Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1303: Hoa bay tán loạn say mắt người nhìn

Hơn trăm con đường hoa đào nối dài bất tận, giăng chằng chịt khắp nơi, xuất hiện ngay trước mắt hai người họ, giống hệt như một mê cung khổng lồ, không cách nào biết được những con đường này sẽ dẫn đến nơi đâu, cũng không biết được nơi nào là tận cùng.

Vô vàn cánh hoa đào bay bay trong không trung, tựa như ảo mộng, khiến cho người ta mê đắm.

Tiểu Tà thấy cảnh tượng này, vẻ mặt có chút thay đổi: "Cẩn thận, trong hương hoa đào có độc!"

An Lâm nghe vậy lập tức nín thở, nói với vẻ kinh sợ: "Độc gì? Độc này có nguy hiểm không?"

Sắc mặt Tiểu Tà có chút cổ quái: "Ừm... Độc có tác dụng kích tình..."

An Lâm: "..."

Trong đại trận mà thả loại độc này, là muốn gây sự sao?

Ở đại điện trên bầu trời.

"Mẹ kiếp, xem tôi nhìn thấy cái gì kìa!"

Mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, ở trong rừng đào mà lại làm loại chuyện này sao?

Quần chúng ăn dưa đều rất hưng phấn.

Trên một màn hình, có một người đàn ông nhìn thấy một cô gái của tộc thạch thông, thì hưng phấn đến mức cởi bỏ quần áo của mình ra, cô gái thạch thông tộc cũng trút bỏ lớp rêu xanh trên mình đi, đứng dậy chào đón!

"Ba gốc cây bàn đào này, bây giờ đều đang ở nơi sâu nhất của rừng đào. Tám trăm người tham gia hoạt động, bây giờ cũng chỉ còn lại hơn một trăm người, mà đa phần đều phát hiện ra rừng đào, đi vào bên trong, tiến hành cuộc tranh đoạt cuối cùng."

"Kiểm tra hai người này, cả bản tâm cũng không giữ được, tước đoạt tư cách hoạt động." Tiếng âm thanh như máy móc của Thần Khí bầu trời Càn Khôn Ngộ Đạo vang lên.

Đám cường giả cao thủ vừa ăn hoa quả trân quý, vừa ngồi xem kịch.

Trong chớp mắt, hai người liền bị kim quang bao phủ, truyền tống ra ngoài.

"Cuộc chiến quyết liệt nhất, cuối cùng cũng đã tới!"

"Trước mắt Tứ Cửu Tiên Tông thu hoạch được hai gốc cây bàn đào, điện Sáng Thế thu hoạch được một gốc cây bàn đào, Vạn Linh Tiên Tông thu hoạch được một gốc cây bàn đào, giới Xuân Thần Thụ thu hoạch được một gốc cây bàn đào, Mị Ảnh Cuồng Tộc thu hoạch được một gốc bàn đào, còn lại ba gốc cây bàn đào đang không có chủ nhân..."

"Trời ơi... Chuyện này..."

Dọa hắn sợ chết! Suýt chút nữa là làm cái chuyện đó với hòn đá rồi!!

Nhưng rất nhanh sau đó có người nhịn không được thốt lên kinh ngạc.

Không chỉ có hai người bọn họ, có người còn làm chuyện quá đáng hơn, đó là cởi truồng với không khí ngay trong rừng đào.

Sau khi ra ngoài, còn thuận tiện tặng cho họ một bộ quần áo khoác lên người.

Người đàn ông vừa cởi quần áo lúc này mới lấy lại tinh thần, gương mặt đầy sợ hãi nhìn cô gái của tộc thạch thông cách đó không xa, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, lập tức ngồi bệt xuống mặt đất.

Không sai, nó chính là Đại Bạch!

Hoa bay tán loạn say mắt người nhìn, đây là khốn trận mạnh nhất, mà công dụng của nó chính là tạo thành kích thích vô cùng mãnh liệt, hơn nữa lại hiệu quả không phân chủng tộc, không phân giới tính!!

Đám cao thủ bàn tán ầm ĩ, cũng không phải quá mâu thuẫn với chuyện này, ngược lại còn xem tới say sưa hứng thú.

Từng tuyển thủ tại rừng đào bị loại bỏ.

Trên con đường nhỏ rực rỡ hoa rơi.

Một đệ tử của Thiên Khí Tiên Tông giới Cửu Châu, lại càng chẳng ngại gian nan bổ nhào vào tinh cầu tiên nhân của điện Sáng Thế...

"Im miệng." Tiểu Tà nói với giọng điệu lạnh nhạt.

"Tiểu Tà, cô chính là một người con gái mang lại cho người ta cảm giác an toàn." An Lâm không nhịn được mở miệng khen ngợi không dứt.

Cô gái nhỏ nắm tay chàng trai đi thẳng về phía trước, bất luận là trở ngại gì, đều bị chân nguyên hộ thể mạnh mẽ của cô đập tan, không có ngoại lệ. Hương hoa kích tình như thế, cánh hoa cất giấu động cơ giết người cũng là như thế.

Rất nhiều cao thủ ăn dưa, bắt đầu hiểu ra ở đây đã xảy ra chuyện gì.

Tình yêu và dục vọng, thật ra cũng là những thứ mà người tu luyện nhất định phải đối mặt.

Có thể giữ vững bản thân, đạo tâm vững vàng, cũng là một thứ bắt buộc với mỗi một người tu đạo.

Cho nên, cái khốn trận này về căn bản mà nói, thật ra cũng là một cách luyện tập rất tốt.

Hơn năm mươi tuyển thủ đi vào trong khốn trận mạnh nhất này, có một nửa bởi vì không kịp phòng bị đã lập tức bị đào thải rồi. Mà trong số những người đó có cả chó Đại Bạch đang đuổi bắt bươm bướm vô cùng thích thú.

"Chậc chậc chậc, nếm mùi ác thú của quỷ..."

"Nếu không phải là những hình ảnh không phù hợp sẽ có vạch che, cùng với quy định các tuyển thủ không có lòng phòng bị sẽ lập tức bị xét loại, thì tôi đã báo cảnh sát rồi!"

"Mấy vị đế vương thiên đình kia, cũng dám làm ra mấy cuộc thi kiểu này."

Đây là lần thứ một trăm An Lâm khen cô rồi đấy.

Lúc đầu nghe còn cảm thấy không tệ, nghe nhiều rồi quả thực rất phiền.

An lâm lập tức ngoan ngoãn không nói lời nào.

Bây giờ hắn đã hóa thành cá ướp muối, không nói lời nào thì thật sự đều không có cảm giác còn tồn tại.

Tiểu Tà đi chỗ nào, hắn cùng đi chỗ đó, gặp phải nguy hiểm Tiểu Tà ra tay, còn hắn đứng ra một bên.

Nếu như ngay cả cơ hội hô lên "giỏi quá" cũng bị tước đoạt, vậy hắn sống làm sao đây?

Tiểu Tà đi tới đi lui, đột nhiên bước chân dừng lại, dừng lại phía trước.

"Làm sao vậy, Tiểu Tà?" An Lâm hiếu kỳ hỏi.

Tiểu Tà khẽ nhíu lông mày, chỉ vào một vết cắt rất nổi bật trên mặt đất, còn lưu lại kiếm khí: "Đây là hình tôi đã vẽ trước đó."

"Đường lại thẳng, kiếm của tôi thẳng không?"

Tiểu Tà nhắm hai mắt lại, cầm thanh kiếm Thắng Tà đen kịt trong tay, thẳng thắn linh hoạt, chỉ kiếm về phía trước nói: "Hoa bay tán loạn say mắt người nhìn, đã như vậy, thì tôi khỏi phải mở mắt nữa"

Thế mới biết, thì ra Tiểu Tà chủ động dắt tay, là bởi vì sợ hắn bị mất dấu?

"Hả?" An Lâm sửng sốt một chút.

"Giữ chặt tôi, có mất dấu thì cũng đừng trách tôi." Tiểu Tà đột nhiên nói.

Cảm giác hạnh phúc này đến quá bất ngờ? Tiểu Tà cuối cùng cũng đổi tính rồi, biến thành áo bông nhỏ tri kỷ của hắn rồi sao?

Tiểu Tà trợn tròn mắt: "Chủ nhân thực lực của cậu đã giảm xuống rồi, cả IQ cũng theo đó giảm xuống sao?"

An Lâm: "..."

Tiểu Tà nắm lấy kiếm Thắng Tà, thản nhiên nói: "Phương hướng là mấu chốt để tìm được đường ra, điểm cuối nằm ở đầu phía trước, tôi phải lấy kiếm mở ra một lối đi thực sự!"

"Cô muốn chém trận pháp này?" An Lâm hưng phấn nói, "Cái đại trận lộn xộn rối rắm này, đều không ngăn nổi một kiếm của Tiểu Tà à, bá đạo!"

"..." Tiểu Tà không còn gì để nói : "Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng một người cảnh giới Dục Linh như tôi, có thể một kiếm phá vỡ đại trận duy trì bằng năng lượng cấp Hợp Đạo?"

Tính nguy hiểm của bố trận có thể điều chỉnh, trò chơi nhỏ của một lão đại đã dày công chế tác, có thể tìm đủ mọi cách thức để qua cửa, nhưng cậu dựa vào cái gì mà cho rằng, cậu có thể chém trò chơi của lão đại chỉ bằng một kiếm?

An Lâm cứng họng không nói được gì.

Tiểu Tà lại chủ động nắm lấy tay An Lâm.

Cảm nhận được sự tiếp xúc mềm mại ấm áp kia, An Lâm được sủng mà lo.

An Lâm cũng phát hiện ra chuyện này, nói với vẻ phấn khích: "Tôi hiểu rồi! Chẳng lẽ là nơi đi lên cũng là nơi đi ra của khốn trận?!"

Tiểu Tà nhìn phía sau lưng một cái, con đường phía sau lưng, đã biến thành đường thẳng, bên cạnh có vô số ngã rẽ, nhưng điểm cuối giống như là chỗ mà bọn họ bắt đầu vào mê cung.

"Bây giờ làm gì mới tốt đây?" An Lâm có chút bó tay.

Phải biết, hướng mà bọn họ vừa đi, dù uốn lượn quanh co, nhưng tốt xấu gì thì cũng là đi dọc sâu vào bên trong, làm sao lại về đến điểm xuất phát được chứ?

Cảnh tượng như thế này hắn đã nghe nói rất nhiều lần, nhưng nó thật sự xảy ra trước mặt hắn, vẫn cảm thấy khó mà tin được.

An Lâm kinh ngạc sợ hãi: "Chúng ta quay lại chỗ cũ rồi hả? Đây là mê cung?"

"Tôi sẽ dựa vào lối đi trong lòng, dùng kiếm mở ra một con đường nối thẳng tới lối ra!"

Nói xong, một đường kiếm mãnh liệt rạch xuống đất, một đường lan thẳng về phía trước.

Hai mắt An Lâm trừng lớn, lập tức hiểu được suy nghĩ trong lòng của Tiểu Tà.

Tuy cô không thể mạnh mẽ phá tan trận pháp, nhưng có thể dùng kiếm mở đường!

Vứt bỏ tất cả những quấy nhiễu bên ngoài, dùng chiêu kiếm thẳng nhất để mở đường, như vậy sẽ không biến thành đường vòng!

Tiểu Tà nhắm hai mắt, đi dọc theo vết nứt bị kiếm chém ra, một đường về phía trước, đến những chỗ chưa có vết nứt, tiếp tục chém ra một đường kiếm để mở đường.

Lối rẽ ư? Không tồn tại, phía trước cứ xem như có vô số cây đào đang cản trở, cô cũng một đường điên cuồng chặt phá, đi theo con đường và phương hướng mà trong nội tâm cô sớm đã xác định, đó là con đường nối thẳng tắp về phía trước, không có một chút khuất phục.

Đúng vậy, cái này là thẳng tắp tuyệt đối, không có một chút lối rẽ.

Các loại cạm bẫy xuất hiện, quái vật hoa đào xuất hiện, có điều cũng chẳng sao, Tiểu Tà chém chết chỉ bằng một kiếm.

Phá vỡ khốn cảnh chồng chất.

Mở lối ra rộng rãi sáng sủa.

Hai người bất giác đi ra khỏi rừng hoa đào.

Không khí lập tức trở nên vô cùng tươi mát, còn có nguyên khí vô cùng nồng đậm phiêu bồng khắp xung quanh, khiến người ta vô cùng sảng khoái.

Bọn họ đều không quá chú trọng cảm nhận quang cảnh chung quanh, mà là nhìn chằm chằm vào cái cây phía trước.

Ba gốc cây bàn đào, đang ở trước mắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận