Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1447: Tôi tới dạy cậu đấu với trời

Không có ai biết An Lâm đã trải qua chuyện gì.

Chỉ có hắn mới biết, trong khoảng thời gian này hắn đã phải chịu đựng biết bao nhiêu.

Lần lượt luân hồi, lần lượt bị giết.

Bất kể có giãy giụa như thế nào cũng không có tác dụng.

An Lâm dám thề, cho dù nhân gian có Địa Ngục, cũng tuyệt đối sẽ không khủng bố như vậy.

Nếu như Trần Trần đến chậm hơn một chút, nói không chừng lúc cứu An Lâm ra, hắn đã phát điên rồi!

Nữ Đế xinh đẹp của bộ tộc Tà Long đang đứng trên đỉnh chóp của một tòa cung điện.

Quả cầu lông màu trắng trong lòng cô đã không bình tĩnh được nữa rồi.

Mà cũng bởi vì cái tồn tại thần bí kia, mà khi gia nhập bang Phá Thiên, cô chỉ có thể đành phải đứng sau cái tồn tại thần bí vẫn chưa từng gia nhập bang Phá Thiên.

Lại không nghĩ rằng, hôm nay được tận mắt nhìn thấy thiên tử thứ ba, không chỉ có thấy, mà còn là người quen...

Bang Phá Thiên đã mời hắn mấy lần rồi, nhưng đều bị từ chối.

Cô rất mong đợi để được nhìn thấy vị thiên tử thứ ba trong truyền thuyết kia.

Cổ Long Đế, đại năng siêu cấp Hợp Đạo tân tấn, thiên tử thứ tư của bang Phá Thiên, hôm nay cũng thoáng ngẩn ngơ nhìn chàng trai áo trắng ở đằng xa.

Cổ Long đế cảm thấy cái thế giới này quá là hoang đường.

"Chủ... Chủ nhân? " Quả cầu lông màu trắng tinh vẻ mặt khó có thể tin mà cất giọng nói.

"Thì ra cậu, tu sĩ Ô Quy!" Cổ Long Đế suýt nữa phún máu.

Cô biết lần này Trần Trần rời núi, chính là vì cứu cái vị thiên tử thứ ba của bang Phá Thiên trong truyền thuyết kia.

Nó hoàn toàn không nghĩ tới, rằng nó sẽ gặp lại chủ nhân của mình ở trong loại tình huống như vậy.

Cổ Long Đế vẫn thường nghĩ tới, rốt cuộc là một cái yêu nghiệt kinh tài tuyệt diễm tuyệt thế như thế nào, mới có thể khiến một đám đại năng siêu nhiên tuyệt thế của bang Phá Thiên coi trọng đến như vậy.

Chẳng qua Cổ Long đế cũng không phải là người nông cạn, cũng sẽ không vì thế mà coi thường An Lâm.

Dù vậy, bang Phá Thiên vẫn cứ giữ lại vị trí thứ ba cho hắn.

Có thể được hai đại thiên tử coi trọng, chắc chắn là An Lâm có chỗ hơn người.

Đây không phải là tên tu sĩ vẫn luôn núp ở trong mai rùa khi đánh nhau với cô ở lãnh thổ Thái Sơ Cổ Long đấy ư? Oh my thượng đế, hắn lại chính là thiên tử thứ ba???

Trước kia cô còn rất kính ngưỡng, mong đợi được gặp đối phương, nhưng hiện thực lại tương phản quá lớn rồi đấy!

Ánh mắt của các Tuyết Nữ trở nên phức tạp, nhìn cái thiếu niên mặc áo gai vải thô kia.

"Là hắn đã cứu chúng ta sao?"

"Quyền hành của thiên đạo, cũng là một phần của trời mà." Trần Trần kiên nhẫn giải thích.

Cái khung cảnh này, thật là thật đẹp, đẹp đến mức Cổ Long Đế cũng không dám mở mắt ra nhìn.

Trần Trần thấy Thiên Đế, cũng tỏ vẻ thân thiện, khẽ mỉm cười, sau đó nói: "Bây giờ, ông đã biết một mình ông vô năng nhường nào chưa?"

Sau đó, Cổ Long đế vẫn nhìn với ánh mắt rất chân thành, sau đó, cô lập tức trông thấy cảnh tượng An Lâm ôm Trần Trần gào khóc, vừa lau nước mũi, vừa lau nước mắt...

"Vậy phải dùng như thế nào?" An Lâm hỏi.

"Bàn về việc đánh nhau với trời, bang Phá Thiên chúng tôi, mới là chuyên nghiệp." Trần Trần không nhìn tới vẻ mặt của Thiên Đế, xoay người dịu dàng nói với An Lâm: "Thiên Đạo Nhất Chỉ, không phải là dùng như cậu đâu, không thêm ràng buộc mà cứ thế phóng ra, sẽ dễ dàng khiến thân thể không chịu được."

Thiên Đế: "..."

Các Tuyết Nữ rơi vào Thiên Niên kiếm, lần nữa trở lại, các cô cũng từ từ khôi phục thần trí, đang chìm trong hoảng sợ kinh hoảng, cũng nhìn thấy cái chàng trai đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Thiên Thần Thời Gian kia.

An Lâm bừng hiểu ra.

Cách đó không xa, Thiên Đế nhìn bóng dáng của Trần Trần, vẻ mặt hết sức cảnh giác.

Bang Phá Thiên và bang Bổ Thiên, vốn chính là hai bang phái đối lập, bây giờ thiên tử của bang Phá Thiên xuất hiện ở nơi này, ông không thể không sinh lòng đề phòng.

"Hắn cũng là loài người..."

An Lâm nghe vậy ngẩn ra: "Trách nhiệm của các anh không phải là phá trời sao?"

"Đừng khách khí, đối kháng với quyền hành của thiên đạo, vốn chính là trách nhiệm của chúng tôi." Trần Trần mỉm cười nói.

"Trần Trần học trưởng, cảm ơn anh vì đã cứu tôi!" An Lâm nói với vẻ mặt cảm kích.

Nói thật ra, uy lực của Thiên Đạo Nhất Chỉ có thể nói là nghịch thiên.

Nhưng có một chuyện, khiến cho hắn đau đầu, đó chính là di chứng sau khi sử dụng!

Trần Trần dịu dàng cười một tiếng: "Muốn học à? Gia nhập bang Phá Thiên, tôi sẽ dạy cho cậu."

An Lâm: "... Không được."

Trần Trần cũng không giận: "Thôi không sao, tôi vẫn sẽ dạy cho cậu, vừa hay nơi này có một cái tài liệu sống..."

Vừa nói, hắn vừađưa mắt nhìn sang Tuyết Nữ Kim Sắc cách đó không xa.

Thiên Thần Thời Gian thấy thế, lập tức xoay người, hóa thành một luồng sáng, muốn chạy trốn!

"Trước tiên, tôi sẽ dạy cậu, làm sao để đấu với trời nhé!"

Trần Trần mỉm cười nói một câu, thân thể bỗng nhiên biến mất tại chỗ.

Hắn đạp mạnh bước chân, lóe một cái đã xuất hiện ở trước mặt Thiên Thần Thời Gian.

Trần Trần nhướn mày: "Tiểu hoàn hoàn? Cái tên kiểu gì mà nghe tởm thế?"

Thần hoàn vốn là có ba vết nứt, lúc này đã xuất hiện thêm vết nứt thứ tư.

"A a a a a... Tiểu hoàn hoàn của ta...!!"

Thiên Thần Thời Gian nằm ở trong cái hố to, một tiếng "răng rắc" vang lên, thần hoàn lại xuất hiện thêm một vết nứt, khiến cho cô gần như sắp điên luôn rồi.

Trần Trần quay đầu đi, nói với An Lâm: "Sử dụng chiêu thức hệ Phá Thiên, phải am hiểu thu phóng tự nhiên, áp chế lực lượng của chiêu thức, tung ra một kích chính xác nhất. Dùng một tia ý thức phát huy tất cả lực lượng, không chỉ tạo ảnh hưởng xấu tới thân thể của mình, mà còn bị thương nặng, khó có thể tiếp tục đấu với kẻ địch."

Ở một khắc kia, An Lâm như cảm thấy ngay cả thần hồn của mình, cũng bị hấp thu.

Bên phía Trần Trần, lại truyền tới tiếng thét chói tai của Thiên Thần Thời Gian.

Luồng sáng kim sắc kia, giống như là một cái áo, bị hắc ám xé rách không ngừng, rách nát.

Rất nhanh, kim quang lập tức lộ ra bản thể của cô, Thiên Thần Thời Gian dáng vẻ Tuyết Nữ Kim Sắc.

Trần Trần xuất hiện ở trước mặt Thiên Thần Thời Gian, quả đấm bao phủ kim quang, ở trong tầm mắt không ngừng trở nên to lớn.

"Phá Thiên, thức thứ ba, Thiên Đạo Nhất Quyền."

Rầm rầm!

Một trận nổ long trời lở đất.

Thiên Thần Thời Gian bị một quyền đánh ngã xuống đất, mặt đất cũng phải chấn động theo!

Vạn vật trên thế gian đều quy về hư vô.

Thiên địa chợt tối sầm lại.

Xoáy nước màu đen đột nhiên nổ bung.

"Phá Thiên, thức thứ tám, Ám Hắc Đạo!"

"Nếu ngươi muốn hóa thành luồng sáng để bỏ chạy, vậy thì ta sẽ khiến cho ngươi một cái hố đen ngay cả ánh sáng cũng có thể hấp thu."

Tiếp theo, trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện ở phía trước luồng sáng, chắp tay trước ngực, phía sau còn hiện lên một cái xoáy nước màu đen, giống như có thể hấp thu vạn vật.

"Phá Thiên, thức thứ hai, Thiên Đạo Nhất Cước."

Một cước của Trần Trần giống như vượt qua không gian và thời gian, cái chân vừa hiện, đã đá tới bụng của Thiên Thần Thời Gian, trực tiếp đá cho cô cong cả lưng.

Rầm rầm!

Lại là một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Thiên Thần Thời Gian bị đá bay mấy vạn mét, thần hoàn trên đầu xuất hiện vết nứt thứ năm.

Trần Trần tiếp tục thừa thắng xông lên.

"Chết ngay cho ta!" Thiên Thần Thời Gian bị đánh đến phát dồ, mặt lộ vẻ dữ tợn, thần hoàn trên đầu đột nhiên tỏa ra hào quang chói mắt như mặt trời, đồng thời chụp một chưởng về phía Trần Trần.

Lực lượng thời gian trải qua vạn cổ sương gió và tang thương, theo chưởng phong đánh tới phía Trần Trần tựa như biển gầm.

Nơi chưởng phong đi qua, vạn vật đều hóa thành bụi bặm cực kỳ nhỏ bé, không có gì là ngoại lệ.

Thời gian hóa bụi mù!

Dưới một chiêu này, Trần Trần cảm nhận được lực lượng thời gian với mật độ cực cao.

Một khi rơi vào trong lực lượng thời gian của Thiên Thần Thời Giao, bất kể là kẻ nào, cơ năng thân thể đều sẽ bị lực lượng Vạn Cổ Tuế Nguyệt xâm nhập.

Hắn không dám khinh địch, sử dụng Thiên Đạo Nhất Quyền, đối chọi trực tiếp với chưởng kình của Thiên Thần Thời Gian!

Ầm! Hai người đồng thời va chạm, trời đất nổ vang! Lực lượng cắn xé trung tâm, hư không vặn vẹo tan vỡ, thời gian hỗn loạn, vạn vật diệt hết, hỗn độn tựa như thời điểm đất trời mới vừa được tạo thành.

Ngay cả mặt đất cũng bị dư âm của năng lượng khiến rạn nứt tới hàng trăm dặm.

An Lâm trông thấy mà kinh hồn bạt vía.

Đây chính là áp chế lực lượng của chính mình để dùng thuật pháp hệ Phá Thiên theo như Trần Trần nói ư?

Cái thế giới này cũng sắp bị hắn đánh sụp luôn rồi kìa!

Hắn đang thầm khiếp sợ trong lòng, mà hệ thống ở trong đầu, đột nhiên kịch liệt chớp lóe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận