Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 939: An Lâm một mạch vô địch tiến về phía trước

Người đàn ông loài người trước mặt này không chỉ tiện, mà còn đặc biệt trào phúng và đâm thẳng vào tim người ta.

Nhóm Chu Tước tộc cao ngạo bị ngược đến mức có vài phấn hoài nghi điểu sinh rồi.

Điểm duy nhất có thể dùng để chế giễu mà lại bị một câu nói hời hợt của An Lâm cứ thế mà xóa nhòa đi.

Không một con chim nào có thể ngăn cản được bước chân An Lâm, bước chân hắn không hề ngừng lại mà đi về phía thần thú thứ tư.

Thần Tước Bất Tử - thần thú cảnh giới Hợp Đạo bị diệt trong đại trận Tử Tinh, nghe nói cũng là một vị thần thú cổ xưa nhất của cây Thái Dương.

An Lâm khí thế hăng hái, không chút do dự vung một giọt tinh huyết về phía Thần Tước Bất Tử.

Thích hút hay không thích, thêm hay bớt đi sự công nhận của một thần thú, đối với hắn mà nói cũng chẳng có ảnh hưởng lớn gì, cho nên hắn cũng không quá để ý.

Tách tách, máu tươi nhỏ lên trên pho tượng, nhanh chóng bị hút vào.

Hắn thong thả trả lời: "Tịch mịch là người khác không muốn phản ứng đáp lại mình, còn cô độc là mình không biết phản ứng đáp lại người khác."

Hắn lớn tiếng vớt lại: "Tịch mịch là sự bất lực khi bị người khác rời xa, cô độc là sự kiên cường khi xa rời người khác."

An Lâm nghe thấy vậy liền vui vẻ, câu này hắn biết, trước kia từng có lúc hắn là một thanh niên văn nghệ mà.

Trong lòng An Lâm kinh hãi, chẳng lẽ vị Thần Tước Bất Tử này lúc còn sống cũng là một kẻ yêu thích văn nghệ."

Đúng vậy, chúng nó đã vì ghen ghét mà hoàn toàn thay đổi.

Cường giả thực sự đứng ở trên đỉnh của chúng sinh, nhất định phải có tâm thái cô độc. Ta tĩnh lặng ngắm thời gian qua đi, năm tháng bất diệt, không phải là tịch mịch, mà chính là cô độc vậy..."

Đám tộc nhân Chu Tước nhìn thấy cảnh tượng này, thần sắc khẩn trương lại một lần nữa biến thành chấn kinh.

Lại một hồi trầm mặc.

Một giọng nói già nua khàn khàn từ trong pho tượng truyền đến: "Điểm khác biệt giữa tịch mịch và cô độc là cái gì?"

Có con Chu Tước thậm chí vẻ mặt còn vặn vẹo, cắn răng đến mức phát ra tiếng ken két.

Trầm mặc một lát, pho tượng lại tiếp tục lên tiếng: "Câu trả lời không đủ nghệ thuật."

Trong lòng An Lâm không ngừng cười ha ha, tuy nói là cường giả thì sẽ cô độc, nhưng tôi trâu bò thế này, thế mà vẫn có Tiểu Lan xinh đẹp và đám bạn đáng yêu ở bên đây này.

Hai từ này nhìn thì có vẻ như không có điểm khác nhau, nhưng sự biểu đạt tình cảm của nó thì lại có khoảng cách.

Có lẽ đây là lời thở than của một con chim độc thân rồi, hắn chỉ cần gật đầu tỏ vẻ tán đồng ngoài mặt là được.

"Tốt."

Dường như cảm khái, lại cũng dường như là thở dài, giọng nói kia thật mênh mang xa vời.

"Chắc chắn huyết mạch của hắn rất mạnh, có lẽ là có được huyết mạch Chu Tước cực kỳ thuần khiết, đồng thời hắn còn biết ăn biết nói, thông hiểu cổ kim, rất được sự yêu thích của các vị thần thú. Ài, gộp những thứ này, ta không thể được như vậy..." Một con Chu Tước cảnh giới Phản Hư có phần khiếp sợ nhìn về phía chàng trai được bao phủ bởi ánh sáng vàng kia, không thể không lên tiếng thừa nhận sự trâu bò của hắn.

Có con Chu Tước vẻ mặt tuyệt vọng, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không tiếp nhận sự thật này.

Một lượng lớn thông tin tràn vào trong bộ não của An Lâm.

"Hắn đã liên tục thu hoạch được ba loại truyền thừa hạch tâm rồi, đây chính là chuyện từ trước đến giờ chưa từng xảy ra ở khu Thần thú ngộ đạo của chúng ta!"

An Lâm khẽ thở phào nhẹ nhóm, cúi người thật sâu với pho tượng của Thần Tước Bất Tử, ngỏ ý cảm ơn.

Sau đó, dưới ánh mắt sắp sửa sụp đổ của đám cường giả Chu Tước, ánh sáng truyền thừa chói mắt lại một lần nữa chiếu vào trên người An Lâm.

An Lâm cũng không mở miệng trào phúng đám Chu Tước ở đây nữa, nhưng vẻ mặt hờ hững khi liếc nhìn chủng tộc đang đứng nơi đây lại khiến cho toàn thân chúng nó chấn động.

Hắc Đằng Cách nghe xong liền ngơ ngác gật gật đầu, đi theo phía sau An Lâm.

"Đi thôi, Hắc Đằng Cách, chúng ta qua chỗ pho tượng của Huyết Phượng Hoàng biến dị."

"Một loại thì còn có thể nói là may mắn, nhưng liên tiếp ba loại..."

An Lâm đã sớm xe nhẹ đường quen, vô cùng bình thản nhận lấy truyền thừa của vị thần thú thời viễn cổ này.

Thuật pháp Huyết Phân Thân này, ngược lại có thể dung hợp với Thủy Phân Thân trong công pháp Tạo Hóa Thần Dịch, tạo ra loại thuật phân thân còn mạnh mẽ hơn nữa.

Rất nhanh, truyền thừa đã kết thúc.

"Có lẽ, tên này mới là lão đại thực sự đi..."

Thuật Huyết Phân Thân: Một khi tu luyện thuật pháp này, phóng thích tinh huyết, rót sức mạnh thần hồn vào trong, lập tức có thể phân hóa ra phân thân chịu sự khống chế của thần hồn trong bản thể, thần hồn càng mạnh mẽ thì thực lực và số lượng phân thân có thể phân hóa ra càng nhiều...

Vẻ mặt tự tin bình thản kia của An Lâm, tư thái đứng trên cao khi nhận được truyền thừa hạch tâm của hắn cứ như là chỉ đang cắt cỏ đã sớm chinh phục nó một cách triệt để rồi.

Hắc Đằng Cách hai mắt nóng rực nhìn về phía chàng trai đó.

Đây là cái nhìn chăm chú của lão đại đó!

Đám Chu Tước nhìn theo bóng lưng An Lâm tiến về phía trước, đột nhiên cảm thấy cái bóng lưng kia dần dần trở nên cao lớn.

An Lâm đi đến trước mặt Huyết Phượng Hoàng biến dị, cuối cùng sắc mặt cũng thêm phần ngưng trọng.

Hắn nhỏ tinh huyết của mình lên bên trên pho tượng Huyết Phượng Hoàng biến dị rất lớn kia.

Sau đó, không còn gì phải nghi ngờ, tinh huyết của An Lâm được Huyết Phượng Hoàng biến dị hấp thu.

Pho tượng Huyết Phượng Hoàng biến dị rung động mạnh mẽ, đồng thời bắt đầu phát ra một luồng uy áp.

Sắc mặt cả đám Chu Tước lập tức biến đổi.

"Ông trời ơi! Phản ứng dữ dội như vậy là chuyện gì xảy ra?"

"Ngay cả lực lượng vốn có còn sót lại của Huyết Phượng Hoàng biến dị cũng đều xúc động rồi, đây là chuyện mà từ trước đến giờ chưa từng có!"

Một luồng sáng vàng phát ra từ pho tượng phóng thẳng lên trời, sau đó rơi vào người An Lâm, triệt để bao cả thân thể hắn ở bên trong.

"Vâng." Pho tượng lại khẽ động, trên mặt lộ vẻ khuất phục.

Phần đông Chu Tước đều trợn mắt nhìn cái tên loài người không biết trời cao đất rộng này.

"Yên tâm, hắn lại dám nói ra những lời thế này, không cần chúng ta ra tay, năng lượng còn sót lại của thần thú đại nhân sẽ tiêu diệt hắn ngay tại chỗ!

"Đây chính là đại bất kính, chúng ta nên lập tức giết chết tên này!"

"To gan! Dám phát ngôn bừa bãi với thần thú vĩ đại!"

Cùng lúc đó, Chu Tước xinh đẹp màu trắng trong Khí Hải của hắn cũng ngẩng đầu, những đường văn màu đỏ trên thân thể lưu chuyển, uy áp mạnh mẽ phối hợp với khí tức của hắn đồng thời bộc phát.

Ầm ầm!

Tất cả cường giả trong tộc Chu Tước có mặt ở đây đồng thời hô hấp trì trệ, thân thể run rẩy kịch liệt, thế mà lại có một loại xúc động muốn thần phục chàng trai cách đó không xa.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Loại khí tức này... thật đáng sợ!"

"Uy áp huyết mạch, vậy mà lại phát ra từ chỗ con người này, cảm nhận được uy áp của huyết mạch!

"Tên Lâm An này rốt cuộc là ai? Tại sao lại có được loại lực lượng này?"

Quả thật ngay lúc này đám cường giả của tộc Chu Tước đang vô cùng sợ hãi. Một con người mà có thể phóng thích ra được lực lượng huyết mạch, đè ép cả huyết mạch của bọn nó, chuyện này thật khó tin?

An Lâm sắc mặt bình thản nhìn về phía pho tượng: "Ta là ai cũng không quan trọng, chỉ là một luồng năng lượng được lưu giữ lại mà thôi, nhìn thấy bản tôn, còn không mau mau phục tùng?!"

Lời vừa được nói ra, đám Chu Tước lại bùng nổ.

Trong lòng An Lâm bừng tỉnh, bắt đầu chắp tay ở sau lưng, loại khí tức chỉ thuộc về Huyết Phượng Hoàng dị biến ầm ầm bộc phát.

Hóa ra nó biết là mình có sức mạnh của nó?

Lời nói đầy vẻ ngạo nghễ lại kèm thêm mấy phần tò mò của Huyết Phượng Hoàng biến dị bắt đầu truyền đến: "Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại có sức mạnh của ta?"

Trong lòng An Lâm bỗng sinh ra dự cảm bất ổn.

Đám Chu Tước vừa sợ lại vừa tò mò, ngơ ngác nhìn về phía pho tượng đang rung động mạnh mẽ.

"Rốt cuộc thì Lâm An là thần thánh phương nào, tại sao lại có thể dẫn đến loại biến hóa kịch liệt như thế?

Ầm ầm!

Luồng sáng màu vàng đó dường như che giấu tất cả sắc màu, đổ xuống giống hệt thác nước.

Ánh sáng truyền thừa không có cách nào nói rõ được chiếu sáng cả mảnh đất của tầng thứ bảy.

Tất cả tộc nhân Chu Tước đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, bộ não như bị xay nhuyễn thành bột.

Có con Chu Tước thậm chí còn mềm nhũn cả hai chân, trực tiếp nằm bò trên mặt đất, thì thào mở miệng: "Vì... vì sao lại xảy ra loại tình huống thế này? Đây chính là luồng ánh sáng mà truyền thừa nên có sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận