Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2347: Rơi vào ổ sói.

Bên trên vùng đất Tạo Hóa do Nữ Thần Sinh Mệnh sáng tạo ra.

Chiến lực của An Lâm đang ở mức cao nhất, hắn vung một quyền đánh về phía Nữ Thần Sinh Mệnh. Lực lượng Ngũ Hành tuôn ra không ngừng, trộn lẫn hai tính chất phong thủy và cháy nổ, tấn công xé rách tất cả mọi thứ trước mặt.

Nữ Thần Sinh Mệnh mở ra ba tầng hộ thuẫn gồm Hải Dương, Thiên Không và Thiên Lực, lúc này mới đỡ được nắm đấm có thể gây chấn động làm sụp cả đất trời kia.

Sức mạnh của An Lâm, đã mạnh hơn gấp mấy lần so với trước kia!

"Đáng chết, người này." Nữ Thần Sinh Mệnh chật vật lui về phía sau, chiếc trâm ngọc màu sắc rực rỡ bên người vạch ra một quỹ đạo chí mạng, đâm về phía trái tim của An Lâm.

Lúc này An Lâm không tránh không né, tiếp tục vung quyền!

Ánh sáng vàng lóe lên, Đề Na cầm kiếm Thế Giới vọt tới bên cạnh An Lâm, lưỡi kiếm ngay lập tức cắt ngang, chém cây trâm ngọc có màu

sắc rực rỡ kia ra.

"Chiến Thần Lục Kiếm... Thần Kiếm!!"

An Lâm là đệ nhất Chiến Thần của đại lục Thái Sơ. Vào giờ phút này, hắn lại hóa thành đệ nhất Kiếm Tiên của đại lục Thái Sơn tay cầm

Một thứ màu hồng đen từ trên trời giáng xuống!

Kiếm khí có căn nguyên màu vàng xuyên qua bầu trời và mặt đất.

Cô đang định phản kích thì bất thình lình, một trong sáu chiếc cánh Thiên Nhân phía sau lưng đột nhiên bắt đầu cháy rừng rực, đau đớn khiến cho cơ thể của Cô không khỏi run lên.

Toàn bộ sinh linh ở đại lục Thái Sơ đều có thể nhìn thấy thanh kiếm màu vàng đang cắm thẳng lên bầu trời kia, tinh khiết mạnh mẽ, chính khí hao nhiên, phong mang nhiếp không!

"Đáng chết." Nữ Thần Sinh Mệnh thấy hai người phối hợp ăn ý như vậy, trong lòng tức giận cực kỳ. Lúc này quả đấm của An Lâm đã đánh tới.

Thần Kiếm có một không hai, không chút chần chừ chém về phía Nữ Thần Sinh Mệnh!

An Lâm nhìn trúng cơ hội này, một tay nắm lên trời cao: "Kiếm tới!!"

Nữ Thần Sinh Mệnh không thể làm gì hơn là vô cùng chật vật vận dụng ba lực lượng mạnh nhất là Hải Dương, Thiên Không và Thiên Lực một lần nữa để tiến hành ngăn cản. Tiếp tục là một lần va chạm long trời lở đất, người phụ nữ mặc chiếc váy hoa một lần nữa bị lực xung kích của quả đấm đánh bay.

Lưỡi kiếm đen nhánh của Thắng Tà đột nhiên biến thành màu vàng ngọc thuần túy, vào lúc này kiếm ý cao nhất của kiếm đạo vương giả không hề giữ lại mà phóng thẳng ra ngoài!

Nữ Thần Sinh Mệnh điên cuồng xây dựng lớp phòng ngự. Nhưng một nhát kiếm khủng bố như vậy, phòng ngự quả thực yếu ớt không đỡ nổi một đòn, nháy mắt đã bị phá vỡ, sau đó chém vào cơ thể mềm mại hoàn mỹ của CÔ. Từ bả vai trắng nuột chém một đường tinh tế xuống phía dưới eo, chia cả người cô thành hai nửa.

Rơi vào trong tay An Lâm, đồng thời chân ý cao nhất của kiếm đạo khuếch tán ra khắp trời đất.

Lúc ánh sáng vàng biến mất.

Kiếm ý hao nhiên vô song khuấy động cả một vòm trời.

Ngay sau đó, lưỡi kiếm vô cùng mạnh mẽ kia đã chém về phía Nữ Thần Sinh Mệnh.

An Lâm xoay người chém một Con Cửu Thủ Thiên Bằng, cũng gọn gàng chặt đứt chín cái đầu của con Thiên Bằng kia.

Đề Na lập tức hiểu ý, phóng Thần Kính Thế Giới trong tay về phía Nữ Thần Sinh Mệnh. Mũi kiếm lập tức hóa thành hàng tỉ bóng kiếm, chém cơ thể của Nữ Thần Sinh Mệnh thành hàng tỉ hạt.

Quả nhiên, không bao lâu, Nữ Thần Sinh Mệnh lần nữa sống lại.

Hai phần cơ thể của Nữ Thần Sinh Mệnh bắt đầu rơi xuống mặt đất.

Xảy ra chuyện gì rồi, tại sao chỉ trừng hắn, không trừng Đề Na?

Máu tươi vương vãi khắp bầu trời.

Thật ra hắn lại đang chờ một chuyện.

Đương nhiên, An Lâm cũng không hoàn toàn gửi hy vọng vào chuyện này.

Hắn đã điều tra rõ ràng tình trạng hiện giờ của Nữ Thần Sinh Mệnh – nếu Cô muốn sống lại thì phải dùng căn nguyên sinh mệnh làm nguyên liệu. Nữ Thần Sinh Mệnh chết đi rồi sống lại đến số lần nhất định nào đó, vẫn sẽ về với đất mẹ.

An Lâm thở hổn hển, liếc Đề Na một cái.

Dáng vẻ của cô hiện giờ không khác lúc trước là bao, lông tóc vô thương. Chẳng qua lại thiếu mất một chiếc cánh, từ sáu chiếc biến thành năm chiếc, kèm theo là sắc mặt có chút tái nhợt, giống như lỗ lã cực kỳ, bị thương đến tận căn cơ.

"An Lâm." Đôi mắt xinh đẹp của Nữ Thần Sinh Mệnh oán hận trừng mắt nhìn An Lâm. Như thể An Lâm đá cô 800 lần không bằng.

An Lâm cũng nhìn về phía Nữ Thần Sinh Mệnh, bị ánh mắt kia làm cho hoảng sợ.

Lúc này, gần trăm con cự thú hồng hoang nhào về phía An Lâm và Đề Na.

An Lâm và Đề Na cũng không có ý định đánh lâu dài mà đi một vòng xung quanh thế giới Tạo Hóa, chơi trò thả diều với đám cự thú hồng hoang.

"Chẳng lẽ những con cự thú hồng hoang này có thân thể bất tử? Xem ra Nữ Thần Sinh Mệnh vẫn chưa chết." An Lâm vung kiếm lên, lập tức dùng tốc độ cực kỳ nhanh bay qua một hướng khác.

Cửu Thủ Thiên Bằng còn chưa kịp kêu thảm thiết một tiếng thì đã bị chém chết. Thân thể không lành lặn rơi xuống mặt đất, nhưng ở giữa không trung, máu thịt lại ngọ nguậy, thế nhưng lại mọc ra chín cái đầu mới.

Đó chính là chờ Đạo Chi Bổn Tương của Nữ Thần Sinh Mệnh kết thúc!

Đúng vậy, An Lâm biết, Đạo Chi Bổn Tương của một Thiên Thần tối cao cũng có thời hạn. Từ lúc nhìn thấy Hải Dương Thiên Thần và Thiên Không Thiên Thần bùng nổ Đạo Chi Bổn Tướng chỉ trong một khoảng thời gian nhất định, là hắn đã có thể suy đoán ra thời gian Đạo Chi Bổn Tướng của Nữ Thần Sinh Mệnh.

Chỉ cần An Lâm chống đỡ qua khoảng thời gian này.

Nữ Thần Sinh Mệnh còn không phải mặc cho hắn "vuốt ve" sao?

Đương nhiên, cách tốt nhất để kéo dài thời gian, không phải chỉ đứng đó phòng ngược mà là liên tục tấn công! Bởi vì tấn công thì có thể giết chết Nữ Thần Sinh Mệnh, cũng có thể thành công tiêu hao căn nguyên sinh mệnh của CÔ, để cho Đạo Chi Bổn Tướng của cô kết thúc

sớm hơn!

Nữ Thần Sinh Mệnh mặc một bộ váy hoa xinh đẹp lả lướt ở phía xa xa. Cô thấy rõ suy nghĩ của An Lâm, đôi mắt chứa đầy sự thù hận không khỏi lướt qua một tia châm chọc.

"A... An Lâm, ta biết người đang suy nghĩ điều gì."

"Không phải người định kéo dài thời gian, chờ Đạo Chi Bổn Tướng kết thúc sao?"

Trong lòng phức tạp cực kỳ.

Người nọ buồn rầu nhìn về phía không trung.

Cho nên nói, cánh cửa mà hắn dựa vào căn nguyên để tìm ra, lại là ở bên cạnh Nữ Thần Sinh Mệnh?

Đinh Hiểu Như: "..."

Người tới, chính là Vị Thần Tối Cao của Quý Tộc - Chúc Âm Lão Tổ!!

"Ha! Đạo hữu Đinh Hiểu Như!" An Lâm đứng ở một bên bèn vô cùng nhiệt tình lên tiếng chào hỏi.

Một lần nữa cự thú hồng hoang áp sát An Lâm và Đề Na.

Đại chiến sắp lại bùng nổ.

Đột nhiên, một nơi hư không nào đó phía bên cạnh Nữ Thần Sinh Mệnh đột nhiên bùng nổ!

Nữ Thần Sinh Mệnh sợ hết hồn, thân thể mềm mại vội vàng lùi về phía sau.

Lúc này, một người đàn ông áo đen đột nhiên chật vật nhảy ra từ hư không.

"Khụ khụ khụ... Nguy hiểm thật, suýt nữa thôi là đã không về được rồi."

Giọng nói dịu dàng của người đàn ông truyền ra từ trong bụi mù.

"Ủa? Đây là đâu vậy?" Người nọ mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh.

Sau đó, hắn bèn thấy một loạt hơi thở cường đại che trời lấp đất khiến cả người lạnh run của bầy cự thú hồng hoang. Còn nhìn thấy một người phụ nữ có thực lực sâu không lường được, tạo cho hắn cảm giác nguy hiểm cực kỳ nhưng lại xinh đẹp như cảnh trong mơ.

Có một phần diện tích cực nhỏ trên mặt Nữ Thần Sinh Mệnh co rút lại, sao cách nói chuyện của tên An Lâm này kỳ quái như vậy chứ?

"Thật sao? Tôi là một người đàn ông "kéo dài" rất lâu đó đó, rất nhanh thôi cô sẽ thấy được." An Lâm khẽ mỉm cười nói.

"Ha ha, lâu hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh đấy. Chắc chắn có thể duy trì đến lúc anh không chống đỡ nổi nữa..." Nữ Thần Sinh Mệnh đương nhiên sẽ không bị An Lâm khách sáo, trái lại cô trả lời vô cùng hàm súc với vẻ mặt tự tin.

"Có thể duy trì bao lâu?" An Lâm hỏi.

Cô ngước khuôn mặt thanh lệ thoát tục lên, vẻ mặt chứa đầy sự cao ngạo và khinh thường, giọng điệu lạnh lùng nhưng trong trẻo nói: "Nhưng anh có biết, tôi đã dung hợp với đại trận Tam Tương Luân Hồi Chân Thiên, Đạo Chi Bổn Tướng có thể duy trì bao lâu không?"

Nữ Thần Sinh Mệnh nói ra suy nghĩ của An Lâm.

Hóa ra...

Hắn đây là rơi vào ổ sói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận