Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 755: Được niềm vui mới, quên mất chó cũ

Ngày thứ hai, Hiên Viên Thành từ Vạn Linh Tiên tông chạy đến.

Hắn nhìn thấy vùng đất này đã biến thành một mảnh đất thảo nguyên như phượng hoàng đáp xuống, mặt lộ vẻ mừng rỡ, nơi này vô cùng thích hợp để hắn tu luyện Vạn Linh Thái Cực Đạo! Sau khi hắn nhìn thấy Tứ Cửu Tiên tông xinh đẹp hùng vĩ càng sợ hãi kêu lên: "An Lâm, vừa mới qua bao nhiêu ngày, cậu không chỉ có thể tìm được một vị trí tốt, ngay cả phòng ốc cũng xây dựng xong, làm sao làm được như thế vậy?!"

"Việc này nói ra thì dài dòng lắm, lại đây tôi nói ngắn gọn cho nhé." An Lâm cười nói.

Hiên Viên Thành vẻ mặt tò mò, chăm chú lắng nghe.

"Đây đều là mệnh!" An Lâm giải thích.

Một khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi trải qua.

Hiên Viên Thành: "Hết rồi à?"

An Lâm: "Tôi nói xong rồi."

An Lâm mệt mỏi nói: "Tôi biết anh sẽ không tin."

Hai người vừa nói chuyện phiếm, vừa đi về phía hồ Minh Nguyệt.

"Tôi nói tôi chỉ muốn là tu tiên một cách bình thường yên ổn, anh tin không?" An Lâm có chút sầu não nói.

An Lâm: "..."

Mẹ nó dưới ánh mắt chất chứa nỗi lòng u oán của Hiên Viên Thành, An Lâm cảm thấy có chút đặc biệt vui vẻ, bắt đầu kể cho hắn nghe về câu chuyện mà hắn đã trải qua trong kỳ nghỉ này, quá trình này phải gọi là cao trào lên xuống, không ngừng gặp được kỳ ngộ.

Tô Thiển Vân thì trở lại hoàng tộc Thanh Mộc, lợi dụng lực lượng của hoàng tộc, hỗ trợ khuếch tán tin tức Tứ Cửu Tiên tông sắp tổ chức đại điển đến Cửu Châu.

Hiên Viên Thành: "..."

Bạch Lăng, Liễu Thiên Huyễn, Tiêu trạch, ba người đã bắt đầu dựa theo chỉ dẫn của trận đồ Cửu Thập Cửu Trọng Thiên Cực, bắt đầu bố trí trận pháp trong toàn bộ lãnh địa của tông môn.

Sau khi nghe xong, Hiên Viên Thành không nhịn được cảm khái nói: "An Lâm, cậu đúng là người mang đại cơ duyên đấy, đi tới chỗ nào đều có thể gặp được một số chuyện lớn đến kinh thiên động địa!"

Đây chính là lời dài dòng nói ngắn gọn, ngắn đến mức hắn không thể nào tiếp thu được!

Hiên Viên Thành lắc đầu: "Không, tôi đang cố gắng tin đây!"

Một người một chó ngồi trên một khối nham thạch ở hồ Minh Nguyệt ngẩn người ra.

Hiên Viên Thành: "..."

An Lâm cảm thấy tông chủ như mình khá thanh nhàn.

Hiên Viên Thành đối với con đường trận pháp cũng có phần tâm đắc, cho nên hắn cũng gia nhập vào trong đội bố trí trận pháp.

Cứ như vậy, An Lâm và Đại Bạch lại bắt đầu trở thành những kẻ rảnh rỗi rồi.

Đúng lúc này, một ngọn lửa màu vàng mang theo ánh sáng chuyển động phá vỡ bầu trời đầy mây trắng, từ đằng xa bay tới.

An Lâm giống như cảm nhận được cảm xúc nôn nóng của Đại Bạch, nhẹ nhàng vuốt vuốt phần lông mịn màng như nhung trên đầu của Đại Bạch, cười nói: "Đừng nôn nóng, tất cả cứ thuận theo tự nhiên là được rồi. Bất luận cảnh giới của cậu thế nào, tôi cũng sẽ không ghét bỏ cậu! Có câu nói thế nào nhỉ, không thể vứt bỏ người vợ tào khang, đúng! Đại khái chính là ý này!"

Cốt cách thần ngọc như nước mùa thu, gương mặt như hoa sen, khuôn mày như liễu, khí chất siêu nhiên thoát tục... Ừ, người nói chính là Tiểu Lan!

"Ai, cũng không biết Tiểu Lan tiên nữ lúc nào sẽ đến?" An Lâm ngơ ngác nhìn lên bầu trời xa xăm, trên bầu trời trong xanh thanh tịnh có nhiều đám mây trắng hình dáng khác nhau đang bồng bềnh trôi.

Đại Bạch ở một bên ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, trong đầu chỉ có một câu nói đang vang vọng:

Hắn phát tin tức đãi điển thành lập tông môn cho đám người Tiểu Hồng, Bố Lai Tư, Đường Tây Môn, họ đều hứa trước ngày hôm đó nhất định sẽ tới.

Rõ ràng là nó được cưỡi trước mà...

Mẹ nó cái này rõ ràng cũng có được niềm vui mới, quên mất chó cũ mà!

Không phải đã nói là không thể vứt bỏ người vợ tào khang sao?

"Ai, cũng không biết khi nào tôi mới có thể lĩnh ngộ được lĩnh vực cá nhân đây, gâu!" Đại Bạch lâm vào tình cảnh trì trệ trong lúc tu hành, giờ phút này u sầu khổ não nói.

Nàng nháy đôi mắt sang với An Lâm một cái, nhẹ nhàng cười nói: "Nhớ em không?"

An Lâm không nói gì, đáp lại câu hỏi của Tiểu Lan bằng một cái ôm thật chặt.

Hắn ôm ấp cơ thể mềm mại ấm áp, ngửi ngửi mùi hương thơm ngát đặc trưng của Tiểu Lan, mái tóc phất qua gương mặt, tựa như tình nhân dịu dàng vuốt ve... Loại cảm giác này thật tuyệt!

"Anh An, xin ngươi đừng dùng tục ngữ linh tinh, làm vấy bẩn tình nghĩa tốt đẹp của chúng ta. Gâu!" Đại Bạch trợn trắng mắt, tuy rằng trên mặt có vẻ bất mãn, nhưng trong lòng lại không khỏi cảm động và vui sướng.

Người con gái mặc trang phục màu xanh nhạt, giống như con chim nhạn nhanh nhẹn đáp xuống.

"An Lâm!" Một tiếng kêu êm tai thấm vào lòng người.

An Lâm ngẩng đầu, nhìn thấy một dáng người quen thuộc mà hắn ngày đêm nhung nhớ.

Có lẽ là bị ôm quá lâu, Hứa Tiểu Lan nhẹ nhàng đẩy An Lâm ra, trên mặt hiện lên một vòng ửng đỏ: "Được rồi, mới cách biệt không bao lâu, có cần phải kích động như vậy không?"

"Là em không biết thôi, trong mấy ngày qua anh nhiều lần vào sinh ra tử, suýt chút nữa xem như không được gặp lại em nữa rồi!" An Lâm nói bằng một giọng điệu khổ sợ.

"Nghiêm trọng như vậy sao." Hứa Tiểu Lan duỗi bàn tay ngọc ngà thon thả ra, nhéo mặt An Lâm, bắt đầu dò xét tình huống trong cơ thể An Lâm, sau đó thở dài một hơi, hỏi: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"

"Là chuyện rất nghiêm trọng, kể ra rất dài dòng." An Lâm nói.

"Không sao, nói ngắn gọn đi." Hứa Tiểu Lan nói.

"Không, anh muốn từ từ nói với em." An Lâm duỗi tay về phía Hứa Tiểu Lan, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mịn kia để lên gương mặt hắn, sau đó họ nắm tay nhau dạo bước dọc theo hồ Minh Nguyệt, cười nói, "Sự tích anh hùng của anh đương nhiên phải từ từ kể rồi!"

Hứa Tiểu Lan hờn dỗi liếc nhìn An Lâm một cái: "Hừ, biết ngay anh có ý đồ mà!"

Hai người dạo bước dọc theo bên hồ.

Một bóng dáng màu trắng ngơ ngác đứng nguyên tại vị trí ban đầu, suy nghĩ lộn xộn dâng lên trong đầu.

Tiểu Lang, Bố Lai Tư, Đường Tây Môn, Tiểu Hồng, Tiểu Sửu, Tiểu Thiên, Diêu Minh hi, Diêu Tú, Hân Trúc, Triệu Hoài Ngân, Lưu Đại Bảo, Hồ Quán, Tôn Thắng Liên, Lạc Tử Bình, Miêu Điềm, Tông Vĩnh Ngôn rộn ràng tới tông môn mới này.

Lại một ngày trôi qua.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

An Lâm: "..."

"Em cảm thấy nếu như anh tiếp tục dùng cái tên này, sau khi tiểu phượng hoàng sinh ra, anh sẽ mất đi nó."

"..., cái tên này thật sự vô cùng xấu sao?"

Sau cùng, An Lâm lấy trứng phượng hoàng ra.

An Lâm cười nói: "Nhìn xem, đây là Tiểu Hoàng!"

Hứa Tiểu Lan khẽ vuốt vuốt trứng phượng hoàng lóng lánh ánh vàng, nhẹ nhàng cười nói: "Tên là Tiểu Hoàng à? Nó còn chưa ra đời, anh làm sao biết được nó là giống cái? Lỡ như nó là Tiểu Phượng thì sao?"

Lúc này An Lâm lắc đầu, vẻ mặt đắc ý nói: "Ha ha, em cũng nghĩ sai rồi! Không phải Hoàng trong phượng hoàng, mà chính là Hoàng của màu vàng! Như vậy chẳng phải tránh được xung đột khi đặt tên rồi sao? Thế nào, có phải là anh rất thông minh hay không?!"

Hứa Tiểu Lan kinh ngạc: "Anh xác định không phải anh đang nuôi chó chứ?!"

Câu trả lời hoàn toàn giống nhau...

Trong lòng An Lâm dường như bị đâm một nhát thật mạnh.

"Nuôi chó? Anh đã có Đại Bạch, thật sự không có vị trí dành cho Tiểu Hoàng. Màu vàng đại diện cho sự tôn quý, khí thế bá đạo mà! Vì sao mọi người đều cảm thấy màu sắc này giống chó chứ?"

"Xem ra ý nghĩ của mọi người đều bình thường giống như em đây."

Hai người cứ thế đi thật lâu, hàn huyên thật lâu.

Hắn cảm thấy loại cảm giác này so với lúc ra vẻ khi đánh nhau còn thoải mái hơn. Tiểu Lan còn là một thính gaỉa rất biết lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ chỉ ra một số điểm chưa thỏa đáng về phương diện ứng chiến. Ví dụ như khi An Lâm chạy vào Thần Sơn gặp được cửa động phân nhánh, có thể sử dụng thần dịch tạo hóa của thuật Phân Thân, mô phỏng hơi thở của bản thể, chia ra hành động, như vậy có thể đạt được hiệu quả nhiễu loạn tấn công của quân địch.

An Lâm nắm tay Hứa Tiểu Lan, kể lại sự tích vinh quang của chính mình.

"Hô, thật không ngờ truyền thừa thức ăn cho chó thu hoạch được từ Tử|Tinh lại là truyền thừa thực dụng nhất của mình! Gâu..." Vẻ mặt Đại Bạch đầy phiền muộn, mở miệng nói.

Một luồng năng lượng bắt đầu khơi thông cảm xúc tiêu cực của nó, khiến cả người nó đều trở nên sảng khoái lên.

Đại Bạch đột nhiên lấy lại tinh thần, lấy một sợi thực vật vàng óng ánh từ trong nhẫn không gian ra, gặm nhấm.

Đại điển thành lập tông môn cuối cùng cũng bắt đầu rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận