Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 468: Sự kết hợp vĩ đại của vật lý và tiên thuật

Thời gian luôn luôn trôi đi rất nhanh, quá trình học tập tu luyện ở trường học thoáng cái lại trôi qua thêm một tháng.

Việc bán bánh bao của An Lâm gặp phải chướng ngại, thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc xảy ra tình huống không bán hết bánh bao.

Qua hơn bốn mươi ngày mà cũng chỉ kiếm lời được hơn ba triệu miếng linh thạch, thực sự là quá ít ỏi...

Nếu những bạn học khác nghe thấy lời cảm thán đó của An Lâm, nói không chừng sẽ cầm luôn bật lửa đến đốt sạch nhà hắn trong vài phút luôn ấy chứ.

Đúng vậy, hiện giờ tài sản của An Lâm đã vượt qua mười sáu triệu, giá trị tài phú còn nhiều hơn cả những vị đại năng bình thường, đương nhiên, tất cả những thứ này đều là chuyện nhỏ.

Chuyện lớn thì chính là trong lúc Tiểu Hồng mê mê tỉnh tỉnh, bỗng nhiên lại đột phá được một sự ràng buộc nào đó, cảnh giới đã đạt đến Nửa Bước Hóa Thần, lĩnh ngộ được bước đầu về lĩnh vực của mình.

Đó là một lĩnh vực được bao phủ bởi vòng sáng màu vàng, mặt trời bên trong lĩnh vực của Tiểu Hồng có thể triệu hồi ra được rất nhiều hòa thượng rất hiền hòa, ây phủi phây! Là triệu hồi ra được rất nhiều phân thân sứ giả mặt trời xinh đẹp tuyệt vời!

Cảm giác đó rất là đỉnh cấp, dù sao thì An Lâm cũng không hiểu rõ lắm về thế giới tinh thần của Tiểu Hồng, chỉ biết rằng thiên phú của nó là tốt nhất trong đám thú sủng.

Hiên Viên Thành thoát ra khỏi bí cảnh, quần áo tả tời, người thì cháy đen, khuôn mặt tuấn mỹ giờ cũng đen xì như than.

Nửa khắc đồng hồ sau, mặt mũi hai người cùng đen xì như than, quần áo thì tả tơi, trở về căn lầu nhỏ...

Hắn từng nói là muốn bế quan một tháng, nhưng nhìn dáng vẻ lúc đó của hắn, có lẽ là nếu không đột phá được thì sẽ không trở về trường học.

Khi An Lâm biết được chuyện anh Thành trở về trường học liền hấp tấp chạy đi nghênh đón, kết quả lại bị anh Thành lôi kéo muốn tỷ thí một trận.

Sau khi Hiên Viên Thành bị nhận bạo kích thì liền xin nghỉ để trở về Vạn Linh Tiên Tông bế quan.

Vừa về đến chỗ ở, Đại Bạch liền mở trừng to hai mắt, ngạc nhiên nhìn An Lâm với khuôn mặt bị cháy đen như than.

An Lâm đưa ngọc Huyết Thần trong nhẫn không gian của mình cho Tiểu Hồng để nó củng cố thêm lĩnh vực, ngày nào Tiểu Hồng cũng đều đứng trên ngọc Huyết Thần để thực hiện việc quang hợp, ngày qua ngày, năm qua năm...

An Lâm vẫn không thể hiểu nổi vì sao một người từ trước đến giờ vẫn luôn khiêm tốn nhún nhường như anh Thành lại có thể ngộ ra được loại lĩnh vực như thế kia, còn hắn thì đúng là bị trúng tà của anh Thành cho nên mới đồng ý cái trạn tỷ thí đó!

Cứ như vậy, một tháng trôi qua, mà hắn vẫn chưa bước ra ngoài.

Đều nghe nói có cạnh tranh và áp lực thì sẽ thúc đẩy con người tiến bộ hơn, quả nhiên câu nói này cũng không hề giả chút nào.

Nhưng mà hai mắt lại vô cùng sáng ngời, phát ra ánh sáng từ trước đến nay chưa từng có.

"Sau khi bị nổ mà chủ nhân vẫn rất có khí chất, bên trong vẻ tang thương còn ẩn chứa cả một cảm giác vô cùng phóng khoáng nữa! Quào!" Tiểu Lang vây quanh người An Lâm, kịp thời chơi trò vuốt mông ngựa.

Sau cùng, sau khi hắn bế quan được bảy bảy bốn mươi chín ngày, một tiếng nổ ầm vang lên, cuối cùng hắn cũng bước ra ngoài!

Giờ phút này Bạch Đao Lang Thần đã biến thành một con sói con lông trắng, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn hiền lành nhìn về phía An Lâm.

"Ôi đờ mờ, anh An, anh bị bom nổ trúng à? Gâu!"

"Ờ, bị nổ đấy." An Lâm rất tự nhiên gật gật đầu, không hề phủ nhận.

Từ nay về sau số lượng bánh bao mà Đại Bạch mình vốn không thèm để ý đến rất có thể sẽ phải bị cắt giảm ư?!

Sói con mở to đôi mắt sáng trong, lè lưỡi, phe phẩy cái đuôi to, bộ dạng rất ngoan ngoãn nghe lời.

Đại Bạch cười tà mị một tiếng: "Bí mật, đi với tôi đến cái chỗ kia thì anh sẽ biết ngay thôi! Gâu!"

Không thể không nói, An Lâm rất hay bị trúng chiêu này.

Thật ra núi Xích Dương này cũng chẳng có cái gì đặc biệt, bàn về linh vận thì kém hơn núi Vọng Nguyệt, bàn về phong cảnh thì không thể bằng được đỉnh Bích Hà, bàn về sự hiểm trở thì cũng kém hơn núi Tuyệt Bích, có lẽ không có gì đặc sắc cũng chính là một sự đặc biệt của nó đi, bởi vậy sinh viên cũng rất ít khi đi dạo ở ngọn núi này.

Trải qua một khoảng thời gian sống chung với nhau, hắn đã thăm dò hiểu rõ hơn về An Lâm, biết rằng An Lâm thích những loài động vật nhỏ, biến hóa thành sói con lông trắng cũng rất phù hợp với phong cách của bầy thú sủng, cho nên hắn cũng bắt đầu thích làm như thế.

An Lâm liếc quanh bốn phía một vòng, cây xanh râm mát, nhìn về phía xa còn có thể thấy được kiến trúc tinh xảo như tiên cảnh, phong cảnh ở đây quả thật cũng không tệ.

"Dẫn anh đến ngắm phong cảnh chứ sao, gâu!" Đại Bạch cười hắc hắc.

"Cậu dẫn tôi đến nơi này để làm gì?" An Lâm bày ra vẻ mặt hoang mang.

Hắn cười cười nhìn sói con lông trắng, khen ngợi: "Hiểu chuyện quá!"

Không thể không nói, lời nói này của Đại Bạch đã khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của An Lâm.

Hắn nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, đổi sang một bộ quần áo trắng muốt, cưỡi Đại Bạch bay ra khỏi tòa nhà.

Đại Bạch mang An Lâm đến một nơi khá cao trên núi, đó là tòa núi cao thứ năm của đại học Liên Hiệp Tu Tiên, núi Xích Dương.

Đại Bạch thấy tình thế như vậy trong lòng liền dấy lên cảm giác nguy cơ, bị Hứa Tiểu Lan đoạt mất yêu thương còn chưa tình, chẳng lẽ giờ lại còn bị con sói già đầu kia vẫy vẫy đuôi mấy cái tranh đoạt yêu thương luôn sao? Thế thì cũng quá đáng quá rồi...

"Chỗ nào?" An Lâm tò mò hỏi.

Suy nghĩ của Đại Bạch nhanh chóng quay trở về, cuối cùng liền bày ra dánh vẻ nịnh hót nhìn về phía An Lâm: "Anh An, gần đây tôi phát hiện ra được một nơi khá tốt ở trường học, anh tắm rửa một lát đi, rồi tôi sẽ dẫn anh đến đó xem, gâu!"

Không được, tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra

An Lâm: "..."

"Đại Bạch, có phải cậu cảm thấy dạo gần đây An Lâm tôi rất rảnh rỗi không hả?" An Lâm nhìn con có trắng to đùng trước mặt, thở dài, "Đúng là cậu vẫn bị phiêu quá đà rồi..."

"Anh An, nơi này thật sự rất có phong cảnh mà, anh mau nhìn thử ngọn núi phía đối diện kia đi? Gâu!" Đại Bạch chỉ về phía ngọn núi cao cách đó mấy dặm, lớn tiếng nói.

An Lâm nhìn về phía đỉnh núi cao phía xa đó: "Đó là núi Vọng Nguyệt, thì sao?"

Hai vuốt của Đại Bạch quơ quơ trên không trung, một đám mây trắng xuất hiện ở giữa hai ngọn núi, trong lúc mây mù biến hóa, gợn sóng lay động cũng được hình thành ở giữa mây mù.

Ngay sau đó, ở giữa đám mây như mặt gương bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng phản xạ của núi Vọng Nguyệt.

"Điều chỉnh mật độ Vân Kính, điều chỉnh góc độ tầm mắt, điểm hội tụ của tầm nhìn, tăng cường độ rõ ràng của kính, chuyển thành mặt gương chiếu ảnh một chiều..." Theo những đợi khua vuốt như ma pháp sư kia của Đại Bạch, đám mây trắng hỗn tạp nằm giữa những đám mây trắng khác bắt đầu hiện lên vẻ bình thường.

An Lâm nhìn vào đám mây trắng ở giữa đó, cuối cùng hai mắt cũng mở trừng, hít vào một ngụm khí lạnh.

Đại Bạch lại tà mị cười thêm tiếng nữa: "Anh An, giờ thì anh hãy nói cho tôi biết, anh đã nhìn thấy cái gì vậy?"

Đại Bạch thấy thế lập tức nói ngay: "Nếu anh An đã không thích, vậy thì tôi sẽ thu đám mây trắng đó lại! Gâu!"

An Lâm không nói câu nào, chỉ nhìn về phía đám mây trắng kia.

"Anh An... Đại Bạch tôi xin thề, tuyệt đối trung thành một lòng với anh, vừa có 'cảnh đẹp hay ho' thì người đầu tiên tôi nghĩ đến chuyện chia sẻ chính là anh, anh phải tin tưởng tôi chứ... Gâu!" Đại Bạch tỏ vẻ đáng thương nói.

Qua mãi lâu sau, Đại Bạch mặt mũi bầm dập nằm trên đất, trong hai mắt toàn là nước mắt oan ức.

Binh binh binh... bang bang bang... rầm rầm... phụt hự hự...

"Bớt nói nhiều lời đi, nhận một quyền trước đã!" An Lâm giận dữ quát một tiếng.

"Thích chứ!" An Lâm bày ra vẻ mặt kính nể nhìn Đại Bạch, biểu đạt sự sùng kính với 'tài xế già'.

"Vậy thì bây giờ chúng ta cùng từ tốn đợi ban đêm tới thôi, gâu!" Đại Bạch đắc ý mở miệng nói.

Bỗng nhiên An Lâm lại nhớ đến một chuyện: "Không đúng, độ sáng ban đêm quá tối, nhìn qua gương mà còn có thể thấy rõ hình ảnh được sao?"

Đại Bạch gật đầu đáp: "Có thể chứ, sử dụng ánh trăng để tăng độ sáng, có thể nhìn thấy được, thử nghiệm cũng coi như không tệ, tôi đã ngắm thử ba ngày rồi, về phần này thì không cần lo lắng đâu. Gâu!"

An Lâm gật đầu, sau đó bỗng nhiên tỉnh táo lại.

"Đại Bạch... Cậu nói, cậu đã nhìn ba ngày rồi hả? Vì sao mà cho đến giờ mới nghĩ đến chuyện gọi tôi?" An Lâm cười lạnh nói.

Đại Bạch nghe thấy vậy toàn thân liền phát run, lập tức giải thích: "Tôi... không phải là tôi đến sớm để nghiên cứu địa hình cho anh đấy sao?"

"Ha ha... Nghiên cứu địa hình không phải chỉ cần một ngày là đủ rồi sao? Ba ngày là thế nào hả, hơn nữa, nếu như Tiểu Lan vào suối nước đó ngâm người, cậu cũng dám nhìn?!" Sắc mặt An Lâm đã trầm hẳn xuống, sát khí rét lạnh.

"Anh An ơi, oan uống quá! Rõ ràng ba ngày nay Tiểu Lan không hề đến suối nước ngâm người mà! Hơn nữa cả Liễu Thiên Huyễn, Tô Thiển Vân cũng không hề đến, Đại Bạch tôi lấy tư cách của chính mình để đảm bảo, tuyệt đối sẽ không làm như vậy với người quen đâu! Gâu gâu!" Đại Bạch liều mạng giải thích.

"Anh An, loại phong cảnh thế này anh có thích không? Gâu!" Đại Bạch nhếch miệng lên, mở miệng hỏi.

Hắn cảm thấy cái loại nhìn trộm trước kia thật đúng là quá thấp kém, loại này mới chính là cách thức nhìn trộm cấp bậc đại sư này!

Quả nhiên, An Lâm bày ra vẻ mặt khiếp sợ nhìn Đại Bạch, mở miệng cảm khái: "Học tốt toán lý hóa, đi khắp thiên hạ chẳng sợ gì. Đây chính là sự kết hợp vĩ đại của vật lý và tiên thuật... quá kỳ diệu!"

Nó tin rằng nhất định anh An sẽ thích cái loại 'phong cảnh' này.

"He he he... Đây chính là suối nước nóng nổi tiếng nhất trường học, tối nào cũng có các bạn học nữ ngâm trong suối nước ở nơi này đấy nha... Tôi tiến hành việc che bớt một chiều đối với đám mây trắng này, nhìn từ góc độ của những cô gái đó thì chỉ thấy đây là một đám mây bình thường, nhưng nhìn từ góc độ của chúng ta thì nó lại là một tấm gương phản chiếu hình ảnh HD..." Đại Bạch tỏ vẻ đắc ý nói.

"Nguyệt... Nguyệt đầm!" Giọng nói của An Lâm cũng bắt đầu có hơi lắp bắp, nhưng lại rất hưng phấn mở miệng nói.

"Từ từ đã!" An Lâm giơ tay ngăn cản.

Đại Bạch chớp chớp đôi mắt đen bóng: "???"

"Chờ trời tối đi, tôi muốn ngắm nhìn phong cảnh một lát."

An chắp tay sau lưng, nhìn về phía núi Vọng Nguyệt, vẻ mặt tựa như gió nhẹ mây trôi.

Đại Bạch: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận