Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1519: Quà của Tô Tĩnh Hương

Cung chủ thánh cung của bộ tộc Tuyết Nữ, Yến Hoa

Trăm năm qua đi, dung mạo của nàng so với trước đây không mấy thay đổi.

Mái tóc trắng mềm mại, hai con ngươi xanh thẳm, nhìn qua hết sức thuần khiết, da thịt trong suốt như ngọc, dáng người yểu điệu, hoạt bát...

Ừ, chính là dáng vẻ này, chỉ có điều trong thần sắc thêm vài phần lạnh lùng cùng phiền muộn.

"An Lâm." Khuôn mặt Yến Hoa lạnh như tiền, hiếm lắm mới hiện ra một chút vui vẻ: "Cậu có thể còn sống trở về, tôi thật sự rất vui."

An Lâm cười nói: "Thật ra tôi càng cảm thấy vui vẻ hơn, chính là tôi nghe nói mọi người đều cho rằng là tôi đã chết, vẫn lựa chọn gia nhập Tứ Cửu Tiên Tông như cũ, hơn nữa vì giới Cửu Châu mà cùng Thiên Nhân tộc đấu nhau mười mấy năm, tôi rất kính phục mấy người!"

Yên Hoa khẽ cười, lắc đầu: "Cậu có thể vì chúng tôi mà chết, đương nhiên chúng tôi cũng có thể vì cậu mà chiến, Tuyết Nữ tôi cũng không phải dạng không hiểu đạo lý."

An Lâm nghe vậy có chút cảm kích.

"Thật đẹp."An Lâm không nhịn được khen ngợi một câu, sau đó lại quay sang nhìn Yến Hoa: "Cái kia, Tô Tịnh Hương đâu?"

Im lặng nửa ngày, hắn mới cất hoa ướp vào trong nhẫn không gian.

An Lâm nhận hoa ướp từ tay Yến Hoa, nó có sáu cánh, trong suốt, sáng long lanh, dưới ánh mặt trời lóe ra màu hồng phấn, nhìn qua rất đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ.

An Lâm nắm chặt bông hoa hồng tay khẽ run lên.

(*)Làm việc nghĩa không chùn bước.

Chiến tranh chính là như vậy, bất chợt quay sang người bên cạnh đã biến mất không dấu vết.

Tuyết Nữ ở đây hơn mười năm, đã giành được Nhân tộc, xây dựng quan hệ bạn bè tốt. Cái này trăm năm trước nào dám tượng tượng, lúc trước động một chút là lại đánh nhau một mất một còn, hôm nay biến thành bạn tốt, hơn nữa là đồng sinh cộng tử...

"Ba mươi năm trước rồi, đây là trước khi chết cô ấy nhờ tôi đưa cho cậu bảo vật này, nói là cảm ơn cậu cứu mạng mấy lần, bây giờ chỉ có thể đến đây thôi, hy vọng cậu bỏ qua cho."Yến Hoa nhìn đám mây trên trời, chậm rãi nói.

"Được rồi, đây là Tô Tịnh Hươngi nhờ to để lại cho cậu đấy."Yến Hoa lấy ra một đóa hoa hồng nhạt ướp đá, nói khẽ: "Cô ấy nói lúc nào Tứ Cửu Tiên Tông dựng bia mộ cho cậu thì sẽ đặt thứ này trước mộ của cậu, bây giờ xem ra, có thể trực tiếp đưa cho cậu rồi."

Chỉ có thể nói, hoạn nạn gặp chân tình. Tuy bình thường Tuyết Nữ lạnh nhạt, không hợp tình người, nhưng có một tấm lòng chân thành lung linh, chỉ cần đó là việc chính nghĩa, nhất định sẽ nghĩa vô phản cố*

"Chết rồi."Yến Hoa nói.

"Đúng rồi, giết Tô Tịnh Hương là ai?"An Lâm lại hỏi.

Hơn nữa, rõ ràng chạm vào rất lạnh lẽo, lại truyền đến cho người ta cảm giác ấm áp kì lạ...

"Là nguyên soái tên là Thiên Khải Cảnh, hắn chết rồi."Yến Hoa nói.

An Lâm tưởng tượng lại dáng vẻ tươi cười của Tuyết Nữ, không khỏi khẽ thở dài.

May mắn bạn bè thân thiết của hắn đều mạnh khỏe.

Nhưng đám người Tiểu Lan, Thiên Đế, Đề Na lại không thấy bóng dáng.

Chu Húc Trạch và Tư Đồ Phượng vẫn ở bên hắn chữa thương.

An Lâm khẽ gật đầu... Thật vất vả cho họ rồi...

Được rồi, thù đã báo.

Nhóm Thiên Nhân tộc, cả người phóng thích ra ánh sáng thánh khiết, đảo qua khắp thành, đang tra xem có con cá lọt lưới nào không, không bỏ sót bất kỳ một nơi có thể ẩn nấp.

"..." An Lâm

Một đại tướng Thần Cảnh ở trên không trung, thần sắc cung kính hướng về phía một vị nguyên soái duy nhất, mở miệng nói.

"Báo cáo nguyên soái, đã lục soát xong lần thứ ba, tất cả nhân loại đều đã bị giết sạch."

Các sinh linh trong huyết tộc lại hưng phấn liếm láp từng nhân loại bị giết, hút khô dòng máu chảy xuôi trên người bọn họ. Binh sĩ của Hư Linh tộc giống như u linh phiêu đãng, đang ca hát, giống như rất vui vẻ.

Vết thương của An Lâm không nặng lắm, dùng tiên đan cùng với công pháp của Thanh Mộc Trường Sinh khiến vết thương hồi phục rất nhanh.

Thành Thu Quang.

Máu và lửa lan tràn ra khắp thành Bảo Châu.

Tám trăm vạn liên quân Thiên Nhân tộc đã đem toàn bộ sinh linh trong thành giết hại sạch sẽ.

Tiểu Hoàng cũng lười biếng nằm sấp ở một bên, yên lặng phục hồi sức lực trong cơ thể.

Đại Bạch mở căng tròn hai mắt, ngáp một cái, mở miệng nói: "Hình như nói ở thành Thu Quang có vài đồ bỏ đi, cần thanh lý, bọn họ qua bên đó rồi."

Vừa rồi hắn bận ngồi khôi phục, cũng không thận trọng xem xét tình hình xung quanh.

"Đại Bạch, đám Tiểu Lan đi đâu rồi?" An Lâm thấy lạ hỏi.

Nguyên soái có dáng vẻ tuấn mỹ khẽ gật đầu, trên mặt có thêm sự hài lòng: "Tiếp theo, mọi người cùng nhau tiến về thành Nam Triều đi, nếu bọn họ đã phá thành, chúng ta lại có thể thay trời hành đạo."

Nguyên soái vừa nói xong, bên dưới, liên quân Thiên Nhân tộc đều mừng rỡ như điên.

Nhất là binh sĩ của Huyết tộc, đã bắt đầu hoan hô

"Chúng ta đi thôi, bắt đầu trận thịnh yến tiếp theo."

Giọng nói của nguyên soái Thiên Nhân tốc ẩn chưa thiên uy, vang vọng trên không trung.

Tám trăm vạn liên quân Thiên Nhân tộc cùng hô to, nhiệt huyết sôi trào.

"Đi? Giết con dân của tôi, các người đều phải ở lại, chôn cùng một họ." Một giọng nói uy nghiêm vô tận vang lên, từ trên bầu trời truyền đến, ngay sau đó là uy áp.

Ầm ầm!

Liên quân Thiên Nhân tộc đều đã cảm nhận được một cỗ lực lượng chèn ép bọn hắn đến không thở nổi.

Một ngày này, liên quân Thiên Nhân tộc tiến quân vào giới Cửu Châu, toàn bộ bị tiêu diệt!

Chỉ là lần này, người bị tàn sát lại biến thánh tám trăm vạn liên quân của Thiên Nhân tộc...

Vẫn như cũ, là một trận đại đồ sát.

"Tôi tới đây, dĩ nhiên cũng là vì dọn rác." Cô gái áo xanh khẽ nói, kiếm Tước Long xé rách không trung, vô số Thiên Nhân tộc, Hư Linh tộc, Huyết tộc, đều bị chém giết dưới lưỡi kiếm, thành Thu Quang lại biến thành luyện ngục một lần nữa.

Nguyên soái của Thiên Nhân tộc đã chết, sao bọn họ có thể chống lại được năng lượng cường đại này.

Các cường giả Huyết tộc rối rít nghẹn ngào... Trong lòng bọn họ thì xuất hiện vẻ sợ hãi.

Tám trăm vạn liên quân Thiên Nhân tộc ngây người nhìn người nam trên bầu trời, trong lúc nhất thời, khiếp sợ đến mức không nói ra lời, đầu óc trống rỗng.

Đây chính là phát huy toàn lực, đủ để so sánh với Hợp Đạo Cảnh nguyên soái! Cứ như thế bị người nam thần bí kia giết chết rồi ư? Chuyện này sao có thể? Rốt cuộc thực lực của đối phương đáng sợ đến mức nào?

Đúng lúc này, một vị mỹ nữ dáng người cao gầy, mặc váy trắng cũng xuất hiện ở trên không trung, ném ra một quang cầu, quang cầu lan rộng, tạo thành không gian năm trăm dặm, vây khốn liên quân Thiên Nhân tộc.

"Ha ha, bọn họ đến gần như thế, càng dễ tiêu diệt."

Cũng vào lúc này, Thánh Hỏa Chu Tước từ trên trời giáng xuống, nổ trên mặt đất, tạo thành một biển lửa nóng rực.

Mấy vạn Huyết tộc trong tiếng kêu gào thảm thiết, hóa thành khói xanh.

Một thân ảnh màu xanh xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, cao quý thánh khiết, ngạo nghễ vô song.

"Cô gái kia... Là thần nữ Thiên Tước!"

"Trời ạ, làm sao thần nữ Thiên Tước lại xuất hiện ở đây?"

"Tôi là ai ư?" Người nam nhìn về phía hư không: "Tôi là người giới Cửu Châu, chuyên thu dọn những thứ rác rưởi của giới Cửu Châu!"

Giữa tiếng kêu gào của nguyên soái Thiên Nhân tộc, thân thể hắn hóa thằng băng, sau đó vỡ vụn thành những mảnh nhỏ.

Cột sáng màu trắng từ nam tới bắc, xé rách bầu trời.

Lúc này, một thân ảnh vượt qua hơn nghìn dặm, đi tới trước mặt nguyên soái, mở tay ra, gắt gao nắm chặt lấy đầu đối phương.

"Là ai?" Nguyên soái của Thiên Nhân tộc nhìn về nơi xa, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.

Giống như đến từ lửa giận của trời xanh, cuồn cuộn, không có giới hạn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận