Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 908: Thời đại tu tiên mới

Tuyết Trảm Thiên chủ động công kích Kim Hư lôi trên bầu trời.

Kim Hư lôi như nhận phải kích thích, áp súc ngưng tụ đến mức tận cùng, mới bắt đầu giáng xuống từ trên trời, tựa như dao cắt bơ, dễ dàng cắt đôi cột sáng màu trắng của Tuyết Trảm Thiên, nơi Kim Hư lôi đi qua, hư không rạn nứt, từng cái khe Hỗn Độn đen nhánh bắt đầu xuất hiện.

Mặt Tuyết Trảm Thiên không hề đổi sắc, cười ha ha sẵn sàng nghênh đón.

Ở khoảnh khắc kia, An Lâm nhìn bóng lưng Tuyết Trảm Thiên, giống như thấy được nhân vật chính đi ngược với con đường tu tiên chính thống, ngửa mặt lên trời cười to đối mặt với thiên kiếp, đầy khí phách và tự tin.

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là phải bỏ qua cái khuôn mặt dù có bày ra biểu cảm gì thì cũng tràn đầy vẻ dễ thương của nó...

Lôi uy kinh khủng khiến cho đám giáo viên và sinh viên vây xem dường như cũng phải nín thở, uy năng của tia Kim Hư lôi này đã hoàn toàn thoát khỏi cấp bậc của cảnh giới Phản Hư.

Tuyết Trảm Thiên cũng biết, chưa chắc chính mình đã ngăn chặn được tia thiên lôi này, nhưng mà có sao đâu chứ, nó đã chọc giận được ông trời, nó không phải là bên phía chỉ đứng không chịu đánh, mà là đấu với tia sét mà ông trời đánh xuống. Thế nên, vào lúc này đây, dù cho có phải chết, nó cũng hoàn toàn không hề tiếc nuối!

Cũng ở trong nháy mắt thiên lôi rơi xuống, An Lâm vươn ngón tay ra.

Chậm một chút, chậm một chút...

Đoàng...

Hôm nay, hắn trợ giúp Tuyết Trảm Thiên độ kiếp, chỉ hy vọng có thể khiến cho lôi kiếp chậm lại một chút. Đúng, khiến cho tốc độ của Kim Hư lôi chậm một chút, khiến cho uy năng của lôi kiếp không đánh vào trong cơ thể Tuyết Trảm Thiên, như vậy có thể giảm bớt nguy hiểm cho tính mạng của nó!

Ầm! Khí hải đột nhiên cuồn cuộn một trận, An Kỳ Lân mở ra cặp mắt sáng ngời, chỉ một ngón tay hướng lên trời giống như trước, như thể một vị tôn chủ đang ra hiệu lệnh cho muôn vàn tia sét!

Nhưng mà, người ngoài thao túng lôi kiếp để trợ giúp là vô cùng khó khăn.

Một màn này, khiến cho tất cả đám quần chúng hóng hớt lại bắt đầu ngớ người ra.

Thuật Dẫn Sét!

Dao động vô hình bao phủ đất trời.

Trước kia khi Liễu Thiên Huyễn độ kiếp, hắn chỉ có thể thao túng phương hướng.

Độ lôi kiếp của mình, thuật Dẫn Sét thuận buồm xuôi gió.

Lôi quang trên đầu ngón tay hắn bừng sáng mạnh mẽ, hắn đang sử dụng toàn bộ lực lượng!

Nguyệt Ảnh Địa Tiên thì thào lên tiếng: "Là tôi hoa mắt sao? Vì sao tôi lại cảm thấy tia thiên lôi này trở nên chậm lại?"

Hôm nay thực lực của An Lâm đã tăng cao phần nào, có lẽ thuật Dẫn Sét sẽ làm được.

Một sinh viên trầm ngâm lên tiếng: "Thưa cô, cô không nhìn lầm đâu, nếu không ở lúc chúng ta nói chuyện, thiên lôi đã sớm bổ trúng con Tuyết Hồn thú nhỏ bé đáng yêu kia rồi!"

Thế đi của tia Kim Hư lôi kia từ trên trời giáng xuống kia đột nhiên chậm lại, tốc độ trở nên cực kỳ chậm chạp.

Thậm chí bọn họ còn có thể thấy được trong ánh sét kim sắc chói mắt kia, có một tia lôi điện rất nhỏ nhưng dài hiện lên.

Bộ lông tuyết trắng kia của Tuyết Trảm Thiên bị Kim Hư lôi đánh chó cháy đen, trở thành một quả cầu đen.

Tuyết Trảm Thiên cứ thế không chùn bước mà nghênh hướng tia thiên lôi kinh khủng đến cực điểm kia.

Một màn này, bị Mệnh Duyên Thiên Tiên phát hiện ra.

Quả nhiên, đi theo chủ nhân, mới có thể chân chính đánh bại bầu trời này!

Nó đang nhìn những đám mây trên bầu trời đang dần dần tiêu tán, sướng khoái mà cười to, thật giống như là giành được thắng lợi gì đó, cuối cùng nó nhảy xuống, rơi vào trong lòng An Lâm.

Tuyết Trảm Thiên cảm kích đưa mắt nhìn An Lâm.

An Lâm nhẹ nhàng cong khóe miệng lên, dù sao thì hắn cũng không thể nào hiểu được cảm giác vui sướng của quả cầu đen này, yên lặng cho nó ăn một viên linh đan cao cấp, sau đó liền quay trở về.

Sau khi nói xong, vì mất sức mà nó nhắm hai mắt lại.

"Chủ nhân, cảm giác đấu trí đấu dũng với ông trời, thật là quá sảng khoái!" Hai tròng mắt của Tuyết Trảm Thiên nó những gợn nước xanh thẳm, tựa như ngấn lệ.

Sự lựa chọn của nó quả là rất chính xác!

Cả người Mệnh Duyên Thiên Tiên run rẩy, hai mắt lóe sáng, kích động nói: "Thì ra là như vậy... Lực lượng này thật đáng sợ, thế mà lại có thể ảnh hưởng đến thiên kiếp, đây chính là loại lực lượng vượt thời đại!!"

Cuối cùng, Kim Hư thiên lôi hoàn toàn rơi xuống.

Tuyết Trảm Thiên kháng trụ một tia Kim Hư lôi cuối cùng, thành công sống sót.

Vô số lôi quang kim sắc nổ tung, phảng phất như là lôi cầu, lôi mang khủng khiếp khiến cho không gian trong phạm vi vài trăm thước bị đánh tan.

An Lâm cắn chặt hàm răng, đầu ngón tay khẽ rung động, cố hết sức khiến tốc độ rơi xuống của Kim Hư lôi chậm lại.

"A a a a..." Tuyết Trảm Thiên hét ầm lên, mở rộng hai cánh, bắt đầu bộc phát lực lượng, chống Kim Hư lôi cự kỳ kinh khủng kia.

Một màn này, khiến cho trái tim của tất cả đám quần chúng tâm có mặt ở đây đều đâu nhói, hủy dung rồi...

Đại Bạch, Tiểu Hồng và Đề Na lao nhao đuổi theo.

Đám người Hứa Tiểu Lan và Tô Thiển Vân, còn có các giáo viên cũng bay tới chúc mừng.

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa thấy dáng vẻ thê thảm này của Tuyết Hồn thú, yêu cầu muốn được bồi thường bỗng chốc nghẹn ứ trong hòng, suy cho cùng tất cả mọi người đều đang lên tiếng chúc mừng, ông lại đi đòi bồi thường, thế thì sao mà được.

Song, khi ông nhìn về phía tòa núi bị Kim Hư lôi san thành bình địa, lại cảm thấy nghèn nghẹn trong lòng.

Trở lại tòa lầu các nhỏ, An Lâm bỏ Tuyết Trảm Thiên vào trong quan tài.

Dĩ nhiên, đây không phải là muốn chôn nó, mà là muốn giúp nó tăng tốc độ khôi phục.

Khả năng khôi phục sức khỏe của Tiên khí quan tài ngọc Huyết Hồn cũng không phải là nói giỡn, hào quang màu đỏ tỏa sáng mười dặm, điên cuồng hấp thu nguyên khí của đất trời ở xung quanh, dùng để tu bổ thương thế cho Tuyết Trảm Thiên.

Bộ lông bị sét đánh cho cháy đen của Tuyết Trảm Thiên bắt đầu bóc ra, một lần nữa dài ra rồi bộ lông trắng noãn như tuyết, mọi người thấy một màn như vậy, cuối cùng cũng nặng nề thở phào nhẹ nhõm.

" Nếu như Tuyết Trảm Thiên thật sự biến thành Than Trảm Thiên, có lẽ em sẽ không ôm nó nữa." Hứa Tiểu Lan thẳng thắn nói.

"Nếu thật sự đen như vậy, tôi cũng sẽ không lấy nó làm bóng để đá nữa." Đại Bạch cũng cảm thán một phen.

Ở cái thời đại đề cao ngoại hình này, nếu lông của Tuyết Trảm Thiên thật sự biến thành màu đen, cho dù nó có đột phá tới rồi cảnh giới Phản Hư, mức độ được hoan nghênh của cũng kém xa với hồi nó vẫn ở cảnh giới Hóa Thần.

Thực tế chính là trần trụi như vậy đấy.

Rốt cuộc An Lâm cũng đưa mắt nhìn sang chàng trai bên cạnh, hiếu kỳ hỏi: "Cái kia, thầy Mệnh Duyên, sao thầy vẫn còn ở nơi này?"

Đúng, các giáo viên khác đều đã tản đi rồi, chỉ có Mệnh Duyên Thiên Tiên là hấp tấp theo sát tiến vào trong lầu các, cũng không biết là có chuyện gì.

"Tôi có một ý nghĩ to gan!" Mệnh Duyên Thiên Tiên nhìn chằm chằm An Lâm với ánh mắt sáng quắc.

An Lâm bị nhìn chăm chú đến mức có phần không thoải mái: "Xin thầy cứ bình tĩnh, kiềm chế một chút, em có một bản hình pháp đầy đủ của Thiên Đình!"

Mệnh Duyên Thiên Tiên lặng thinh, đoạn nói: "Đừng nghĩ sai lệch, tôi đã tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình cậu trợ giúp Tuyết Trảm Thiên độ kiếp, tôi cảm thấy được lực lượng của cậu vốn không nên bị mai một. Bởi vì lợi dụng lực lượng của cậu... chúng ta có thể làm cho loài người thịnh vượng, giúp giới Cửu Châu tiến vào thời đại tu tiên mới!!!"

An Lâm chớp chớp hai mắt: "Xin được rửa tai lắng nghe."

"Cậu cũng biết, có đến chín mươi phần trăm các tu sĩ vượt ở cảnh giới Hóa Thần độ kiếp lên cảnh giới Phản Hư sẽ mất mạng vì không chịu nổi lực lượng của Kim Hư lôi, nhưng mà cậu lại có thể khiến cho tốc độ rơi xuống của Kim Hư chậm xuống, khiến lực lượng cũng bị giảm bớt."

"Phải biết rằng, rất nhiều tu sĩ có thể dựa vào một đoạn thời gian chậm lại này mà tránh được tử vong, giành được một cuộc đời mới! Hãy khiến cho người tu tiên tiến vào thời đại mới thông qua lực lượng này của cậu đi!" Mệnh Duyên Thiên Tiên càng nói càng kích động, trong mắt tràn ngập sự hứng khởi.

An Lâm nghe vậy thì ngẩn ra, trong lúc bất chợt, hắn cảm thấy chuyện này có vẻ như rất khả thi đấy!

Càng không phải là hắn vui vẻ khi có thể giúp ích cho loài người.

Mà là hắn cảm thấy, đây là một mối mua bán khổng lồ!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận