Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1959: Kính Chu Tước vô địch

Cổ Long Đế cảm thấy được mở mang tầm mắt.

Tuyệt quá, quá tuyệt rồi!

Quả nhiên, chủ nhân ra sao, sẽ có vũ khí như vậy!

Chủ nhân biết cầm nắm sấm sét, úi, là khống chế sấm sét! Cái gương sẽ biết phản lại sấm sét.

Mọi người đang cảm khái sự thần kỳ của chiếc gương, lại có một cảm giác vui sướng không tên. Tất cả mọi người độ kiếp ở đây, đều là nhẫn nhịn chịu đựng lôi kiếp, sấm sét có đánh xuống bao nhiêu, bọn họ cũng phải đỡ lấy mà không thể nói tiếng nào, nào có cơ hội phản kích.

Nhưng bây giờ.

Hỗn Độn Thần Lôi đánh xuống bao nhiêu.

Chu Tước hoàn trả đủ bấy nhiêu!

Tất cả mọi người nhìn về phía kính Chu Tước đang lơ lửng giữa không trung, trong lòng kinh hãi.

An Lâm vẫy tay một cái, kính Chu Tước nhẹ nhàng lắc lư, sau đó bay xuống lòng bàn tay An Lâm.

Hỗn Độn Thần Lôi trên mây kiếp đánh xuống càng ngày càng khuếch đại, nhưng cái nào cũng bị bắn ngược lại.

Khí tức cô tỏa ra trở nên mờ mờ ảo ảo mà phóng khoáng, không giống đồ vật nơi nhân gian.

Thậm chí Cổ Long Đế còn lĩnh ngộ được một loại chân ý Phá Thiên mới từ trong biểu hiện của kính Chu Tước.

"Không sao, độ kiếp thành công rồi. Cảm ơn anh, An đại ngốc... ca" Kính Chu Tước vốn là muốn nói An đại ngốc, sau đó cảm thấy An Lâm đã giúp mình nhiều như vậy, xưng hô như vậy hình như có chút không ổn, lúc này lanh trí đổi thành An đại ca.

Chuyện này rung động tâm can biết bao, chấn động lòng người biết bao!!

Khi nó vào tay vẫn còn hơi ấm nhạt nhòa, mơ hồ còn có sấm sét chuyển động ở khung kính, thả ra khí tức hỗn độn.

Mấy vị Chu Tước còn lại, cũng đăm chiêu.

Tuyết Trảm Thiên đã kích động đến mức không thể kiềm chế được: "Thành ngữ bốn chữ, thành ngữ bốn chữ..."nâ

Kính Chu Tước với khung kính màu đỏ đậm tinh xảo, không bị tổn hại gì, mặt kính vẫn bóng loáng sáng sủa, không chút tì vết.

"Khụ khụ, anh nghe lầm rồi, là An đại ca đó." Kính Chu Tước dịu dàng nói.

Cuối cùng, một đường Hỗn Độn Thần Lôi uy năng khủng bố đến mức gần như sắp diệt thế gào thét mà đánh xuống, sau đó vẫn bị bắn ngược về phía bầu trời, sau khi trực tiếp xé rách toàn bộ mây kiếp mấy ngàn dặm xung quanh, trận độ kiếp kinh thiên động địa này rốt cuộc cũng hạ màn trong tiếng sấm sét gào thét vỡ vụn không cam lòng.

Cấp độ của cô được nâng lên, tâm trạng rất tốt, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Tiểu Tước, không sao chứ?" An Lâm ân cần nói.

"An đại ngốc ca là cái quỷ gì vậy?" Mặt An Lâm đen lại.

Xì...

Hắn biết, trước đây kính Chu Tước cũng có thể phản lại phép thuật của phe địch, nhưng một lần chiến đấu chỉ có thể phản lại một lần, vì vậy hắn khá quan tâm đên số lần.

Lôi kiếp đáng thương đánh xuống bất chợt không phải đã bị Tiểu Tước bắn ngược đến mức không cam lòng lại phẫn nộ rồi sao? Cuối cùng vẫn là bị sấm sét của chính mình đánh cho hoài nghi vào "lôi sinh"(*), kết thúc bằng bi kịch.

Kính Chu Tước chớp chớp mặt kính, chăm chú suy nghĩ một chút, lúc này mới nói: "Tôi cũng không chắc chắn, nhưng đại khái tôi có lẽ có thể chống được công kích của cấp bậc Sáng Thế nhỉ?"

"Chúc mừng An Lâm Tông chủ!!"

An Lâm không hề tính toán chuyện này, có chút ngạc nhiên nói: "Cô bây giờ đã độ kiếp nên thăng cấp rồi nhỉ? Đại khái là bảo vật cấp độ gì?"

Bọn họ xin thề, đây là lần chúc mừng mà tự mình cảm thấy kỳ quái nhất.

Mọi người chúc dồn dập.

"Chúc mừng kính của An Lâm Tông chủ!!"

Trong lòng An Lâm nghẹn lại: "Đây không phải phí lời sao? Không phải cô đã chặn Hỗn Độn Thần Lôi vô số lần rồi sao? Tôi đang hỏi, cô có thể chặn được công kích cấp bậc Sáng Thế mấy lần?"

(*) lôi sinh: thường sẽ là nhân sinh, nhưng đây là lôi kiếp nên tác giả viết là lôi sinh.

Chúng đệ tử trưởng lão dồn dập lao về phía trước chúc mừng.

"Chúc mừng vũ khí của bạn học An Lâm độ kiếp thành công!"

Kính Chu Tước đắc ý nói: "Sau khi tôi lên cấp, có thể nhằm vào thuộc tính sức mạnh của kẻ địch, tiến hành phản kích vô số lần, nói cách khác, tôi có thể phản lại sức mạnh trên thuộc tính nào đó của kẻ địch vô số lần!"

Đây chẳng phải là tiết tấu phản lại đến chết?

Trâu bò như thế sao?

An Lâm hít sâu một hơi, hai mắt phát ra ánh sáng.

An Lâm vẫn mang dáng vẻ không có chút rung động nào, trên mặt khẽ nở nụ cười.

"Thật hâm mộ anh, ngay cả vũ khí cũng có thể độ kiếp, Long Tước em sao lại không có loại đãi ngộ này vậy." Tiểu Lan nhỏ tiến đến trước mặt An Lâm, đôi mắt sáng ngời chớp chớp, mang theo ý muốn thăm dò cuồng nhiệt.

Đột nhiên cô có một ý nghĩ can đảm: "Hay là em cho kiếm Long Tước của em ăn đạo huyết bản nguyên và nguyên lực của mình, xem xem có hiệu quả không?"

Bản thân cô chính là Chu Tước, cô cảm thấy cô cũng có thể bắt chước Chu Tước Nữ Đế tiền nhiệm.

"Đừng!!" An Lâm nghe vậy lúc này mới cuống lên, "Bây giờ em vẫn là thời gian phát triển cơ thể, làm sao có thể làm cái chuyện bất lợi cho sức khỏe của bản thân như lấy máu được?"

"Với lại, kính Chu Tước là đồ vật đặc biệt có sức mạnh tự thân vô cùng chuẩn xác mà Chu Tước luyện hóa vạn năm mới làm ra, không giống với kiếm Long Tước, tuyệt đối đừng học theo vớ vẩn!"

An Lâm ngăn ý nghĩ to gan của Tiểu Lan nhỏ.

Sau khi trò chuyện sôi nổi.

Mọi người mang theo tâm trạng kích động mà rời đi.

An Lâm nhìn theo Tử Vi Đại Đế đang rời đi, khẽ thở một hơi, tiếp tục đưa mắt nhìn sang nhẫn không gian của chính mình, bên trong còn có hai vật báu đặc biệt.

Mẹ nó, ở lại đây tiếp, nói không chừng còn bị An Lâm thể hiện tiếp mà đau não.

"Ha ha, sau này rồi nói, cáo từ." Tử Vi Đại Đế cười cười, vội vàng xé không gian rồi rời đi.

"Ế ế, vậy mà đã đi rồi, không đến ăn bữa cơm sao? Tôi cũng phải cảm ơn ông chứ." An Lâm thấy thế vội vàng lên tiếng giữ lại.

"An Lâm, công việc của tôi bận rộn, cáo từ trước!" Tử Vi Đại Đế hành lễ nói.

Lại nói, kiếm Thắng Tà vẫn là được lấy từ trong bí cảnh của hắn, lúc đó hắn còn rất hào phóng mà nói đưa kiếm Thắng Tà cho An Lâm, bây giờ suy nghĩ một chút, hối hận phát điên rồi...

Hắn đến trả vũ khí tu sửa, kết quả An Lâm lại cho hắn xem một vở kịch vũ khí độ kiếp? Cái này mẹ nó... cũng quá nhiệt tình nhỉ?!

"An Lâm đạo hữu, chúc mừng cậu... vũ khí độ kiếp, có lẽ trên thế gian này không có vũ khí nào lợi hại bằng kính Chu Tước của cậu..." Tử Vi Đại Đế mang vẻ mặt cảm khái chúc mừng.

Ông chế tạo nhiều vũ khí như vậy, chưa từng thấy quái vật nào giống như kính Chu Tước.

"Không, Tiểu Tà của ta mới là lợi hại nhất ở trong lòng ta!" An Lâm nghe thấy vậy, lập tức phản bác Tử Vi Đại Đế, còn sờ sờ hắc kiếm đằng sau với vẻ mặt quyến luyến.

Kiếm Thắng Tà: "Cút!!"

Tử Vi Đại Đế nghe thấy vậy, trước tiên là ngẩn ra, sau đó một vị cay cay không tên xông thẳng lên đầu.

Đúng vậy...

Kiếm Thắng Tà cũng là một kỳ vật khó có thể tưởng tượng được.

Chỉ dựa vào nó có thể khiến Thiên Thần Quyền Bính bị thương, cùng với uy năng kỳ dị có thể chém diệt quy tắc thế giới đã định trước nó là một vật không tầm thường, chí ít không giống như bề ngoài là thần khí đơn giản như vậy.

Tử Vi Đại Đế nhìn An Lâm tiễn từng người bạn đi, trong lòng cảm khái vô cùng.

Bọn họ cảm thấy cảnh tượng này, đủ để ghi vào sử sách độ kiếp của đại lục Thái Sơ, được vô số cường giả hậu thế thán phục ngưỡng mộ và ước ao.

Hơn nữa ta còn tận mắt nhìn thấy vũ khí bắn ngược lại vào từng Hỗn Độn Thần Lôi, trực tiếp nổ xuyên lôi vân!

Ta từng thấy rồi!!

Từng thấy độ kiếp Hỗn Độn Thần Lôi chưa?

Bọn họ cảm thấy chuyện trải qua ngày hôm nay đủ để khoe khoang cả đời.

Trước đây hắn dùng một vật báu đặc biệt, để cho kính Chu Tước bước vào cảnh giới hoàn toàn mới, điều này khiến cho hắn mừng rỡ không thôi, như vậy hai vật báu còn lại có thể mang đến cho hắn bất ngờ gì đây?

An Lâm vừa nghĩ vừa lấy ra một đồ vật trong đó, đó là một khay tròn màu xám đường kính rộng một trượng, mặt trên phủ kín hoa văn huyền diệu phức tạp, cấu kết toàn thể, ngụ ý lý lẽ đại đạo, mặt trên có chín cái lỗ trống thần bí, phân bố cân đối ở mép khay tròn, thả ra lực lượng hư vô.

Chỉ cần cảm thụ gợn sóng vượt qua thần khí của nó.

An Lâm liền biết, đây cũng là món đồ tốt.

Như vậy, rốt cuộc đây là thứ gì?

Hai con mắt của hắn lóe lên tia sáng trắng.

Thuật Thần Giám!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận