quên hôn một cái.

Thời gian bình lặng cứ thế chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã hai mươi ngày.

Trong ba trăm sáu mươi nghề, ngành nghề nào cũng có chuyên gia.

Nguyệt Thố truyền âm đến cho An Lâm từ Nguyệt cung, lại nói cảm ơn một lần nữa, đồng thời còn kể rằng phương thức giảm cân giúp thiêu đốt chất béo kia đã nhận được sự tán thưởng hết nấc của Hằng Nga, mỗi ngày nó đều có thể tiến hành một lượt giảm béo ở trên cung Trăng, nó sẽ không trở lại nữa, nó cũng nói rằng nếu có cơ hội gặp lại, nó sẽ chuẩn bị cho An Lâm một món quà lớn.

Ba con thú sủng Tiểu Hồng, Tiểu Sửu và Đại Bạch đều không chịu rời xa An Lâm, mặt dày đi theo phía sau hắn.

Đúng vậy, hôm nay An Lâm có việc lớn cần làm, phải cùng Hứa Tiểu Lan đi về Chu Tước tông một chuyến!

"Tiểu Lan, cô về tông môn làm gì thế?"

Gần năm mươi ngàn sinh viên, số người này tính ra thực sự quá lớn, nếu tính cứ trong năm người chỉ có một người mua một lồng, hắn cũng có thể kiếm lời được mười hai triệu linh thạch. Huống hồ, đây mới chỉ là tính toán ước chừng, con số thực tế chắc chắn không chỉ có ngần ấy, không đến một năm, chắc chắn An Lâm sẽ giàu nứt đố đổ vách!

Hứa Tiểu Lan bĩu môi nói: "Tôi chỉ muốn thử thức tỉnh lĩnh vực của bản thân, còn chưa chắc chắn có thể thành công nữa. Nếu như cậu không hỏi chuyện này, thật sự tôi cũng không có ý định nói ra, lỡ như thất bại, thì rất là mất mặt."

Trong hai mươi ngày này, An Lâm đã kiếm lời hai triệu ba trăm ngàn linh thạch!

Cô là một người kiêu ngạo, cô không muốn sau này cứ mãi phải ngước nhìn người con trai bên cạnh.

Hứa Tiểu Lan hơi cong khóe miệng lên, trên mặt hiển lên nụ cười xinh đẹp, một đôi mắt sáng trong như nước mùa thu nhìn về phía xa xăm, không tiếp lời An Lâm, nhưng trong lòng âm thầm nói ra: Nếu như không nhanh lên, khoảng cách giữa tôi và cậu sẽ ngày càng xa...

An Lâm rất hứng khởi: "Chắc chắn cô sẽ thành công, đến lúc đó trừ tôi ra thì cậu chính là người có cảnh giới cao nhất, là người có tốc độ thăng cấp cảnh giới thần tốc!"

Một buổi sớm nào đó, hơn một trăm sinh viên theo thói quen đi đến khu kí túc năm ba, lại giật mình nhớ tới hôm qua An Lâm có nói việc tạm ngừng buôn bán, lại nhao nhao thất vọng ra về, vẻ mặt vô cùng buồn bã.

An Lâm nhìn sang Hứa Tiểu Lan ở bên cạnh, tò mò hỏi.

"Chân Long và Phượng Hoàng của tôi đều đã viên mãn, lần này về tông môn là vì tôi định ngộ đạo ở trên Hỏa Thần Nham, thử bước nửa bước vào Kỳ Hóa Thần." Hứa Tiểu Lan cười nhạt một tiếng, cất tiếng nói.

An Lâm nghe vậy thì ánh mắt sáng lên: "Trời ạ, một việc lớn như thế mà đến bây giờ cô mới nói cho tôi biết, cô có còn xem tôi là bạn bè không?!"

Về việc xin nghỉ phép, hắn đã cầm hai mươi lồng bánh bao đến phòng hiệu trưởng, phó hiệu trưởng Ngọc Hoa liền vui vẻ phê vào đơn xin nghỉ phép, thật là suôn sẻ, vô cùng nhanh gọn.

Cả một ngày nay, sau khi đi xin nghỉ về, An Lâm, Hứa Tiểu Lan cùng ba con thú sủng trực tiếp lợi dụng truyền tống trận của trường học, truyền tống đến đô thành của Bạch Hoa Châu, sau đó cưỡi chó bay tới Chu Tước tông.

An Lâm vô cùng phiền muộn đối với chuyện này, hắn không ngờ rằng mình sẽ phải dựa vào một cái chảo để chinh phục trái tim của ba con thú sủng.

An Lâm đi đâu, bọn nó đi theo đấy.

Cô hi vọng mình có thể bay cùng một độ cao với chàng trai này, ngắm nhìn cùng một loại phong cảnh, thậm chí có thể dùng năng lực của mình để giúp đỡ hắn.

"Đúng rồi, tôi sẽ giúp cậu đi cửa sau, dù cậu không cần chính thức gia nhập Chu Tước tông, nhưng vẫn phải có một cái danh hiệu đệ tử kí danh của Chu Tước tông, nếu không có thân phận này, Chu Tước Thánh Hỏa sẽ không thừa nhận." Hứa Tiểu Lan bỗng nhiên nói.

"Mọi chuyện cứ làm theo lời cô nói đi." An Lâm rất tin tưởng Hứa Tiểu Lan, hắn gật đầu nói.

"Ừm... Cho tôi thêm hai mươi lồng bánh bao." Hứa Tiểu Lan lại nói.

"Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi..." An Lâm mỉm cười gật đầu, lấy từ trong nhẫn không gian ra hai mươi lồng bánh bao, đưa cho Hứa Tiểu Lan.

Hôm nay hắn đã hấp một trăm lồng bánh bao, không bán mà định để dành tự mình mình ăn, không ngờ bây giờ lại phát huy được tác dụng rồi.

Mấy tiếng trôi qua, một cái cây rất lớn xuất hiện tại trước mặt mọi người.

Độ cao hơn vạn mét khiến cho cái cây mày đâm thẳng vào trong tầng mây, ngọn cây lơ lửng trên không trung giống như một lục địa che khuất bầu trời.

Rất nhanh, đám người An Lâm liền đến trước cửa tông môn.

Nơi đó đang có một cô gái mặc chiếc váy lụa màu tím, mỉm cười dịu dàng vẫy tay về phía bọn họ:

"Chào mừng cô dâu chú rể dắt tay nhau trở về Chu Tước tông! Chú rể, lễ vật ăn hỏi của cậu đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận