Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1187: Kiếm Linh vô cùng dễ thương

"An Lâm, anh không sao chứ?"

Hứa Tiểu Lan thấy An Lâm đi đến liền chủ động ra đón.

"Không có gì, để anh giới thiệu với em, đây là kiếm linh của anh, tên là Tiểu Tà." An Lâm chỉ chỉ cô bé mũm mĩm bên cạnh mình, cười nói.

"Tiểu Tà, chào cô, tên tôi là Hứa Tiểu Lan, nếu sau này An Lâm bắt nạt cô thì có thể nói cho tôi biết, tôi giúp cô xử lý anh ấy!" Hứa Tiểu Lan đi đến trước mặt Tiểu Tà, cúi người xuống, nhẹ nhàng nói.

Tiểu Tà cười nhạt: "Tôi biết cô, tôi không mất trí nhớ, chuyện lúc trước tôi đều biết cả."

"Tốt quá, vậy tôi có thể chạm vào cô không?" Ánh mắt của Hứa Tiểu Lan nồng nhiệt vô cùng.

"Hả?" Tiểu Tà chớp chớp đôi mắt cá chết, không nhận người này đang hỏi cái gì.

Lúc này tay của Hứa Tiểu Lan đã đặt lên gò má phính phính của Tiểu Tà, nhẹ nhàng vuốt như đang chạm vào bột nhão, vô cùng vui vẻ.

An Lâm chỉ nghĩ đến đó là đã thấy tức giận.

Nhưng mà, hắn không có hứng thú không có nghĩa là mọi người xung quanh không có.

Chính vì vậy, vào khoảnh khắc kiếm linh hiện hình kia, An Lâm cho rằng kiếm nhà mình sinh sai linh thể rồi. Ừ... Đến tận bây giờ vẫn có cảm giác này!

(*)lolicon: là thuật ngữ dùng để ám chỉ những người có hội chứng Lolita (Có sở thích, tâm lý phức tạp đối với những bé gái nhỏ dưới 17 tuổi hoặc những cô gái tuy trưởng thành nhưng thân hình vẫn như trẻ con.)

Phải, vẻ ngoài của Tiểu Tà chính là một cô bé khoảng năm, sáu tuổi, múp míp tròn vo, vô cùng dễ thương, khiến cho người khác nhìn thấy bé sẽ muốn đi lên nhéo một cái.

Nghe vậy mắt An Lâm đen xì: "Cái cá tính mà tiền bối nói chính là đuổi theo chủ nhân đòi chém?"

"Mặt bánh bao thật đáng yêu quá mà, vừa trơn vừa non vừa mềm, cảm giác rất thích!" Hứa Tiểu Lan cười đến vui vẻ. Cô vẫn luôn muốn chạm vào Tiểu Tà, suy nghĩ này đã tồn tại ngay trong tim cô từ khi Tiểu Tà xuất hiện, càng lúc càng thôi thúc mạnh mẽ.

"Mau nhìn, mau nhìn, là kiếm linh vừa mới được sinh ra đó! Đây là lần đầu tiên tôi được trông thấy luôn." Ngao Nguyệt Đường vui vẻ nói.

Ngoại hình này khác hoàn toàn với hình tượng người đẹp lạnh lẽo cô quạnh mà An Lâm vẫn tưởng!

Bây giờ thì giấc mơ đã thành sự thật rồi!

Hắn không phải là lolicon(*), không có chút hứng thú nào đối với vụ này hết.

"Thật khiến người khác hâm mộ mà, bao giờ kiếm của tôi mới có thể sinh linh?" Ngao Tình Ngọc vừa hâm mộ vừa ghen ghét, mở miệng lẩm bẩm.

Đường đường là Kiếm Tiên An Lâm, kiếm linh không uy vũ dũng mãnh thì cũng thôi, nhưng sao lại là một cô gái nhỏ tròn vo thế này? Như này thì hắn cool ngầu làm sao được nữa? Không cool nổi ấy chứ!!

Đồ vật biết nói chuyện chỉ chứng minh nó có linh vận, có ý thức tự chủ, nên tuy hiếm nhưng vẫn có thể gặp được.

"Đây là khí linh đáng yêu mà có cá tính nhất mà tôi từng gặp." Tiêu Đồ cũng mở miệng bình luận.

"Ha ha ha... Trên mặt Tiêu Đồ hiện lên nụ cười lúng túng nhưng không mất lễ phép, "Không phải người một nhà không vào cùng một cửa, cậu có cá tính như thế, khí linh của cậu có chút cá tính là chuyện đương nhiên!"

Mọi người: "..."

Tiểu Tà dùng đôi mắt cá chết lạnh lùng liếc Ngao Tiểu Vũ một cái: "Cút!"

An Lâm nắm lấy khuôn mặt Tiểu Tà, đột nhiên phát hiện, bóp rất sướng tay!

Ngay cả Bức Vương Long Đình giỏi dùng kiếm cũng không có được vận may đó.

"Tôi thu lại lời nói lúc nãy, linh thể do thanh kiếm sinh ra lại mang dáng vẻ này thật sự là may mắn của tôi!" Hắn vừa nói vừa tiếp tục nhào nặn nắn bóp.

Nhưng có thể ngưng tụ ra linh thể chân chính, trở thành đồ vật có sinh mệnh độc lập, coi như nhìn khắp đại lục Thái Sơ vô biên vô hạn cũng là sự tồn tại hiếm như lông phượng sừng lân, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

"Hả?" Hai tay An Lâm lại bóp thêm một lần.

"Tôi không chấp nhựn nời thu hồi đó..." Tiểu Tà bị An Lâm bóp nhéo đến mức nói không thành tiếng, nhưng vẫn kiên trì bày tỏ, "Hơn nữa phía sau còn thêm vào một câu rất cặn bã, anh quả là tên biến thái!"

Tiểu Tà: "..."

Ai thấy Tiểu Tà cũng thích, ngay cả Ngao Tiểu Vũ cũng không kiềm được muốn đi về phía trước, thay đổi dáng vẻ lười biếng trước kia, ngứa tay nói:"Thật là một kiếm linh đáng yêu mà, có thể cho tôi sờ một chút không?"

Vừa ấm vừa mềm, đã trơn bóng mịn màng lại còn non nớt... Bởi vì là mặt bánh bao, tính đàn hồi tốt, có thể bóp theo nhiều kiểu, nhưng dù bóp thành hình dáng gì vẫn rất đáng yêu...

Ôi mịa nó không dừng tay lại được!

An Lâm cảm thấy bản thân vừa phát hiện ra một đại lục mới, cả người đều thay đổi, vui vẻ vô cùng.

Ngao Tiểu Vũ: "..."

"Tên nhân loại môi cá nhám kia, mau bỏ tay thúi của mi ra!" Tiểu Tà tức giận, nhưng dù tức giận vẫn rất dễ thương.

An Lâm lại càng tức giận nắm lấy khuôn mặt tròn vo của Tiểu Tà: "Nói cái gì vậy?"

"Ha... Ha ha... Tôi đã nói mà, cô bé kiếm linh này rất có cá tính." Tiêu Đồ cười gượng mấy tiếng, đứng ra giảng hòa.

Lúc này, cả người Tiểu Tà tỏa ra ánh sáng, "Vèo" một tiếng đã quay về bên trong thanh kiếm Thắng Tà.

An Lâm: "..."

"Tiểu Tà, tôi sai rồi, cô đi ra đây đi có được không? Tôi không bóp mặt cô nữa, cô ra hóng gió chút đi, thuận tiện cho mọi người thấy vẻ đáng yêu của mình đi mà..." An Lâm cầm kiếm Thắng Tà, cực kỳ chân thành nói lời xin lỗi.

Kiếm Thắng Tà: "Cút!"

An Lâm: "..."

Chịu rồi, tính tình của Tiểu Tà không tốt lắm, thôi thì đều nghe theo bé vậy.

An Lâm quay lại bên trên cục gạch nghỉ ngơi lấy sức.

Sau đó không ít cao thủ Long tộc ngỏ ý cảm ơn hắn bằng đủ mọi phương thức.

Có làm quen, có biểu đạt sự quan tâm, có biểu đạt sự ngưỡng mộ, cũng có cả tặng quà...

Tiểu Tà nói bằng thanh âm non nớt: "Ngay cả tôi, đến tận thời khắc cuối cùng khi thế giới sắp tan vỡ mới có cảm ngộ, nhận ra mình có thể vá trời. Tiếp đó, sau khi vá trời xong lại cảm thấy mình có thể chiếm đoạt tất cả những mảnh vỡ quy tắc này..."

"Cũng không thể trào phúng thế được, nói đi nói lại thì thật ra đều là mệnh cả thôi."

An Lâm giật mình nhận ra: "Nghe qua thì rất lợi hại đấy nhỉ. Cả đời Cổ Long Đế chỉ muốn thoát khỏi cái nguyền rủa kia, ba đại Long tộc cũng vì nó mà phải trả một cái giá đắt thê thảm... Không ngờ rằng cuối cùng cái quy tắc đáng sợ kia lại bị cô ăn mất, thật đúng là mỉa mai..."

"Phải." Tiểu Tà vui vẻ nói, "Cái loại lực lượng quy tắc bị thế giới vứt bỏ này như giết chết sinh linh Long tộc hay có thể di chuyển Long chi lực chẳng hạn, tôi chặt đứt nó, sau đó hấp thu nó, biến chúng trở thành chăt dinh dưỡng của tôi. Làm xong là linh vận của tôi tăng vọt, rồi sinh ra linh thể!"

"Hấp thu lực lượng của thế giới này?" An Lâm trừng mắt nhìn, nhớ lại hình ảnh lúc vá trời, hỏi: "Là lực lượng quy tắc tương tự như hỗn độn đó hả?"

Nhắc tới chuyện này, kiếm Thắng Tà cũng không dấu diếm cái gì, nhẹ nhàng kể hết: "Không phải, vá thiên là dựa hoàn toàn vào bản lĩnh của tôi, còn tôi dựa vào lực lượng hấp thu được của thế giới này mới sinh ra linh thể!"

"Chẳng lẽ tôi phải cõng cô trên lưng suốt luôn hả?" An Lâm khiếp sợ hỏi.

"Đúng vậy, mà bộ mặt ghét bỏ đó của anh là sao?!" Kiếm Thắng tà run lên bần bật, tựa như muốn lao ra chém người.

"Không có, là cô nghĩ nhiều thôi!"

An Lâm vội vàng lấy một cái vỏ kiếm ra khỏi nhẫn không gian.

Vỏ kiếm đen sẫm mạ vàng, không có chức năng gì đặc biệt, chẳng qua là nhìn rất sang trọng, rất đẹp.

Hắn bỏ kiếm Thắng Tà vào vỏ kiếm, đeo ở trên lưng.

"Như thế này tuy có khí chất của Kiếm Tiên nhưng mà vẫn không quen." An Lâm nhún vai, trên mặt là biểu tình ghét bỏ, "Tiểu Tà cô nên giảm cân đi, có hơi nặng đó."

Kiếm Thắng Tà: "..."

"Ồ, đúng rồi, lúc đó cô sinh ra linh thể là dựa vào cái gì đó? Ngộ ra trong lúc vá trời à?" An Lâm đột nhiên nhớ ra thắc mắc của bản thân, tò mò dò hỏi.

"Đừng cố nữa, nhẫn không gian chỉ có thể chứa vật chết, giờ tôi hóa ra linh thể, đã là sinh vật sống chân chính rồi, không thể vào trong nhẫn không gian nữa đâu." Âm thanh lạnh lẽo trống vắng lại pha chút non nớt vang lên.

An Lâm vốn định cất kiếm Thắng Tà vào trong nhẫn không gian, nhưng sau khi thử lại nhận ra không gian trong nhẫn không thể chứa nổi kiếm Thắng Tà, dù thử đi thử lại rất nhiều lần vẫn không thành công.

Có lẽ là đã trải qua một lần thế giới suýt bị hủy diệt, tâm tư tranh đấu của mọi người cũng phai nhạt đi rất nhiều.

Cao thủ của Tây Phương Long Lâm và Đông Hải Long Đình nghỉ ngơi rải rác ở cả hai khu vực. Đây là lần đầu tiên bọn họ hòa bình như thế, đối diện nhau nhưng không đánh lên...

Mà danh tiếng của hắn, sau khi các đại năng Long tộc ở đây trở về, còn có thể mở rộng thêm một bước.

Uy vọng của An Lâm, trong số tất cả đại năng đang ở đây, trở thành cao nhất.

An Lâm nghiêm nghị nói: "Cô vừa có thể vá trời vừa có thể ăn quy tắc, vậy mà chỉ là tiên khí cấp bậc đỉnh phong? Thần khí cũng không trâu bò được như cô ấy chứ! Thành thật khai báo ra đây, cô rốt cuộc là kiếm gì?"

Lần này Tiểu Tà lại không vui: "Anh có thể đánh Phản Hư, có thể phá Thần Đạo, còn có thể khống chế thiên lôi mà cũng chỉ là một tu sĩ Kỳ Hóa Thần! Ngay cả đại năng Hợp Đạo còn không trâu bò được bằng anh đâu! Mau mau khai báo xem anh thật ra là ai vậy?"

An Lâm: "???"

Luận điểm phản bác này hắn không cãi lại được rồi.

Vì, mịa nó, đúng quá luôn ấy chứ!

Quả nhiên, không phải cùng một loại người thì không qua cùng một cửa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận