Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2131: Tiểu Lan, cứu ta!

An Lâm hơi mê man.

Rõ ràng bây giờ hắn đang trong trạng thái vô cùng yếu ớt.

Nhiều người tấn công như vậy thì hắn nhất định sẽ xong đời.

Nhưng An Lâm hoàn toàn không ngờ rằng hắn còn chưa bắt đầu cầu xin tha thứ hoặc chạy trốn thì đại quân mấy chục triệu sinh linh trước mặt không nói hai lời đã quay đầu bỏ chạy mất dạng.

Chuyện này làm hắn cảm nhận sâu sắc sự kỳ diệu muôn màu của thế giới này.

Cứ như vậy chạy trốn mất tiêu?

Chẳng lẽ là bị ta dọa sợ sao?

Ta đáng sợ như vậy ư?

Thiên thần Lục Sát vừa dứt lời, sắc mặt của mấy vị Thiên thần còn lại đều có chút biến hóa.

Vũ Cảnh và Sơn Điệp nghe nói như vậy mà suýt khóc.

Thiên thần Tinh Tịch gật đầu nói: "Trải qua nhiều trận đại chiến như vậy, là người thì sẽ mệt mỏi thôi."

Thiên thần Lục Sát đưa mắt nhìn về phía hai bóng người cường đại cách đó không xa: "Nguyên soái Vũ Cảnh, Nguyên soái Sơn Điệp, An Lâm đang cực kỳ suy yếu, hai người các ngươi mau đi tấn công An Lâm, lấy đầu hắn về cho ta!"

"Không đúng, trạng thái của An Lâm có gì đó sai sai bây ơi!" Thiên thần Nhiệt Độ đột nhiên mở miệng nói.

Nếu An Lâm thật sự yếu đến như vậy thì Thiên thần đại nhân à, tại sao Ngài không đích thân đi lấy đầu hắn đi?

An Lâm quả thật không thể hiểu được, đại quân mấy chục triệu sinh linh Thiên Nhân tộc thà quay lại chiến đấu với Liên quân Phá Thiên chứ không thèm đối mặt với tâm trạng của hắn?!

Lấy đầu của An Lâm?

"Đúng vậy, ta luôn có cảm giác khí tức của An Lâm rất yếu ớt, bất kể là tình trạng thân thể hay lực lượng trong tay cũng vô cùng ít." Thiên thần Vô Âm nheo nheo mắt, gương mặt không tỳ vết như bạch ngọc lại có thể nhìn thấu tất cả.

Nhưng dẫu sao vẫn có một số ít cường giả Thiên Nhân tộc kịp thời phản ứng lại.

"Nếu không thì chúng ta thử một chút xem sao?" Dung nhan kiều mỵ của Thiên thần Bách Hoa có sự kích động thoáng qua.

Hai vị Nguyên soái trong lòng giận mà không dám nói gì.

Thiên thần Lục Sát giơ lưỡi hái trong tay lên, chộn rộn nói: "Nói cách khác, bây giờ là thời điểm An Lâm suy yếu nhất, là thời điểm tốt nhất để giết hắn?"

Thiên thần bắt bọn họ làm tốt thí, bọn họ không thể không làm tốt thí, đây là bản năng thuận theo đã in sâu vào tiềm thức bọn họ, phàm là lệnh của Thiên thần thì bọn họ đều phải phục tùng vô điều kiện.

Dù có bị điên bọn họ cũng không dám làm như vậy.

Làm vậy khác nào cưỡng ép bọn họ phải đi?

Tiếng nổ lớn đồng thời vang lên.

An Lâm không ngờ người dẫn đầu xông tới lại là hai vị Nguyên soái cảnh giới Thiên Khải.

Nguyên Soái Vũ Cảnh không nhịn được hít sâu một hơi.

"Thiên thần Bóng Tối, để Vũ Cảnh ta tới tiếp ngươi!" Một vị Nguyên soái vóc dáng to con, da đen nhánh, đánh ra hai quả đấm cuồn cuộn hồng mang hướng về phía An Lâm, còn cố ý gọi An Lâm là Thiên thần Bóng Tối, như vậy có chết cũng chết vinh.

Sơn Điệp cũng kinh hãi

Vậy nên hai vị Nguyên soái Vũ Cảnh và Sơn Điệp đành phải ôm quyết tâm liều chết xông về phía An Lâm.

Vốn dĩ Nguyên soái lợi hại như vậy sao?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cỡ cô mà có thể làm Thiên thần Bóng Tối bị thương sao?

"An Lâm, ta muốn trả thù cho Thiên thần Đại Địa!" Hai Nữ Nguyên Soái Sơn Điệp cũng hiện lên lệ quang rồi, nhưng vẫn ra vẻ rất hung dữ, tay cầm hai phi tiêu màu đỏ phóng về hướng An Lâm.

Hắn lại có thể dùng một quyền đã đánh bay được Thiên thần Bóng Tối ư?

Ngay vào lúc này, nữ Nguyên soái Sơn Điệp ném hai cái phi tiêu màu đỏ trong tay ra ngoài, phi tiêu phát ra điện quang hỏa thạch xé hư không, nó vạch ra hai đạo huyết tuyến đoạt mệnh sắc bén, dùng tốc độ cực nhanh đâm về phía đầu và tim của An Lâm.

An Lâm vội vàng né tránh, tránh được phi tiêu công kích vào đầu nhưng phi tiêu bắn về phía tim thì không tránh kịp nên bị nó quẹt qua cơ thể rạch ra một vết thương nhỏ, máu tươi rỉ ra.

Một quyền của Nguyên soái Vũ Cảnh đánh tới làm An Lâm phải vội vàng đánh trả một quyền.

Chuyện này...

Nhưng chuyện khiến hắn kinh ngạc chính là An Lâm vậy mà lại bị hắn đánh bay lùi hơn trăm mét.

Nguyên soái Vũ Cảnh bị lực mạnh chấn động lùi lại mấy chục mét.

Gần như trong khoảnh khắc tiếp theo bọn họ liền hiểu ra, không phải do bọn họ mạnh mà là trạng thái của An Lâm có gì đó sai sai, rất có thể đây là lúc hắn yếu nhất.

Hô hấp của Nguyên soái Vũ Cảnh và Nguyên soái Sơn Điệp đồng thời trở nên dồn dập.

Không nghi ngờ gì nữa, bây giờ chính là cơ hội tốt để tạo dựng danh tiếng cho cuộc đời Nguyên soái của bọn họ.

Ngẫm mà xem, chỉ là một Nguyên soái cảnh giới Thiên Khải mà có thể giết được Thiên thần quyền uy chí cao là chuyện vinh quang cỡ nào chứ? Nói không chừng nếu Thiên thần Ánh Sáng mà cao hứng còn ban cho bọn họ cảnh giới cấp bậc Thiên thần ấy chứ.

Nghĩ đến đây, hai vị Nguyên soái càng tấn công kịch liệt hơn nữa.

Nhưng đột nhiên sau lưng bọn họ truyền tới mấy tiếng quát lớn.

"Thiên thần Bóng Tối, ngày giỗ của ngươi đến rồi!"

"Ha ha ha, Thiên thần Lục Sát ta ngược lại muốn xem xem là ngươi mạnh, hay là ta mạnh."

"An Lâm tiểu ca ca, chơi với ta một lúc nha!"

"Rút lui!!!"

"Tương lai còn dài, những món nợ này chúng ta sẽ từ từ tính toán với ngươi!"

"An Lâm, hôm nay chúng ta tạm tha cho cái mạng chó của ngươi!"

Chúng Thiên thần đang phấn khích mà lao về phía An Lâm toàn bộ đứng hình chôn chân tại chỗ, nụ cười vẫn đọng trên môi.

An Lâm mới vừa hô xong, còn chưa lấy lại hơi liền thấy một dáng người uyển chuyển, xinh đẹp vô song đứng trước mặt, tay cô cầm thần kiếm, tóc đen bay bay, toàn thân tỏa ra khí thế tuyệt thế vô song.

"A a a!" Hắn hét thảm thiết, một người trong bộ quần áo màu xanh chỉ lướt qua sau lưng hắn, hắn còn chưa thấy rõ đối phương ra chiêu như thế nào thì cả người đã bị chém thành hai nửa.

Một lần nữa An Lâm bị dồn vào đường cùng.

Không còn cách nào, hắn không thể làm gì khác hơn là sử dụng đòn sát thủ cuối cùng.

An Lâm hít sâu một hơi, há to miệng.

"Tiểu Lan, cứu ta!!!"

Một tiếng hô to đến mức chấn động trời xanh.

Năm Thiên thần đang vọt tới chỗ An Lâm đột nhiên cảm nhận được sau lưng nóng bỏng cùng với cảm giác cực kỳ khủng bố bao phủ toàn thân. Rõ ràng rất nóng, nhưng đáy lòng lại lạnh đến đáng sợ, thậm chí không nhịn được run rẩy một chút, bọn họ biết đó là cảm giác ớn lạnh.

"Ai dám động đến An Lâm của ta thì phải chết!!"

Một tiếng quát giận giữ giống như tiếng Chu tước hót, âm thanh vang dội ẩn chứa thánh vị vô hạn.

Thiên thần Nhiệt Độ xông lên đầu tiên, còn chưa kịp phản ứng, trên người liền truyền tới cảm giác tê liệt.

Những thứ Thiên thần hèn hạ này muốn thừa nước đục thả câu, đánh hội đồng papa sao?

Vốn dĩ đối mặt với hai vị Nguyên soái áp sát tấn công An Lâm còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, bây giờ thấy năm Thiên thần đồng thời lao về phía hắn thì nhất thời hắn không thể bình tĩnh được nữa.

Chuyện này cũng quá mức chân thật đi!

Quân tốt thí luôn là bọn họ, còn công lao luôn luôn thuộc về lãnh đạo.

Hai vị Nguyên soái đang định đánh bại An Lâm thấy cảnh này thì khóc không ra nước mắt.

Năm Thiên thần đồng thời đánh về phía An Lâm, khí thế kinh khủng khi bọn họ cùng lúc tạo ra có thể khiến cho sinh linh trong chu vi mấy trăm dặm đều có loại cảm giác không thể hô hấp, từng đạo Thần Quang phóng thẳng lên trời, làm cho trời đất cũng biến sắc.

Chúng Thiên thần hô to một tiếng, lập tức hướng phía xa chạy trốn không dám quay đầu lại.

Mấy vị Thiên thần đều chạy trốn mất rồi, số Liên quân Thiên Nhân tộc còn lại nào dám ở lại nữa, lập tức trốn theo.

Vì vậy, cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện lần nữa.

Đại quân Thiên Nhân tộc liều mạng hướng phía xa tháo chạy, Liên quân Phá Thiên điên cuồng chém giết từ phía sau, nâng cao chiến tích của mình, đây mới thật sự là thảm họa đối với Liên quân Thiên Nhân tộc.

Hứa Tiểu Lan vốn muốn đuổi giết Thiên thần nhưng khi thấy hình dáng của An Lâm lại vội vàng dừng lại.

Hứa Tiểu Lan thu liễm khí thế, nhanh nhẹn xoay người, gò má xinh đẹp xuất trần, đôi mắt ngắm nhìn người đàn ông trở lại, mi mắt cong cong, cô cười thản nhiên: "Anh trở lại rồi!"

An Lâm thở phào nhẹ nhõm, nhìn tiên nữ áo xanh mi mục như họa trước mặt, gật đầu cười, nói: "Ừ, anh quay lại rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận