Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 974: An Lâm muốn rửa sạch nỗi nhục trước kia

"Thật không ngờ tới, qua một kỳ nghỉ thôi mà cũng có thể thu được một món bảo vật."

An Lâm vỗ nhẹ chiếc nhẫn không gian, cảm giác được làn sóng dao động mạnh mẽ của quả cầu nước bên trong, trên mặt không kìm được mà lộ rõ ý cười.

Đại Bạch mở miệng nói: "Anh An, loại chuyện vui thế này, chẳng lẽ lại không chia sẻ chút niềm vui với mọi người đúng không? Gâu!"

An Lâm trợn trắng mắt, cho Đại Bạch một viên linh đan cấp hai, nghĩ nghĩ một lát, lại cho Đề Na một viên linh đan cấp một.

Đại Bạch trừng lớn hai mắt: "Gì mà Tiểu Na được linh đan cấp một, mà tôi lại chỉ được linh đan cấp hai? Gâu!"

An Lâm cười ha ha: "Tiểu Na vừa bỏ công sức vừa đổ máu, một tên quần chúng ăn dưa như cậu mà đòi so sánh á?"

Đại Bạch không phản bác được.

Đề Na giơ lên nụ cười thanh lệ, cực độ quan tâm mà xoa đầu Đại Bạch, nói: "Nào, Đại Bạch, viên linh đan này cũng là của cậu nè!"

"Núi Trường Bạch? Nơi đó chơi vui lắm à?" Đề Na tò mò hỏi.

Đại Bạch mờ mịt mấy giây, đột nhiên nhớ lại một cảnh tượng của hai năm trước.

"Anh An, giờ chúng ta đi đâu? Gâu." Đại Bạch đập một viên linh đan ra, hạnh phúc nheo hai mắt lại, chậm rãi lên tiếng.

"Thi Thần? Sao cái tên này nghe cứ quen quen thế nào ấy nhỉ..."

"Tôi không sao đâu mà, cậu cầu lấy đi! Trong thế giới Kính Thần của tôi có nhiều linh quả lắm, nếu muốn ăn thì có thể qua thế giới đó hái trái cây để ăn." Đề Na lộ vẻ mặt không có chuyện gì đâu.

Đề Na nghe thấy vậy lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

Đại Bạch trừng căng hai mắt tròn to, vừa cảm động vừa khiếp sợ nói: "Tiểu Na cô không ăn linh đan sao? Không, tôi... tôi không thể nhận được!"

Đôi mắt chó của nó mở trừng trừng, vẻ mặt kinh ngạc, nói: "Anh An, hóa ra anh muốn làm loại chuyện kia! Lợi hại, qua bao nhiêu lâu vậy rồi mà vẫn còn nhớ mãi không quên, nhưng mà, thân hình của cô ta thực sự rất tuyệt, hé hé hé..."

Lúc này Đại Bạch mới nhớ đến thân phận thực sự của cô gái trước mặt, im lặng nhận lấy viên linh đan cô đưa cho, khiêm tốn một viên linh đan với vị thần sáng thế chẳng phải là rảnh rỗi đến nhức trứng hay sao?

Nó vẫn cần mặt mũi nữa chứ, nó biết là cách thức chia đồ này của An Lâm không sai, nếu như nó thật sự cầm linh đan Đề Na đưa, vậy thì sẽ trở thành không biết xấu hổ giống An Lâm rồi còn gì.

An Lâm cười đáp: "Nơi đó có một Thi Thần, tôi muốn trao đổi một chút với cô ta."

"Hai người đang nói cái gì thế?" Đề Na tò mò hỏi.

"Ừm.. Tôi muốn đến núi Trường Bạch một chuyến." An Lâm nói.

An Lâm ho nhẹ hai tiếng: "Chuyện kia, Đại Bạch, trước tiên cậu cứ đi dạo chơi với Đề Na đi, tôi đến núi Trường Bạch một chuyến, đi một lát rồi sẽ trở lại."

Nói đến đoạn sau, Đại Bạch cũng cực kỳ kích động theo, trên mặt là nụ cười không rõ ý tứ.

Rốt cuộc An Lâm muốn làm gì đây? Sao cứ cảm thấy không phỉ chuyện gì tốt.

An Lâm thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu cưỡi gạch đen bay lên, bay về phía dãy núi Trường Bạch.

Đề Na khẽ bĩu cái miệng nhỏ nhắn, hiển nhiên là có chút bất mãn vì An Lâm không dẫn cô đi chơi cùng, mở miệng nói: "Chúng ta đi Nam Cực chơi trước đi, tôi muốn ngắm Cực Quang."

Không còn cách nào khác, đây là con đường đã định sẵn mà cảnh giới Phản Hư phải đi, chỉ đành phải ủy khuất chính mình một chút vậy.

An Lâm nhìn thẳng vào Đại Bạch: "Cậu qua bên kia làm gì? Hả?"

Nhưng bây giờ, với sức mạnh thần hồn của đại năng đỉnh cao Phản Hư như hắn, nếu như dùng phương thức khuếch tán thần thức, muốn tìm được Thi Thần vẫn có khả năng tương đối lớn, trừ phi Thi Thần cố ý giấu kín hơi thở, nếu không chỉ cần một khi sử dụng năng lực, tất nhiên là hắn có thể phát hiện ra được.

"Anh An, anh lại muốn vứt bỏ tôi! Tôi không đồng ý, tôi cũng muốn đi! Gâu!" Lúc này Đại Bạch không vui chút nào, nó cũng muốn đi gặp tiểu tỷ tỷ Thi Thần kia cơ mà.

Trong nháy mắt thần thức đã được khuếch tán ra đến phạm vi hơn một trăm dặm quanh đó, cảm ứng được làn sóng năng lượng dao động xung quanh.

Ầm ầm!

An Lâm khoanh chân ngồi trên viên gạch đen, hai mắt nhắm lại.

Đại Bạch đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí mãnh liệt, thân chó của nó bỗng run lên, vội vàng bày ra vẻ tươi cười, nói: "Tiểu Na, cô muốn đi đâu chơi thế, tôi đi với cô, gâu!"

Viên gạch lớn màu đen xuyên qua tầng mây, đáp xuống giữa dãy núi dài miên man.

"Nơi này chính là núi Trường Bạch rồi, hi vọng cô vẫn còn ở đây." An Lâm khẽ cười một tiếng.

Chính mình trước kia muốn tìm thấy Thi Thần ở cả khu vực rộng lớn như thế này là một chuyện khó như lên trời.

"Được rồi! Anh An, tôi chờ anh trở lại!" Đại Bạch mang theo Đề Na bay về phía nam.

Hiện tại, hắn quyết định rửa sạch nhuc nhã, hoàn thành công pháp Âm Thần kia!

Trải nghiệm đau đớn thảm thê đó đến bây giờ vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Còn nhớ ngày đó, hắn vì giữ lại nụ hôn đầu mà từ chối không nhận nhiệm vụ hệ thống đưa ra, chỉ gặp gỡ thoáng qua với công pháp Âm Thần, lại còn bị nhiệm vụ trừng phạt – biến thành người đóng băng.

Nơi này là khu vực có nguyên khí nồng đậm nhất núi Trường Bạch, nếu như Thi Thần vẫn còn sinh sống hoạt động tại núi Trường Bạch này, vậy thì có nhiều khả năng sẽ ở xung quanh đây.

An Lâm cảm nhận được cảnh tượng loài sói hung ác cắn xé dã thú, cảm nhận được cảnh tượng trăn lớn nuốt mãnh hổ, những khung cảnh chém giết mãnh liệt này không ngừng phát sinh bên trong dãy núi Trường Bạch, nhưng lại không cảm nhận được dao động năng lượng cấp cao hơn.

Hắn rất kiên nhẫn, vẫn ngồi nguyên tại chỗ từ từ chờ đợi thời cơ.

Màn đêm buông xuống.

Xung quanh là một mảnh tĩnh mịch, thỉnh thoảng có một hai tiếng sói tru.

Âm khí bắt đầu trở nên nồng đậm dần.

An Lâm có thể cảm nhận được năng lượng bắt đầu hoạt động của một số vong linh, có một số thi thể thậm chí còn bò lên từ trong lòng đất, du đãng giữa núi rừng, hút lấy âm khí chung quanh.

Đột nhiên, ở nơi xa có một luồng khí thuần dương bộc phát.

"Ồ? Thú vị thật, đạo sĩ sao?" An Lâm hứng thú nói.

An Lâm núp trong bóng tối, tại giờ phút này, hai mắt đột ngột phát sáng không ngừng.

Đám mây đen đột ngột xuất hiện ở phía xa, như hai con du long quấn chặt lấy hai người ở giữa, hơi thở cực kỳ mạnh mẽ tản ra, nhiệt độ không khí cứ như sắp sửa đóng băng đến nơi, ngay cả ngọn lửa trên người Thi Vương cũng bị đông cứng đến mức bị dập tắt.

"Ha ha ha ha... Tuần Hàn à, ngươi giết nhiều thủ hạ đáng yêu của ta như vậy, hôm nay cuối cùng nô gia cũng dẫn được ngươi ra..."

Ngay đúng thời điểm Tuần Hàn nắm chắc thắng lợi trong tay, bỗng nhiên ở phía xa lại truyền đến một tiếng cười yêu kiều.

Dục Linh hậu kỳ giao đấu với Dục Linh sơ kỳ, một chiêu lập tức phân ra thắng bại.

"Á á..." Trên người Thi Vương bị chém cho một nhát, lăn xuống đất, lửa cháy hừng hực tựa như không thể dập tắt, không ngừng thiêu đốt khắp người hắn.

"Ha ha ha! Khương Hướng Dương, không ngờ ngươi còn dám tới núi Trường Bạch, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!" Thi Vương ở giai đoạn Kỳ Dục Linh đã có thần trí, khuôn mặt đầy ý cười gằn, nhào về phía người đàn ông đang muốn xử lý cương thi.

Khương Hướng Dương giơ kiếm cản trước người, hai chiếc vuốt đỏ như máu của Thi Vương bỗng nhiên chộp một phát về phía thanh kiếm gỗ.

Luồng thi khí đáng sợ trong nháy mắt đã ăn mòn thanh kiếm gỗ đào kia đến mục nát đứt gãy, thanh niên kia ngay lập tức bị thi khí xông đến hất ngược về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi.

Tuy Khương Hướng Dương ngã xuống đất nhưng trên mặt lại hiện lên ý cười: "Ha ha, ngày giỗ của ta? Hôm nay ta đến nơi đây, chính là vì để dẫn ngươi ra để diệt trừ mà thôi, sư phụ!"

Theo một tiếng hô to của thanh niên đó, một người đàn ông mặc đạo bào màu xanh bỗng ngự kiếm bay đến.

Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Thi Vương bỗng đại biến: "Trưởng lão phái Thượng Thanh, Tuần Hàn!"

Tuần Hàn cười ha hả: "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau, Thi Vương Huyết Trảo, ngươi đã trốn không thoát, vậy hãy ngoan ngoãn cam chịu số phận cho ta!"

An Lâm núp trong bóng tối tấm tắc thấy lạ, không nghĩ đến bên phía chính phái cũng là hết trẻ đánh rồi lại đến già đánh, thú vị, thú vị thật...

Tuần Hàn bổ một kiếm về phía Thi Vương, kiếm khí màu vàng óng cương liệt như lửa, trong nháy mắt đã rơi xuống trên người Thi Vương, phá vỡ thi khí hộ thân của Thi Vương.

An Lâm cảm thấy đây chính là một thời cơ tốt, bèn sử dụng Hóa Vụ Tiên Hành, thần không biết qủy không hay tiến lại gần khu vực đánh nhau.

Một con Thi Vương bỗng nhiên hiện thân, thi khí nồng đậm bắt đầu khuếch tán.

Bởi vì có cái được gọi là đánh hết nhỏ thì lớn sẽ xuất hiện, câu nói này quả thực không sai chút nào.

Thanh niên này có thực lực rất mạnh, có lẽ tầm khoảng Đạo Chi Thể cấp mười, những cương thi bình thường căn bản không phải đối thủ của y.

Một thanh niên cầm kiếm gỗ đào, không ngừng thu sạch những cương thi cấp thấp hiện ra từ trong lòng đất.

Ở một gò núi nào đó thuộc dãy Trường Bạch.

Hắn đợi lâu như vậy rồi, cuối cùng con mồi cũng đã đến cửa!!

Tuần Hàn không nhìn thấy sự tồn tại của giọng nói kia, hai chân bỗng run lên, sắc mặt đại biến: "Cô là... Thi Thần của núi Trường Bạch!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận