Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1301: Ôm chặt lấy Tiểu Tà

Kiếm linh?

Một câu nói của Liễu Minh Hiên lập tức dấy lên ngàn cơn sóng.

Trong mấy ngàn cao thủ tại đại hội bàn đào này, nếu xét ai người có hiểu biết về kiếm nhất, chỉ sợ không ai có thể vượt qua được Liễu Minh Hiên. Cho nên khi Liễu Minh Hiên nói cô gái nhỏ mặc áo đen này là kiếm linh, trong lòng cũng đã trải qua rất nhiều suy tính, cũng chắc chắn rằng những điều hắn nói ra sẽ không có người nào nghi ngờ.

"Kiếm linh? Trong thế giới này, làm sao có thể sử dụng sức mạnh của kiếm linh chứ? Không phải tất cả sức mạnh đều bị áp chế sao? Tiên khí tầm thường đừng nói đến điều chuyển sức mạnh của kiếm linh, ngay đến cả chín mươi phần trăm uy lực của nó cũng không thể sử dụng được!"

"Đúng rồi đó, giống như sự tồn tại của sinh linh trọn vẹn, không thể nào có sức mạnh vượt ra khỏi vũ khí được, mới đúng, vì sao An Lâm có thể sử dụng?"

Một đám cao thủ tỏ vẻ khó hiểu.

Chu San thì kích động nhảy ra ngoài, cất tiếng nói lớn đối với năm vị đế vương Thiên Đình: "Thưa các đế vương, hành vi này của An Lâm đã vi phạm vào quy tắc của hoạt động, tự ý sử dụng sức mạnh của kiếm linh, cậu ta cần phải chịu sự trừng phạt!"

"Thế nhưng, trong quy tắc hoạt động của chúng ta, cũng không nói là không được phép sử dụng kiếm linh." Tử Vi Đại Đế lạnh lùng đáp lại.

Chu San ấm ức vô cùng, vẫn nói với vẻ không phục chút nào.

"Cũng chính bởi như vậy, cô ta mới có thể lấy sức mạnh Thần Đạo của Phi Hợp Đạo Cảnh, để biến đổi ra hình dáng của bản thân, thế giới của ta cũng không quản được cô ta."

Chu San liếc nhìn Liễu Minh Hiên bên cạnh với vẻ có hơi áy náy, dường như là đang nói, thật xin lỗi, em khơi chuyện này lên không phải là vì cố ý đẩy vấn đề hướng về phía anh...

"Thế nhưng, cô ấy rất đặc biệt. Trong tình huống bình thường, thế giới nhỏ bên trong thần khí của ta, sẽ tạo thành một lực áp chế đối với sinh linh sống bên trong đó. Cô ấy rất lợi hại, có thể phản kháng lại sự áp chế của thế giới trong thần khí của ta..."

Chu San: "..."

Lời nói của thiên đế vang lên ong ong trong đầu cô ta.

"Kiếm của chồng tôi cũng có kiếm linh, nhưng anh ấy không hề sử dụng." Chu San nói với vẻ không phục.

Thiên đế vừa nói xong, cả hiện trường im lặng đến mức cây kim rơi cũng nghe tiếng.

Bầu không khí lập tức trở nên đầy gượng gạo.

"Bầu trời Càn Khôn Ngộ Đạo mang theo rất nhiều sức ép, cậu ta không dùng, đó là bởi vì cậu không dùng được, chứ không phải là không muốn dùng." Trường Sinh Đại Đế trả lời không chút nể nang.

Tay của thiên đế dừng lại trên thần khí màu đen, tinh tế cảm nhận một lúc, rồi mới nói: "Ta cảm nhận được khí tức của cô gái nhỏ trong không gian này, đó chính xác là khí tức chỉ kiếm linh mới có..."

Thiên đế không thể nào nói dối trong trường hợp như thế này được.

"Dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì mà cậu ta có thể dùng, chồng của tôi thực lực mạnh hơn cậu ta, xét về dùng kiếm cũng không ai sánh bằng, kiếm linh lại là sinh linh Viễn Cổ mấy vạn năm tuổi thọ, có điểm nào không bằng cậu ta chứ?"

Bởi thế, lượng tin tức mà câu nói này lộ ra quả thật có hơi đáng sợ...

Chu San ngây người ra.

Kiếm linh của An Lâm, có thể chống lại sự áp chế trong thần khí của thiên đế?

An Lâm rất vui vẻ vuốt ve gương mặt tròn mũm mĩm của cô gái nhỏ nói: "Tiểu Tà, sao cô lại đi ra rồi? Nếu cô đến sớm hơn chút nữa, thì tôi đâu có cần phải sợ hãi đến thế?"

Về phần chuyện của kiếm linh, người ta là chống lại trời đất bằng sức mạnh của mình, ai có thể đưa ra lý do thỏa đáng để ngăn cản? Có bản lĩnh thì cứ thẳng thắn thả khí linh của mình ra ra nhé? Mà rõ là muốn thả cũng không thả ra được đấy thôi!

"Không có gì, không muốn nói chuyện với tên ngốc." Tiểu Tà khoát tay áo, không nói tiếp nữa.

Về phần Chu San và Liễu Minh Hiên, đã không còn lão đại nào chú ý nữa, cho dù ngẫu nhiên chú ý, cũng là cái ánh mắt mang theo chút ý cười trên nỗi đau người khác.

Đúng vậy, tức nước vỡ bờ!

Vô số cường giả cao thủ, đều đưa mắt nhìn sang cô gái nhỏ nhắn đáng yêu. Lần này, không có ai còn dám mở miệng trêu chọc. Dù sao, trước mặt bọn họ, có thể là một kiếm linh mạnh đến mức vượt qua khỏi lẽ thường!!

Chẳng biết tại sao, cái ý nghĩ to gan kia của cô, dần dần phai nhạt đi theo câu nói của An Lâm.

Tiểu Tà cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, sau đó gật đầu nói: "Ồ."

"Tiểu Tà, cô có thể đi ra đây thật là quá tốt rồi, ở đây, người duy nhất tôi có thể dựa vào, cũng chỉ có cô thôi." An Lâm nắm chặt bàn tay nhỏ trắng nõn của Tiểu Tà, nói với vẻ chân thành.

Trận tranh đấu lần này của Liễu Minh Hiên và An Lâm, cuối cùng cũng kết thúc với thất bại thảm hại của Liễu Minh Hiên, thật sự vô cùng mất mặt.

An Lâm: "..."

An Lâm hiện tại có thể điều khiển một chút nguyên khí, thật vất vả lắm mới đưa được quan tài vào trong nhẫn không gian.

Tiểu Tà nhìn thân thể yếu đuối này của An Lâm, một ý nghĩ to gan đột nhiên bắt đầu nảy ta.

Bên trong bầu trời Càn Khôn Ngộ Đạo.

"Cái gì?" An Lâm lộ ra vẻ mặt mù mờ, rõ là nghe không hiểu gì hết.

Tiểu Tà ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì không, nhìn An Lâm với đôi mắt cá chết.

"À, trước đó tôi còn phải phá thế giới kia..."

An Lâm thấy thế trộm thở dài một hơi.

Mẹ nó quá nguy hiểm!

Cũng may là dỗ lại rồi...

Không có nguyên khí thần binh, Tiểu Tà chính là một quả bom sống, chỉ hơi sơ ý một chút nó sẽ phát nổ!

Không chỉ có vậy, bây giờ trị số sức mạnh của An Lâm thấp như vậy, dễ bị ức hiếp nhất, ngộ nhỡ Tiểu Tà nhớ lại những chuyện không vui trước đây, muốn thừa cơ trả thù, cảnh tượng ấy sẽ trở nên vô cùng bi thảm và thê lương...

An Lâm nắm lấy tay Tiểu Tà, cẩn thận đi trên con đường hoa đào.

Dưới ánh mặt trời, từng mảnh cánh hoa màu hồng rơi xuống người bọn họ, mang theo hương hoa đào thoang thoảng.

Hình ảnh vô cùng hài hòa tự nhiên, giống như là người anh trai dẫn theo cô em gái đi dạo chơi ngắm hoa, bên trong sự ấm áp lại mang thêm vẻ đẹp khiến cho người ta cảm thấy khó mà diễn tả bằng lời.

"Tiểu Tà à, khi nãy cô thực sự rất đẹp, Hắc Linh xà bị cô chém chết chỉ bằng một kiếm ôi!"

Năm con đường nhỏ uốn lượn không giống nhau.

Lối ngã ba.

An Lâm: "Tiểu Tà giỏi quá đi!"

"Cẩn thận, đây là Phi Hoa Vô Tình trận, là sát trận rất đáng sợ." Tiểu Tà đột nhiên nói, sau đó mạnh mẽ chém nát sát trận phía trước

Không bao lâu.

"Tiểu Tà giỏi lắm!" An Lâm điên cuồng la hét cổ vũ cho Tiểu Tà

Tiểu Tà nhìn không chớp mắt: "Tôi nói cảnh giới Dục Linh, chính là cảnh giới Dục Linh mà lấy cậu ra làm hệ quy chiếu đấy."

"Vậy chúng ta vô địch!" An Lâm vô cùng vui mừng.

"Chúng ta? Là tôi vô địch, liên quan gì đến cậu?" Tiểu Tà trợn trắng mắt.

"Giống nhau cả, giống nhau cả" An Lâm đang rất phấn chấn.

Cái chân ngắn củn cỡn này của Tiểu Tà, hắn ôm chắc rồi đó, phải ôm cho thật chăn luôn!

An Lâm cứ như vậy, luôn đi theo sau Tiểu Tà.

"Cẩn thận, phía trước là khu đất có hoa đào có độc."

Tiểu Tà đột nhiên nói, sau đó chém cây hoa đào có độc thành hai mảnh chỉ bằng một kiếm.

Từ khe hở giữa hai nửa khí độc, hai người nhanh chóng đi về phía trước.

An Lâm hơi lo lắng: "Cái này chỉ sợ vẫn có chút nguy hiểm, Mễ Già Lặc lúc đầu dùng nguyên khí Thánh Linh hợp nhất với thân thể của mình,, sức mạnh đều có thể phát huy ngang với nửa bước Hòa Thần hoặc cảnh giới Hóa Thần..."

"Ừm..." Tiểu Tà khẽ nhíu chân mày, giống như đang rất nghiêm túc suy nghĩ một lát, lúc này mới nói: " Tuy rằng tôi có thể áp chế được mảnh thế giới này, nhưng để duy trì sự ổn định của thế giới không gian bên trong, tôi chỉ có thể phát huy thực lực ở cảnh giới Dục Linh..."

"Ôi, lại nói thực lực cô bây giờ, đại khái là ở cấp mấy rồi?"

"... Chẳng trách Hắc Linh Xà hận cậu thấu xương..."

"Đương nhiên phải tự hào rồi, chỉ cần có thể ức hiếp cô ta, thì cũng đã đáng để tự hào rồi!"

"Cho dù có giết ngay thì đó cũng chỉ là Hắc Linh Xà Đạo Chi Thể cấp mười, có gì đáng để tự hào như vậy à?"

Tiểu Tà duỗi Thanh Thông Ngọc Chỉ ra, chỉ về phía con đường thứ tư "Bên này!"

"Tại sao?" An Lâm khó hiểu nói.

Tiểu Tà để lộ nụ cười trong trẻo: "Từ bên kia tôi cảm giác được âm thanh đánh nhau, lại có kẻ địch có thể ức hiếp."

An Lâm: "Tiểu Tà đúng là quá giỏi luôn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận