Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1949: Cùng em lớn lên

"Trời ơi, Tiểu Lan của anh?" An Lâm ngạc nhiên kêu lên.

"Sao vậy?" Tiểu Lan nhỏ mờ mịt hỏi.

Sau đó, cô cũng hiểu ra chuyện gì, mắt đẹp trừng lớn, kinh ngạc kêu lên: "Trời ạ, em nói chuyện đã lưu loát rồi, cuối cùng em có thể nói rồi!"

Tiểu Lan nhỏ vui tới mức chảy nước mắt.

"Quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi, em còn tưởng là phải oa oa cả đời." Cô bé dùng bàn tay nhỏ bé trắng nõn lau nước mắt, vui vẻ nói.

"Đúng vậy, lúc em nói chuyện khó khăn, anh cũng sốt ruột dùm em." An Lâm nhéo khuôn mặt vô cùng mịn màng của Tiểu Lan nhỏ: "Ừ, cảm xúc tốt hơn rồi!"

Hai má Tiểu Lan nhỏ đỏ lên, đôi mắt sáng trừng An Lâm, khẽ trách móc: "Anh động tay với một cô bé con như vậy không cảm thấy tội lỗi sao?"

"Chỉ cần là Tiểu Lan là được." An Lâm ôm cô bé trước mắt, vuốt vuốt mái tóc mềm mại đen nhánh của cô, hôn lên khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ giống như thiên thần, vui tươi hớn hở, nói: "Tiểu Lan ba tuổi, cũng rất đáng yêu!"

Nói xong, cô chỉ vào cái răng nhỏ trắng như ngọc, nói: "Nhìn xem, em có răng rồi."

"Em cũng gọi anh là An Lâm bạ bạ rồi mà, anh không làm bạ bạ tốt của em thì sao được chứ?" An Lâm nghe vậy thì nghiêm túc nói.

An Lâm lấy một bình sữa Chu Tước từ trong nhẫn không gian ra, cười nói: "Đến đây uống sữa nào."

Tiểu Lan nhỏ không biết làm sao, giận dữ, nói: "An Lâm, đây là anh xem em như con gái mà nuôi dưỡng sao?"

"Tiểu Lan, khi trưởng thành em luôn mặc quần áo màu xanh, bây giờ cũng nên thay đổi phong cách rồi, đi theo con đường tiểu loli đáng yêu nào." An Lâm vui vẻ mặc váy công chúa lên người Tiểu Lan nhỏ.

Chu Tước Nữ Đế đại nhân lại xuất hiện ở tinh cầu Tiên Tước.

Tiểu Lan nhỏ bất đắc dĩ liếc mắt, không thèm để ý đến đối phương.

Tiểu Lan nhỏ: "... Đó chỉ là em nói đùa..."

"Ừ... Đẹp quá!" An Lâm nhìn cô bé thanh cao thoát tục, thân thể hoàn mỹ, dung mạo xinh đẹp hơn hẳn so với cách sinh linh trên thế gian trước mặt, đáng yêu làm cho người khác yêu thích không muốn rời.

An Lâm lại đưa cho Hứa Tiểu Lan một bộ quần áo, là một cái váy công chúa màu hồng nhạt xinh xắn.

"Cũng có lý, có răng thì có thể ăn vài thứ khác..." An Lâm tràn đầy cưng chiều, nói: "Cục cưng, hôm nay em muốn ăn cái gì, anh làm cho em."

"Trời phù hộ tộc ta, nữ đế đại nhân lớn thật nhanh, giống như sự phát triển của Chu Tước nhất tộc, phồn thịnh lại tràn ngập sức sống!"

Mắt Tiểu Lan nhỏ vô cảm, nói: "Em đã không còn là em bé một tuổi, em đã ba tuổi rồi!"

"Khuôn mặt hoàn mỹ biết bao... Rõ ràng Chu Tước Nữ Đế đại nhân biến thành hình hài con người, tạo ra rào cản về thẩm mỹ trong chủng tộc chúng ta, nhưng dưới con mắt của chúng ta vẫn cảm thấy xinh đẹp đến động lòng người, là sinh linh vượt qua cả chủng tộc, có vẻ đẹp tuyệt mỹ mà bất kỳ chủng tộc nào cũng phải tán thành!"

"Nhưng anh tưởng là thật." An Lâm nắm bàn tay bé nhỏ mềm mại của Tiểu lan nhỏ, đi ra ngoài cửa: "Đi, chúng ta đi xem lãnh thổ Chu Tước có nguyên liệu nấu ăn đặc biệt gì! Ba... tự mình xuống bếp!"

Một đám Chu Tước đều phấn khởi, họ phát hiện Chu Tước Nữ Đế đại nhân càng lớn lại càng đáng yêu!

Tất cả vì nữ đế đại nhân!

An Lâm lấy lý do Chu Tước Nữ Đế muốn nấu cơm, thành công mở cửa quốc khố, lấy đi một đống lớn nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp ở bên trong, ngay cả một ít linh dược và tiên dược cũng không tha.

Cuộc sống bình thản, từng ngày từng ngày trôi qua.

Những lời khen thanh cao thoát tục mà không hề giống nhau này khiến An Lâm được mở rộng tầm mắt.

"Thượng Quan Nghệ sư tỷ, những ngày qua vất vả rồi." Chàng trai dịu dàng cười nói.

Nhóm Chu Tước chuyên nịnh bợ, sau khi nhìn thấy Hứa Tiểu Lan ba tuổi liền điên cuồng nịnh bợ.

Thượng Quan Nghệ nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện có một tiểu loli dáng vẻ rất xinh xắn, hai chân mở ra, ngồi trên vai An Lâm, cơ thể mềm mại dựa vào gáy, bàn tay nhỏ bé trắng nõn năm tóc An Lâm, vô cùng vui vẻ cười nói.

Lúc này, một giọng nói trong trẻo, non nớt vang lên: "Thượng Quan sư tỷ, tất cả đều đã qua, bây giờ chị đến địa bàn của em, ăn ngon uống ngon, tuyệt đối không ai có thể ức hiếp chị!"

"An Lâm..." Hốc mắt Thượng Quan Nghệ đỏ lên, cô trải qua mấy ngày nay thật sự rất tủi thân, nếu không có An Lâm ra mặt giúp đỡ, cô thật không biết sẽ bị đối xử như thế nào nữa.

Hắn thật sự rất muốn hỏi, làm sao chúng nó có thể nói đến tự nhiên như vậy mà không hề để ý đến các lão đại chí cao của các chủng tộc khác, sao có thể nịnh bợ nữ đế đại nhân không có giới hạn chứ?

Không lâu sau, tinh cầu Tiên Tước có khách đến thăm.

Vài con rùa có hơi thở mạnh mẽ hộ tống một cô gái mặc áo màu xanh lam có dung mạo xinh đẹp lạnh lùng đáp xuống tại trận Truyền Tống của tinh cầu Tiên Tước.

Cô gái vừa đáp xuống đất lập tức nhìn thấy khuôn mặt chàng trai quen thuộc nhìn cô cười.

Người quản lý quốc khố đau lòng không ngớt nhưng không nói gì được.

Ai bảo đây là cục cưng nhỏ khiến người khác yêu thương chứ.

Đối với yêu cầu của Tiểu Lan nhỏ, tất nhiên An Lâm rất cưng chiều mà đồng ý!

Cứ như vậy, An Lâm dùng nguyên liệu nấu ăn viêm hệ của lãnh thổ Chu Tước, làm cho Tiểu Lan nhỏ một bàn thức ăn vô cùng phong phú, cô bé này căn bản ăn không dừng lại được, ăn xong còn muốn ăn tiếp.

Không biết tại sao cô thấy tiểu loli này vô cùng quen mắt.

"Sao vậy, sư tỷ không nhận ra em sao?" Tiểu loli cười khẽ, chớp chớp mắt, nghiêng đầu cười ngọt ngào, nói.

Thượng Quan Nghệ bỗng nhớ tới một người, vẻ mặt sợ hãi, nói: "Em là... Em là Tiểu Lan sư muội! Trời ạ, sao em lại biến thành thế này? Không phải em đã kế thừa thánh vị Chu Tước rồi sao? Sao lại nhỏ lại thế này?"

"Hazz... Em cũng không biết!" Hứa Tiểu Lan bó tay lắc đầu: "Tuy em kế thừa thánh vị nhưng thánh vị trước đó đã bị tàn phá không nhìn nổi, bây giờ nó cũng không làm được gì, trực tiếp co đầu rụt cổ ở một góc chữa thương rồi."

"Bây giờ không phải nó nuôi em mà là em nuôi nó, việc này cũng dẫn đến việc khi em niết bàn thành Thánh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, năng lượng tiêu hao quá nhiều, cơ thể bị nhỏ lại... Muốn trở về dáng vẻ ban đầu phải khôi phục từng bước một..."

Thượng Quan Nghệ nghe vậy thì hai mắt sáng lên: "Có thể biến trở lại là tốt rồi, thật ra Tiểu Lan như thế này cũng rất đáng yêu!"

"Đúng vậy, em cũng cảm thấy như vậy." An Lâm vui vẻ đưa tay muốn xoa khuôn mặt của Tiểu Lan nhỏ, kết quả bị Tiểu Lan nhỏ nhẫn tâm đánh vào cái tay heo. An Lâm thuận thế trượt xuống, nhéo nhéo cái eo nhỏ nhắn của Tiểu Lan nhỏ, co dãn tốt thật!

Thượng Quan Nghệ không dám nhìn thẳng hành động này.

"Phải rồi, Mạc Hải đâu, nghe nói hắn ở lãnh thổ Chu Tước." Thượng Quan Nghệ hỏi.

"Mạc Hải cũng rất lợi hại, hắn đạt được nhiều truyền thừa ở bí cảnh Chu Tước, bây giờ chắc đã đột phá cảnh giới Phản Hư trung kỳ." An Lâm giơ ngón tay cái, nói.

Thượng Quan Nghệ gật gật đầu: "Đó cũng là nỗ lực rất lớn, tôi cũng đã đột phá cảnh giới Hợp Đạo trung kỳ."

An Lâm sợ hãi, nói: "Nhanh như vậy sao? Sư tỷ cũng đạt được truyền thừa nòng cốt của Huyền Vũ sao?"

"Không phải." Thượng Quan Nghệ lắc đầu: "Khi tôi bị nhốt ở trong tù thì tự suy nghĩ về đời người, rồi ngộ đạo, cuối cùng đến được bước này."

An Lâm: "..."

So sánh như vậy thì cảm thấy thợ mỏ Mạc Hải thật sự chậm...

Đạt được nhiều truyền thừa như vậy cũng chỉ đột phá một bước nhỏ.

Chẳng bằng với Thượng Quan Nghệ ngồi xổm trong tù.

Thật mất mặt!

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, trận Truyền Tống lại đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

"Đây là..." An Lâm cảm nhận một chút, vẻ mặt vui vẻ nói: "Đây là hơi thở của Bạch Hổ, Dương Viễn sư huynh cũng quay lại được, vậy mà hắn thật sự làm được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận