Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1514: Truy đuổi Bi Tinh Đại Đế

"Y Đăng Đại Đế cưỡi ngựa trốn đi rồi"

"Ông ta cưỡi ngựa ư?"

"Nhanh, ngăn ông ta lại!"

Ba người Hứa Tiểu Lan, Chu Húc Trạch, Tư Đồ Phụng cùng biến sắc, ai nấy thi triển pháp thuật đuổi theo.

Trong lúc đó, Y Đăng Đại Đế trên lưng Hỏa Diệm Huyết Mã, ngoảnh lại nhìn phía sau cười hả hê giễu cợt: "Cho dù bốn người có hợp lực lại để vây giết ta thì như thế nào? Ta vốn chẳng quan tâm, mấy người chạy nhanh bằng ngựa của ta ư?"

Hỏa Diệm Huyết Mã vốn là bảo mã chạy cực nhanh, nhìn qua như một vệt sáng đỏ xẹt ngang bầu trời.

Nhưng bỗng nhiên đâu đó có tiếng phượng hoàng vang dội chín tầng mây vọng lại. Nhìn lại thì là một con phượng hoàng đang giương rộng đôi cánh đuổi theo ngay sau Y Đăng Đại Đế.

Đứng trên lưng phượng hoàng là Hứa Tiểu Lan đằng đằng sát khí nhìn về phía Y Đăng Đại Đế. Cô lạnh lùng từ từ rút Long Tước Kiếm ra khỏi vỏ.

Vèo!

Hứa Tiểu Lan thấy thế bèn ngăn Phượng Hoàng lại: "Được rồi Tiểu Hoàng, không cần đuổi theo nữa!"

Ngọn lửa trên người nó càng ngày càng cháy mãnh liệt hơn, toàn thân là một màu máu đỏ thẫm, từng đường vân đỏ xuất hiện trông chẳng khác gì các mạch máu mà bên trong nó là nguồn năng lượng to lớn, như đang áp chế toàn bộ tiềm năng của nó.

Phượng Hoàng thấy thế cũng thét lên một tiếng, sải cánh đuổi theo kẻ địch, mỗi lần vỗ cánh có thể bay xa vài trăm mét nhưng cũng không thể đuổi kịp chỉ đành dương mắt nhìn ngựa của đối phương chạy ngày một xa.

"Cháy lên đi, Hãn Huyết Thần Mã của ta, dâng hiến sinh mệnh cuối cùng của ngươi, dâng hiến những gì rực rỡ, lộng lấy nhất của ngươi, mau biến thành con ngựa chạy nhanh không ai bì kịp cho ta."

"Tiểu Lan, ông ta trốn thoát rồi ư?" Chu Húc Trạch không cam lòng nói.

Trông thấy Hứa Tiểu Lan chẳng mấy mà đuổi kịp mình, cái chết ngày càng cận kề, vẻ mặt Y Đăng Đại Đế tái nhợt:" Cái gì? Ta phải dùng vật phẩm Mã Hồn cao cấp và Tinh Hạch Huyết Tâm 9000 năm mới có thể luyện ra được cỗ thần khí này, ấy vậy mà cũng không nhanh bằng con phượng hoàng kia sao?"

Vốn dĩ Phượng Hoàng đã hao tổn không ít sức lực trong mấy trận chiến trước, nếu cứ tiếp tục đuổi theo như vậy cũng không đuổi kịp ngựa nhà người ta, có khi nó còn chết vì kiệt sức nữa ấy chứ.

Ngay lập tức Hãn Huyết Thần Mã thét lên một tiếng bi thương.

Lúc này Y Đăng Đại Đế không ngần ngại, dứt khoát đưa ra một quyết định quan trọng. Ông ta vừa vẽ một trân pháp nhỏ trên đầu con ngựa đang phi nước đại vừa hô to:

Tốc độ của nó còn nhanh hơn cả sao băng, giống như một tia sáng màu đỏ xẹt ngang bầu trời, chớp mắt đã chẳng thấy đâu nữa.

Vừa nghe thấy Phượng Hoàng cũng không thể đuổi kịp ngựa của đối phương, mặt hai người liền méo xệch.

Ngay khoảnh khắc ấy, Hãn Huyết Thần Mã đột nhiên gia tăng tốc độ, lao đi với tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng nghĩ kĩ lại thì ngựa của ông ta dù sao cũng là thần khí vậy mà lại bị đem đi hiến tế mới đổi lấy được cơ hội trốn chạy, cái giá này cũng khiến họ nguôi ngoai phần nào.

Lúc này Chu Húc Trạch và Tư Đồ Phụng mới đuổi đến nơi.

Hứa Tiểu Lan khẽ gật đầu: "Ông ta hiến tế thần khí đào thoát của mình đổi lấy thần mã có tốc độ không ai bì kịp, cho nên Phượng Hoàng không đuổi kịp ngựa của ông ta..."

"Thiến Đế, ông bỏ cuộc đi, ông cứ đuổi theo như thế này ngoài hao phí sức lực ra thì làm gì được tôi? Đến khi tôi về đến Vực Hư Linh, về đến địa bàn của tôi rồi thì ông càng không thể làm gì được tôi. Không bằng ông quay về đi, quay về giết Y Đăng đi có phải hơn không!" Bi Tinh Đại Đế nói với người đuổi theo phía sau.

Thế là ba người và Phượng Hoàng bay về hướng Bi Tinh Đại Đế.

"Oh? Vậy sao?" Thiên Đế gật đầu một cái, sắc mặt không thay đổi nói: "Nhưng tôi cảm thấy vẫn nên giết ông trước, ông còn nguy hiểm hơn Y Đăng nhiều..."

Ngay từ đầu ông ta đã phải chiến đấu với tám nguyên soái Thiên Nhân tộc, hao tổn rất nhiều sức lực rồi, bây giờ còn bị thương nặng, đến lúc này có lẽ đã không còn sức lực mà tiếp tục chiến đấu rồi.

Mặc dù Bi Tinh Đại Đế bị đánh cho xây xẩm mặt mày, nhưng ông ta vẫn chớp thời cơ mượn lực chưởng pháp của Thiên Đế mà nhanh chóng chạy trốn.

"Siêu năng lực của cảnh giới Hợp Đạo là yếu tố quan trọng nhất ảnh hưởng đến cục diện của cuộc chiến. Hiện nay, Hắc Y Nhân Đại Đế đã chết, Y Đăng Đại Đế thì trốn mất rồi, tiếp theo sẽ là Bi Tinh Đại Đế, hi vọng Thiên Đế có thể thu phục được hắn..." Chu Húc Trạch mong đợi nói.

" Xoay chuyển càn khôn!" Thiên Đế hét to một tiếng.

Không biết từ đâu một nguồn năng lượng to lớn bao phủ không gian cả trăm ngàn dặm, đảo lộn tất cả không gian và phương hướng.

"Muốn trốn ư?" Thiên Đế cười lạnh lùng, đồng thời đưa tay thi triển pháp thuật tạo ra một Đế ấn, ngay sau đó cũng là một Đế ấn nữa nhưng theo chiều ngược lại, ngay lúc đó hàng loạt gợn sóng lan ra khuấy đảo trời đất.

Đương nhiên rồi, nhưng đến lúc chiến đấu tập thể, chúng ta thành một bức tường, lấy khí thế hù dọa đối phương thì không thành vấn đề.

"Tôi chỉ là nhân vật tép riu không đáng nhắc tới, ông cần gì làm khó tôi như thế?" Bi Tinh Đại Đế bi phẫn nói, thu hồi dáng vẻ xù lông, gai góc, thay vào đó ông ta bày ra dáng vẻ hiền lành, sáng lạn như ánh nắng ban mai.

Thiên Đế cười lạnh rồi đánh một chưởng về phía ông ta.

OÀNH!!!

Bi Tinh Đại Đế vẫn đang cố gắng chạy trốn nhưng Thiên Đế không dễ dàng bỏ qua cho ông ta mà tiếp tục truy sát ngay phía sau, vừa chạy vừa thi triển pháp thuật tấn công ông ta, làm cho Bi Tinh Đại Đế khốn đốn, khổ không nói nên lời.

"Ông ta có Hãn Huyết Thần Mã chạy nhanh không gì bì kịp, nếu như ép ông ta dùng đến pháp bảo đó liệu bốn người kia có ngăn cản được ông ta không?"

Bi Tinh Đại Đế tiếp tục bán đồng đội:

Nghe vậy Thiên Đế không nhịn được cười nói: "Y Đăng Đại Đế bị bốn Hợp Đạo vây quanh, ông ta có chạy đằng trời."

Bi Tinh Đại Đế đang vội vã chạy về phía trước thì bỗng nhiên bị một sức mạnh kì lạ cuốn lấy, lúc này mới ý thức được dường như mọi thứ xung quanh đang thay đổi.

Khi ông ta hoàn hồn thì mới ý thức được bản thân và Thiên Đế đã hoán đổi vị trí cho nhau từ bao giờ rồi.

"Cầm Thảo" ông ta mắng chửi mấy câu rồi lập tức thay đổi hướng bay đi.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc khoảng cách được rút ngắn, Thiên Đế nhanh chống nắm chắc cơ hội đánh một chưởng về phía Bi Tinh Đại Đế. Luồng sang trắng xuyên thủng khoảng không rộng lớn rồi trực tiếp xuyên thủng thân thể của Bi Tinh Đại Đế.

"Ô... ô..." Bi Tinh Đại Đế kêu gào thảm thiết, có lẽ ông ta vô cùng đau đớn.

Một điều kì lạ là thân thể ông ta không hề bị thương cũng không hề chảy máu, mà giống như một quả khí cầu đang dần bị rút hết hơi.

Thiên Đế thấy Bi Tinh Đại Đế ngồi khóc ỉ ôi lập tức chuyển sang trận pháp phòng ngự.

Tiếng khóc của Bi Tinh Đại Đế rất đáng sợ vì tiếng khóc của ông ta ẩn chứa sức mạnh có thể giết người. Nghe nói càng đau khổ càng bi thương thì ông ta khóc càng thảm thiết hơn.

Mà khóc càng thảm thiết thì uy lực này lại càng lớn.

Cơ thể của Bi Tinh Đại Đế đã bị xuyên thủng một lỗ lớn, nhưng ông ta cứ vừa chạy trốn vừa khóc vô cùng thảm thiết.

Ngay lúc đó, ông ta đột nhiên cảm thấy đau bụng, hình như bị tiêu chảy.

Tiêu chảy cái mẹ gì chứ? Mông hắn còn không có thì làm sao bị tiêu chảy được?

Ngay sau đó chuyện kinh khủng thực sự mới thật sự bắt đầu. Đột nhiên có một nguồn năng lượng lớn mạnh bắt đầu thoát ra từ cái lỗ mà Thiên Đế tạo ra trên cơ thể ông ta.

" AAAAAAA..." Bi Tinh Đại Đế hét lên hoảng sợ.

Một điểu đáng sợ hơn nữa là năng lương trong cơ thể ông ta đang biến mất một cách nhanh chóng.

Còn chưa hết, Bi Tinh Đại Đế dần chậm lại, lúc này nỗi bi thương của ông ta lại càng được dịp tuôn trào như một dòng sông.

" Ô... oa... ô ô ô..." vốn đã thích khóc cho nên trong tình cảnh này Bi Tinh Đại Đế lại khóc càng thảm thiết hơn.

Thiên Đế đứng ngay cạnh đấy đột nhiên có một âm thanh ẩn chứa sức lực rất lớn đánh cho hộc máu bay về phía sau.

"Sức mạnh lớn gớm nhỉ"

Thiên Đế kinh ngạc nghĩ "Nhưng sao Bi Tinh Đại Đế có thể mạnh như thế được?"

Ngay lúc này, từ đằng xa có một bóng trắng đang nhanh chóng bay đến.

Mặc dù An Lâm đang lúng túng, nhưng hắn đang cầm một cái ấn Thần màu đen đang phát ra ánh sáng rực rỡ.

"Muốn chạy trốn ư, nằm mơ, Phong Thiên Thuật!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận