Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 905: Tâm cảnh của Tuyết Trảm Thiên

Trong phút chốc, An Lâm không biết phải làm sao.

Chân hắn mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững nổi, xụi lơ trên mặt đất, gấp giọng nói: "Tiểu Lan, em nghe anh giải thích, em hiểu lầm rồi, không phải là như em nghĩ đâu!"

Hứa Tiểu Lan dịu dàng cười một tiếng: "Không phải là nhe em nghĩ ư? Em còn tưởng rằng là anh không biết hiệu quả của kẹo que, nóng lòng chia sẻ, thế nên hai người chúng ta mới không cẩn thận trúng chiêu. Thì ra là... em nghĩ lầm rồi sao?"

An Lâm nghe vậy thì ngẩn ngơ.

Đậu mé... thông tình đạt lý đến mức ấy sao?!

Hắn như bắt được cọng cỏ cứu mạng, lúc này mới mở miệng nói: "Không phải! Không phải đâu! Là anh hiểu lầm, chính là như em nghĩ! Anh thật sự không biết kẹo que sẽ có hiệu quả như vậy, Tiểu Lan, em phải tin tưởng anh!"

Hứa Tiểu Lan khẽ nheo đôi mắt đẹp lại: "Ha hả..."

An Lâm: "..."

An Lâm vừa oán trách, vừa trở về tòa lầu các nhỏ của mình.

Vừa vào cửa, Đại Bạch đã hưng phấn mà chạy vòng quanh An Lâm, lè lưỡi, tỏ rõ mục đích.

"Từ lúc nào mà Tiểu Lan lại trở nên thô bạo như vậy chứ, rõ ràng mình đối xử với em ấy tốt như thế, cho em ấy ăn kẹo que, em ấy lại muốn phạt mình quỳ sầu riêng dung nham!"

"Anh An, rốt cuộc thì anh đã trở lại! Chúc mừng đã đoạt giải quán quân trong cuộc chiến tự do lần này, tối nay anh có muốn làm một bữa ngon để chúc mừng không? Gâu!"

Một lúc lâu sau, An Lâm mới khập khiễng đi ra khỏi tòa lầu các nhỏ.

"Tiểu Na ngoan quá!" An Lâm nhẹ nhàng vuốt mái tóc vàng óng của cô nàng tinh linh nhỏ bé, vẻ mặt đầy vui mừng.

Đốp đốp đốp... Bẻ bẹt bẹt... Chát chát chát... Phụt phụt phụt...

An Lâm đảo cặp mắt trắng dã: "Gần đây tôi rất thiếu tiền, thôi lại dùng chảo làm bánh bao đi."

Hai chân hắn phát run, hai đầu gối cũng trở nên đỏ bừng, mặt trên còn có từng vết máu, thoạt nhìn thật thê thảm.

Tóm lại, chính là một trận bạo lực gia đình đầy dữ dội.

Cảm giác nóng rực và trái tim đau nhói, cho tới bây giờ vẫn còn chi phối đầu óc của hắn, cái loại thể nghiệm này thật sự là ngẫm thôi cũng thấy sợ!

Chó chỉ biết ăn ăn ngủ ngủ, tiểu tinh linh thì như là tri kỷ, làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

"Quỳ sầu riêng dung nham còn chưa tính, lại còn không cho mình sử dụng lực lượng thần thể..."

Rốt cuộc Đại Bạch cũng tỉnh ra, là nó nóng vội, khiến cho An Lâm mất thiện cảm, khó mà giữ được địa vị chính cung. Nó cũng chạy đến trước người chàng trai, lè lưỡi: "Anh An, đầu gối anh bị thương, để tôi liếm liếm giúp anh nhé!"

"Người khổng lồ An Lâm, đầu gối của anh bị làm sao vậy?" Đề Na liếc mắt liền thấy được vết thương của An Lâm, vỗ cánh bay đến bên cạnh An Lâm, phóng ra một chiêu trị liệu về phía bị thương.

Quả nhiên, nuôi tinh linh hữu dụng hơn nuôi chó nhiều.

Chốc lát sau, hắn mới nhận ra là thiếu ai, cái tên nhóc suốt ngày đòi chém trời kia đâu rồi?

Hắn nhìn thoáng qua ngôi nhà, trừ Tiểu Na ra, thì Tiểu Hồng đang vui vẻ quang hợp, Đại Bạch yên lặng tìm nơi gục xuống, Tiểu Cốt hóa thân thành một con bướm nhỏ đang đậu trên đóa hoa của Tiểu Hồng, một bộ bướm yêu hoa.

Mặc dù hắn vẫn luôn quản lý thú sủng theo hình thức nuôi thả, nhưng thú sủng muốn đột phá, thân là chủ nhân hắn không quan tâm một chút làm sao được.

Đại Bạch tủi thân, hậm hực mà chạy chị. Nó nói gì sai chứ? Chó bị thương đều là dùng đầu lưỡi để liếm đó, nướt bọt có tác dụng trừ độc và tăng tốc độ khép lại của vết thương...

"Tiểu Thiên! Nghe nói cậu muốn đột phá?" An Lâm bay đến bên cạnh Tuyết Trảm Thiên.

Khóe miệng An Lâm co giật: "Cút!"

Trong lòng An Lâm tràn ngập sự nghi ngờ, dù sao hắn vẫn cảm giác rằng ý chí của Tuyết Trảm Thiên có phần sa sút.

"Chủ nhân, không cần quá ngạc nhiên, chỉ là đột phá mà thôi, lại không thể phá trời." Ánh mắt Tuyết Trảm Thiên đầy sâu kín, nói với giọng bình thản.

Hắn thấy Tuyết Trảm Thiên thì lòng lập tức mềm nhũn, chỉ muốn chạy qua ôm ngay một cái, nhưng mà hắn lại không biết trảng thái hiện giờ của Tuyết Trảm Thiên như thế nào. Vì để tránh không quấy rầy đến quá trình ngộ đạo của nó, hắn đành phải có nén nỗi xúc động này.

Vết thương trên đầu gối của An Lâm lành lại rất nahnh.

Cứ như vậy, An Lâm cưỡi Đại Bạch, mang theo Tiểu Hồng, Tiểu Na, Tiểu Cốt, cùng nhau bay về phía ngọn núi nguy nga nào đó trên đại lục lơ lửng.

Ngọn núi này là ngọn núi cao nhất ở đại học Liên Hiệp Tu Tiên, tựa như một thanh lợi kiếm xuyên thẳng mây tía, là nơi cách bầu trời gần nhất.

Một cục lông hình trong màu trắng mềm như nhung đang nằm ở trên đỉnh núi cao, cặp cánh tinh xảo được thu lại, hai mắt vừa tròn vừa to ngơ ngác nhìn này mảnh trời cao này.

An Lâm khẽ cau mày, hình như là thiếu một đứa...

An Lâm nghe vậy thì rất hứng thú: "Ở ngọn núi nào cơ? Chúng ta cùng đi xem nó thử đi!"

"Nó á? Nó nói là chuẩn bị muốn đột phá, đang tự ngộ đạo trên một ngọn núi ở trường học!" Đề Na mở miệng nói.

"Đúng rồi, mấy ngày qua Tiểu Thiên đang làm cái gì vậy, sao vẫn không thấy nó xuất hiện?"

Nếu như bình thường, khi trả lời, Tuyết Trảm Thiên sẽ hào hứng hô hoán rằng nó sẽ đột phá trước, sau đó lại phá trời.

An Lâm đưa mắt nhìn sang mấy thú sủng còn lại, tò mò hỏi: "Dạo gần đây Tiểu Thiên gần phải chuyện gì à?"

Đại Bạch, Tiểu Hồng và Đề Na đều mơ màng lắc đầu.

"Dạo này Tiểu Thiên vẫn luôn nằm trên núi nhìn bầu trời, rất ít nói, đây có thể là vì đột phá cảnh giới, tiến vào tâm cảnh đặc biệt nào đó?" Tiểu Hồng nũng nịu mà suy đoán.

Đại Bạch lại không nghĩ như thế: "Ngày đó lúc Tiểu Lang đột phá, cũng không thấy tính tình có gì thay đổi, tại sao Tiểu Thiên lại như vậy? Tôi cảm thấy rằng đây là tâm ma!"

Đề Na bay một vòng quanh Tuyết Trảm Thiên, vươn ra ngón tay ngọc nhỏ dài, chạm vào cái đầu lông trắng xù xù của nó, lúc này mới lên tiếng: "Nó vẫn rất khỏe mạnh, thân thể không có gì dị thường."

An Lâm gật đầu, như vậy, hoặc là hội chứng trước khi đột phá, hoặc là tâm trạng gặp phải trở ngại, cho nên mới phải thành cái dáng vẻ này.

Nếu như là loại khả năng trước thì còn may, nhưng nếu là loại khả năng sau, thậm chí có thể sẽ mất mạng trong thiên kiếp vì tâm ma, hoặc là đạo tâm bất ổn.

An Lâm cảm thấy chuyện này hắn phải quan tâm đến, xem thử có chỗ nào mình có thể giúp được không.

Đám thú sủng: "..."

An Lâm: "..."

Tuyết Trảm Thiên nói xong lời nói cuối cùng, hai mắt đỏ bừng, trở nên hết sức tức giận.

"Tôi quyết không cho phép tình huống như thế phát sinh! Tuyết Trảm Thiên tôi không chịu được nỗi tủi nhụv này!!"

"Tại sao phải thế chứ?!"

"Tại sao phải chỉ có ông trời đánh tôi, mà tôi lại không thể phản kích?"

"Haizz..." Tuyết Trảm Thiên ngẩng đầu nhìn trời, sâu kín khẽ than một câu, cứ như là oán phụ trong cung, nói, "Chủ nhân, anh cứ trở về đi, vấn đề của tôi, anh không thể ra sức, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình để giải quyết."

An Lâm rất hứng khởi: "Tiểu Thiên, chúc mừng cậu một lần nữa trở lại thành một con Tuyết Hồn Thú có văn hóa!"

Tuyết Trảm Thiên: "... Anh vẫn chưa định đi à?"

"Tôi muốn nhìn cậu đột phá, muốn ở bên cạnh cậu." An Lâm chém đinh chặt sắt nói.

Tuyết Trảm Thiên nghe vậy, cái dây cung nào đó trong lòng cuối cùng cũng bị xúc động, cảm động nói: "Được rồi, chủ nhân, hai chúng ta liền thẳng thắn đối mặt đi!"

Sắc mặt An Lâm trông rất vui mừng, ôn hòa nói: "Gặp phải vấn đề gì, cậu cứ việc nói, tôi tuyệt đối sẽ giúp cậu giải quyết vấn đề đấy!"

Tuyết Trảm Thiên trầm ngâm trong chốc lát, lúc này mới mở miệng nói: " Man Thú chúng tôi tấn chức đến Tạo Thiên cảnh, thì phải độ kiếp bằng Kim Hư lôi..."

Mọi người nghe vậy thì đều gật đầu.

"Nhưng sau đó tôi liền phát hiện ra một cái vấn đề rất nghiêm trọng..." Tuyết Trảm Thiên ngẩng đầu nhìn trời, mặt lộ vẻ không cam lòng và tức giận, "Thời điểm độ kiếp, tại sao ông trời có thể vẫn luôn dùng sét đánh tôi, mà tôi lại chỉ có thể lặng yên chống chọi?"

Đậu má! Đã nói là tới trợ giúp Tuyết Trảm Thiên cơ mà? Chú ý tới điểm này có phải là hơi không liên quan không!

Đám thú sủng: "..."

Tuyết Trảm Thiên: "..."

An Lâm vô cùng đau đớn: "Trước kia cậu nói chuyện đều dùng thành ngữ, sao mà bây giờ đã lưu lạc đến như một tên thô bỉ, ngay cả một câu thành ngữ cũng nói không ra vậy?!"

Tuyết Trảm Thiên yên lặng lắc đầu: "Chủ nhân, bây giờ tôi không muốn nói chuyện, tôi muốn được yên tĩnh."

Hắn ngồi xổm người xuống, ngắm nhìn Tuyết Trảm Thiên ở trước mặt, dịu dàng nói: "Tiểu Thiên, cậu có khúc mắc gì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận