Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1795: Giấc mơ chết chóc

"Chậc chậc chậc! Thật là náo nhiệt!"

An Lâm nhìn trên sân không còn một chỗ trống, không nhịn được nổi lên sự tán thưởng.

Ba mươi vạn người tập trung ở trong này, trong tay cầm một bóng đèn màu sắc không ngừng biến đổi, ánh sáng của đồ vật kia rất giống ánh huỳnh quang, có điều màu sắc lại thuần túy nhu hòa hơn.

"Hắc hắc, cũng không biết là đêm nay Đông Phương tỷ tỷ sẽ thay bao nhiêu bộ quần áo đây, gâu gâu!" Đại Bạch biến nhỏ lại, theo sau mông An Lâm.

Na Tra vì không muốn quá gây chú ý, thu hồi Phong Hỏa Luân lại, mặc áo sơ mi màu trắng, quần lông màu xanh nhạt, nhìn nhẹ nhàng khoan khoái, phối hợp với Hỗn Thiên Lăng giống như khăn quàng trên cổ, nhan sắc diễm lệ, thoạt nhìn tổng thể còn cảm thấy rất có cá tính, cách phối đồ kia cùng với giá trị nhan sắc cao khiến cho các thiếu nữ ở gần liên tục nhìn qua.

Nhưng mà nhóm thiếu nữ này, chỉ sợ đánh vỡ đầu cũng không nghĩ đến, đại ca ca có dung mạo tuấn mĩ này lại chính là Na Tra trong truyền thuyết.

An Lâm đi một mạch vào chỗ sâu nhất bên trong để xem biểu diễn, có thể xuất hiện ở trong này đều là nhân vật lớn, ở trong này không phải có tiền là có thể mua được vé, những người này đều là nhân vật lớn trong giới chính trị, thương gia và các siêu sao quốc tế, đương nhiên, có một số người An Lâm rất quen thuộc.

"Hi, An Lâm lão đại, ở bên này!"

An Lâm "???"

An Lâm nhớ rồi, người này chính là người dùng cây gậy linh khí đâm hoa cúc của thiên nhân tộc, sau khi cảm thấy linh khí này rất thú vi, lại muốn chuyển giao tinh thần linh khí. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là em gái thần kinh.

Quang Tử Đạn tiên nữ là một đại thủy hóa tu sĩ, không ngờ lại một em gái.

An Lâm nhanh chóng buông bàn tay mềm mại nhỏ bé của Quang Tử Đạn tiên nữ ra, Quang Tử Đạn tiên nữ lơ đễnh, cười hì hì tiếp tục ôm lấy An Lâm, hai tròng mắt màu ngọc bích lóe lên ánh sáng rực rỡ.

Một người mặc trang phục Lolita, mái tóc quăn và áo choàng đều màu vàng, khuôn mặt như điêu khắc, trên trán cô gái có ấn kí màu vàng, chủ động tiến lên phía trước, vươn bàn tay nhỏ bé thon dài trắng noãn, chủ động bắt tay với An Lâm, cười yếu ớt nói: "An Lâm tiên sinh, xin chào, tôi là Quang Tử Đạn tiên nữ!"

Hắn nghe mọi người kể rõ sự thay đổi của thế gian trong trăm năm, nghe những chuyện thú vị xảy ra, cảm thấy rất hay, có cảm giác rất thân thiết.

"Chúa cứu thế" An Lâm cũng lộ ra nụ cười hữu hảo.

Thanh Hà kiếm tiên phong thái phiêu dật và lão giả Thần Toán Tử đoán bách phát bách trúng cùng tiến lên phía trước, chào hỏi An Lâm và Na Tra nhiệt tình.

An Lâm bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là cô, xin chào, xin chào."

"Oa nha, hắn chính là chiến thần An Lâm sao? Thật đẹp trai!" Vài tiên nữ ở bên cạnh xì xào bàn tán.

Lão tử đây bị ăn đậu hũ sao?

Nơi tinh quang đột nhiên chìm vào bóng tối.

"Xin chào, xin chào..." Quang Tử Đạn tiên nữ cũng khách khí, rõ ràng muốn vươn tay phải ra bắt tay với An Lâm, vậy mà tay trái cũng bắt đầu không thành thật thò ra, hướng về phía lưng An Lâm, vỗ nhẹ lưng hắn, trên mặt có chút đỏ.

Tuyết Nhi! Tuyết Nhi! Tuyết Nhi!

An Lâm nhanh chóng hòa nhập với bọn họ.

Không bao lâu sau, ngọn đèn trên sân khấu đột nhiên tối sầm lại.

Tiếng ca du dương êm tai bỗng nhiên cất lên, dùng tiếng hát du dương uyển chuyển, đưa người xem vào một thế giới diệu kì.

Một cô gái mặc trên người một bộ quần áo màu trắng, vẻ đẹp thanh lệ thoát tục, tay cầm chiếc ô bằng giấy dầu từ trên không trung hạ xuống.

Lời vừa nói ra, tất cả khán giả lại hưng phấn.

Loại thanh thế to lớn này, cho dù là An Lâm, cũng có chút rung động.

"Ô ô ô.. Tôi ghen tị!"

Ba mươi vạn người, đồng thanh hô to một cái tên.

Hai mắt Đông Phương Tuyết lại dừng ở trên người một chàng trai, dường như xuyên về những ngày tháng trước, điềm tĩnh cười, nhẹ giọng nói: "Bài hát này của tôi gọi là Thệ mộng"

Khán giả bởi vì lời nói của Đông Phương Tuyết, nhất thời sôi trào.

"Tuyết Nhi! Tuyết Nhi! Tuyết Nhi..."

Dưới ánh trăng.

"Ca khúc mới, cuối cùng Tuyết Nhi cũng có ca khúc mới!"

"Vô cùng chờ mong!!"

"Cũng không biết bạn của cô ấy là ai."

Thật giống như tiên nữ làm bạn với trăng sao trên trời hạ phàm xuống nhân gian.

Đông Phương Tuyết cũng nhiệt tình chào hỏi khán giả, đột nhiên nói tiếp: Hôm nay, Tuyết Nhi rất vui vẻ, có một người bạn rất đặc biệt rời đi lâu rồi, bây giờ đã quay trở lại. Đúng lúc tôi cũng chuẩn bị một ca khúc đặc biệt, muốn gửi tặng cho cậu ấy.

Sau khi bài hát kết thúc, phần đông khan giả vẫn chưa lấy lại tinh thần, ước chừng trầm mặc mấy giây, sau đó dưới khán đài vang lên những tiếng vỗ tay hoan hô như sấm.

Phần mở đầu thật hoành tráng, ngay đến cả An Lâm cũng kinh diễm.

Ngọn đèn lại đột nhiên tắt đi.

Hiện trường lúc trước còn ồn ào, cũng trở nên yên lặng theo.

Quần chúng khán giả rất có tố chất.

Một khung cảnh chiến trường khắp nơi hoang tàn xuất hiện trên sân khấu.

An Lâm nhìn trời đất trước mắt đều biến đổi, mặt trời đỏ như máu chiếu lên mặt đất, khắp nơi bao trùm một màu sắc ảm đạm, giai điệu bi thương vang lên.

Đông Phương Tuyết là đệ tử may mắn còn sống sót ở trên chiến trường, sư phụ của cô, bạn học của cô, người nhà của cô, đều chết trong chiến tranh. Trong tay cô cầm hoa tươi, ở trên chiến trường tràn ngập máu và tử vong cất lên tiếng hát.

Tiếng ca đầu tiên là lên cao, sau đó lại hạ xuống, giống như muốn đưa người ta vào giấc ngủ.

Đinh linh linh, đinh linh linh.

Dường như có cơn gió thổi qua khiến chuông gió phát ra âm thanh.

Thế giới của cô ấy thực sự là giấc mơ của cô ấy.

Càng khiến người ta cảm thấy châm chọc làgiấc mơ đẹp mà cô nghĩ thực sự là hiện thực.

Nhưng giấc mơ này, cuối cùng vẫn rút khỏi trí nhớ của cô.

Tôi mơ một giấc mơ, trong mơ không có chiến tranh, mẹ làm đồ ăn thật thơm, bạn học tươi cười ngay trước mắt. Thật là giấc mơ đẹp biết bao nhiêu, thật sự không muốn quên đi..."

Đông Phương Tuyết đứng trên một vùng phế tích, hát lên ca khúc tưởng nhớ đau thương.

Ca khúc kết thúc.

Bài hát này, hắn nghe hiểu.

Một cô gái thật đáng thương.

Có một ngày, cô phát hiện giấc mơ của mình càng ngày càng chân thực, cho dù ở trong mơ làm gì, sau khi tỉnh lại đều có ấn tượng sâu sắc, giống như đã thực sự trải qua.

Trái lại những gì cô trải qua ở thực tại, lại càng ngày càng mơ hồ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, thường xuyên quên mất hôm qua mình đã làm gì.

Cảnh trong mơ và thực tại, dường như đã xảy ra một sự thay đổi kỳ diệu.

Thực tại chậm rãi rời xa cô, cho dù tất cả là sự thật, cho dù tất cả cảm giác đều rất rõ ràng, nhưng cuối cùng đều trở nên mơ hồ.

Cảnh trong mơ càng ngày càng trở nên chân thực, cho dù cô biết đó là giả, nhưng giả lại càng ngày càng chân thật, thị giác, thính giác, xúc cảm, khứu giác, vị giác, đều trở nên rõ ràng...

Cô lưỡng lự giữa thực tại và trong mơ, dần dần, cô cũng quên mất, đâu là mơ đâu là thật.

An Lâm nghe tiếng ca, nhìn thấy cảnh tượng thay đổi, cảm thấy rất thú vị.

Chẳng biết tại sao, cô lại xuất hiện ở trên chiến trường.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, chỉ sau một thời gian vui vẻ ngắn ngủi.

Tiếng ca bắt đầu trở nên nhẹ nhàng.

Đông Phương Tuyết bừng tỉnh trong mơ, phát hiện thì ra tất cả chỉ là ác mộng.

Sau đó dần dần biến thành tiếng chuông tan học.

Giấc mơ chết chóc.

Những gì đã qua đi thực sự là trải nghiệm của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận