Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 823: Ác mộng của tượng đất Ác Mộng

"Khụ khụ..."

Trong hố sâu tượng đất Ác Mộng phun ra một ngụm máu lớn.

Nó loạng choạng đứng lên, thân thể bị đánh bẹp dí, dưới dạng chất sền sệt màu đen, lại một lần nữa phồng lên, chậm rãi ngưng tụ lại thành hình người.

"Quả nhiên ta đã quá ngây thơ rồi, ngươi rất mạnh... ta quả thực không phải là đối thủ của ngươi."

Tượng đất Ác Mộng ngẩng đầu nhìn về phía Đông Phương Tráng Thực đang đứng ngạo nghễ trên hư không, từ trên cao nhìn xuống mình, cắn răng nói: "Nhưng... chuyện vận may của ta rất tốt sẽ không sai, bởi vì..."

Hắn đột nhiên lấy ra một ngọc phù, trên mặt hiện ra một nụ cười lạnh.

Đúng vậy, chỉ cần hắn truyền tin tức đến cho Thần Bức Đại Đế, chỉ dựa vào sức mạnh hiện tại của Ma Huyết Kỳ Lân, căn bản không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Đại Đế.

Ầm!

"Nhanh! Các ngươi mau giúp ta truyền tin tức Ma Huyết Kỳ Lân hiện thân đến cho Thần Bức Đại Đế!" Tượng đất Ác Mộng đột nhiên hét lớn, âm thanh chấn động hơn mười dặm xung quanh.

Ma Huyết Kỳ Lân?

"Nghe nói chuyện ngươi cảm thấy vận may của ngươi rất tốt sẽ không sai?" Đông Phương Tráng Thực mở miệng khẽ nói.

Gần như tất cả Thú tộc đều đưa mắt nhìn về phía sự sống đang ở trên không trung kia, miệng há hốc ra, thật khó mà tiếp nhận nổi sự thật này.

Đặc điểm của pháp thuật này chính là rất nhanh, công kích đến nhanh đến mức khiến cho người khác không kịp phòng bị.

Hỏa Diễm Phi Ưng, Ác Minh Long Viên, hai con tiên thú đi theo Thần Bức Đại Đế phản ứng sớm nhất, nhao nhao lấy bùa truyền âm của mình ra, muốn truyền âm cho Thần Bức Đại Đế.

Hư không vặn vẹo, đập vỡ khối ngọc phù.

Đại năng có hình dáng giống loài người này, lại chính là người đã từng khiến cho toàn bộ ác linh thú ngục khiếp sợ, Ma Huyết Kỳ Lân hung uy cuồn cuộn?!

Sau đó... chính là bi kịch của tượng đất Ác Mông.

Hai mắt của Đông Phương Tráng Thực lấp lánh màu đỏ tươi, phát động nhãn thuật của Kỳ Lân khiến cho không gian vặn vẹo.

Trên trăm cường giả Thú tộc nằm trong phạm vi đó đều cảm nhận được lời nói đinh tai nhức óc này.

Hai con tiên thú Phản Hư kinh ngạc, lúc này, một thân thể tròn trịa trong suốt vây quanh Hỏa Diễm Phi Ưng và Ác Minh Long Viên, phóng ra dịch thể có tác dụng tê liệt ăn mòn vô cùng khủng bố.

Tượng đất Ác Mộng: "..."

"Cốt Ngọc, ngươi điên rồi?!" Hỏa Diễm Phi Ưng giận dữ nói.

Đúng rồi, cũng chỉ có cường giả như vậy, mới có thể dùng một chiêu đánh trọng thương tượng đất Ác Mộng.

Đột nhiên, hai giọt dịch thể trong suốt phá tan không gian đánh đến, giống như hai thanh Thiên kiếm lập tức đánh nát bùa truyền âm.

"Tiểu Cốt, làm tốt lắm!" Hai mắt An Lâm sáng ngời, mở miệng khen ngợi.

Hỏa Diễm Phi Ưng đột nhiên lấy lại tinh thần, nghĩ đến hai người có đầu trâu kia, lại nhìn nhìn hai tên loài người ở lối ra kia, sau đó liên tưởng đến khả năng nào đó.

Chúng nó không có phương thức liên hệ trực tiếp với Thần Bức Đại Đế, dù sao hai bên có chênh lệch địa vị quá lớn, chỉ có thể chọn cách dùng chân chạy đi báo tin.

"Hừ! Ngươi lừa lão nương một trăm nghìn viên linh thạch, bây giờ chính là lúc trả lãi rồi!" Cốt Ngọc Tiên Trùng dùng âm thanh vô cùng êm ái nói.

Trên trời sấm chớp mây vần cuồn cuộn, từng đường sấm sét bắn về phía các cường giả Thú tộc.

Vừa mới ra tay chính là thú sủng của An Lâm, Cốt Ngọc Tiên Trùng!

Tượng đất Ác Mộng nhìn thấy tất cả lực lượng của phe mình bị kiềm chế, trong lòng không nhịn được màdâng lên tuyệt vọng.

Về phần Thao Thiết, nó liền nhào về phía hai con tiên thú Phản Hư cách đó không xa, không cần giết chết chúng, chỉ cần cùng với Cốt Ngọc Tiên Trùng ngăn chặn chúng, không để chúng truyền tin.

An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Áo Ngưu, Độc Thần Oa và Vô Song Đao Ma cũng gia nhập vào cuộc chiến, tình thế tất yếu bắt buộc phải tiêu diệt toàn bộ Thú tộc này.

Hỏa Diễm Phi Ưng: "... Mẹ nó không phải là chuyện ngươi tình ta nguyện sao? Ta cũng đã giúp ngươi rồi!..."

Sau đó, chính là bi kịch.

Hơn một trăm cường giả Thú tộc bị Tiêu Trạch cho vào một không gian phong cấm, hơn trăm cường giả Thú tộc lập tức sững sờ.

"Ngao!" Tiêu Trạch hét lớn một tiếng, tiếng rồng ngâm rung động chín tầng mây, một tiếng vang lên thay đổi khí hậu.

Vẻ mặt của nó kinh sợ nói: "Ngươi là phản đồ!"

Lúc này, hơn một trăm cường giả Thú tộc ở trong hố trời cũng bắt đầu hành động.

"Đừng nhiều lời nữa, tranh thủ làm việc chính đi!" Ác Minh Long Viên hét lớn một tiếng, bắp thịt cả người co cứng, khí tức hắc ám phóng lên tận trời, có ý đồ tránh thoát khỏi sựtrói buộc của Cốt Ngọc Tiên Trùng.

Hai đại năng Phản Hư này có thể dùng bùa truyền âm báo cáo tin tức, trong tình huống bình thường không dễ bị cắt ngang. Nhưng Cốt Ngọc Tiên Trùng lại đột nhiên tập kích, lại lấy được cơ hội, bất ngờ phá hủy bùa truyền âm.

Chẳng lẽ thật sự bởi vì vận may quá kém nên mới gặp phải Ma Huyết Kỳ Lân sao?

"Ha ha, tốt quá, bây giờ ta có thể chuyên tâm dạy bảo ngươi một chút rồi." Ông chú nắm chặt nắm đấm, cười híp mắt mở miệng nói.

Toàn thân tượng đất Ác Mộng phát lạnh, nó không chút do dự sử dụng lực lượng Thần Đạo thêm một lần nữa, khí tức hắc ám lập tức bao phủ trên vạn mét.

Triệu hồi, Ác Mộng quỷ vực!

Vô số ác quỷ trong không trung ngưng tụ, lít nha lít nhít, lên tới hàng nghìn hàng vạn không ngừng cắn xé người đàn ông đang lơ lửng trên bầu trời.

"Trí nhớ thật sự quá kém." Ông chú lắc đầu, thân thể nhẹ nhàng vụt qua, toàn thân bao phủ bởi huyết khí có mật độ vô cùng dày đặc, luồng sáng màu máu như phá thủng trời đất, dễ dàng đánh tan ác quỷ trên đường gặp phải từ trên xuống dưới.

Tượng đất Ác Mộng hét lớn lên một tiếng, chủ động nhào về phía luồng sáng màu máu kia.

Thân thể của nó càng lúc càng lớn, hóa thành tượng đất màu đen cao trăm trượng, mở ra miệng lớn màu đen kịt, sức mạnh Phệ Diệt Thần Hồn vô tận từ bên trong truyền ra.

Miệng lớn giống như một vòng xoáy tựa như muốn nuốt chửng xoáy nát người đàn ôngđang xông đến một cách triệt để.

Nắm đấm của Đông Phương Tráng Thực đã trở thành ác mộng của tượng đất Ác Mộng.

Lại là nắm đấm, lại là nắm đấm...

Tượng đất Ác Mộng vừa chống đỡ vừa không ngừng bị trọng thương, thân thể bị đè bẹp vô số lần.

Đây vẫn chưa phải là kết thúc, Đông Phương Tráng Thực sử dụng nắm đấm đánh liên tục, mỗi một quyền đánh xuống đều vô cùng đáng sợ, đủ để so sánh với lực công kích của đại năng kỳ Phản Hư đỉnh phong.

Tượng đất Ác Mộng liều mạng chống cự, sau đó bị nện đến hộc máu.

Nắm đấm lại tiếp tục đánh xuống.

Bóng tối Thần Đạo hộ thể của nó lại một lần nữa bị công phá, miệng lớn của tượng đất màu đen cũng bị một quyền mạnh mẽ đập nhão nhoét, cuối cùng thân thể cao trăm trượng cũng bị sụp đổ.

Bản thể của tượng đất Ác Mộng lại xuất hiện lần nữa, còn chưa kịp thở, nắm đấm của Đông Phương Tráng Thực lại đánh xuống.

Ầm ầm!

Một quyền đầy bá đạo và dũng mãnh lại tiếp tục đánh tượng đất Ác Mộng ngã xuống đất một lần nữa, mặt đất chấn động kịch liệt, sau đó lại đập ra một hố sâu to lớn.

"Phụt..." Tượng đất Ác Mộng lại phun ra một ngụm máu lớn lần nữa.

Đông Phương Tráng Thực tiếp tục xông về phía bóng đen: "Thực lực của ngươi không được tốt lắm, nhưng năng lực chống đỡ lại cũng được, là một bao cát tốt!"

Thực lực không được tốt lắm sao? Năng lực chống đỡ cũng được?

Nếu là một đại năng khác nói lời này với tượng đất Ác Mộng, vài phút nó sẽ khiến đại năng này sống không bằng chết! Nhưng bây giờ, người nói ra câu này ngược lại khiến nó không thể phản bác dù chỉ một chút...

Ầm ầm!

Lần đầu tiên tượng đất Ác Mộng cảm thấy lực lượng Thần Đạo của mình giống như một tờ giấy mỏng.

Uỳnh!

Mang theo uy lực hủy diệt vạn vật, trời long đất lở!

Một quyền này, ẩn chứa ma lực của Ma Huyết Kỳ Lân.

Ma Huyết Kỳ Lân, không chỉ đại biểu cho huyết lực của sinh mệnh, hơn đó chính là đại biểu cho ma lực của sự chết chóc.

Ông chú không có bất kỳ hành động hoa mỹ nào, đối mặt với cái miệng lớn này vẫn vung ra một quyền như cũ.

Nó cảm thấy mình về sau sẽ dị ứng đối với nắm đấm.

Ừ, điều kiện tiên quyết là nó còn có về sau.

Dục Linh và cường giả Thú tộc Hóa Thần còn lại rất nhanh bị đám người An Lâm diệt sạch.

Sau đó, bọn họ liền thấy tượng đất Ác Mộng bị Đông Phương Tráng Thực đánh cho dù sống cũng không thể tự lo liệu cho bản thân mình được.

"Hít... sư phụ, ông chú này thật sự là Ma Huyết Kỳ Lân sao? Tại sao người lại ở cùng một chỗ với ông ta vậy, thật mạnh nha!" Tiêu Trạch không nhịn được sợ hãi than.

"Chúng ta và ông ta là cùng một phe, bởi vì nguyên nhân nào đó, ông chú này không thể rời khỏi ta, về sau hắn chính là người của ta." An Lâm giải thích.

Tiêu Trạch có chút ngốc, ông chú không thể rời bỏ sư phụ? Ông chú là người của sư phụ?

Hắn lại nhìn về phía Hứa Tiểu Lan đang đứng bên cạnh, không nhịn được rơi vào trầm tư.

Gọi Hứa Tiểu Lan là sư nương.

Cũng không thể gọi ông chú là sư nương? Vậy hắn phải gọi ông chú là gì bây giờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận