Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1977: Việc lớn rất kinh hoàng

An Lâm cảm thấy tiên nữ đang đứng trước mắt khiến hắn động lòng không ngớt.

Cô gái kia có dáng người hoàn mỹ, đường cong đẹp đẽ, dung mạo không thể xoi mói, còn có đôi mắt trong suốt tựa như suối nước trong, xinh đẹp có một không hai, vô cùng thuần khiết.

Hơi thở của tuổi trẻ phả vào mặt.

An Lâm, người đàn ông già hơn hai mươi tuổi động lòng rồi.

Tính cách bồng bột, thanh xuân vô địch!!!

"Xem dáng vẻ của anh này, đến mức như vậy sao? Chưa từng thấy con gái đẹp à?" Hứa Tiểu Lan cảm nhận được ánh mắt vô cùng nóng bỏng của An Lâm, không nhịn được hờn dỗi.

Mặt mo của An lâm đỏ lên, ho khan vài tiếng, nói: "Chuyện ấy... Con gái mười lăm tuổi, theo tập tục của giới Cửu Châu, hình như có thể lập gia đình rồi phải không?"

Đầu tiên Hứa Tiểu Lan ngẩn ra, sau đó khuôn mặt xinh đẹp nổi lên một rặng mây đỏ.

Một con chim nhỏ bay đến bên cạnh cô gái, véo von nói: "Sinh Mệnh, Nữ Oa vá trời đã tiến hành đến giai đoạn thứ ba, chúng ta có đủ thời gian không? Một khi cô ta vá trời thành công, tất cả thiên thần chúng ta đều sẽ chết..."

"Không cần sợ, Nữ Oa vá trời cần một điều kiện tất yếu, bây giờ cô ta không có cơ hội đạt được, nếu không Đại Địa và Quang Minh đã sớm không nhịn được rồi." Thiên Thần Sinh Mệnh cười, nói.

Đỉnh thần thụ.

Cô gái này, chính là một trong sáu quyền hành thiên thần chí cao, Thiên Thần Sinh Mệnh.

"Ôi chao, đừng đi! Không lấy chồng cũng được!" An Lâm đuổi theo: "Chúng ta làm bạn bè đi..."

"Đây là sinh mệnh hoàn mỹ, là kiệt tác lớn nhất của ta." Thiên Thần Sinh Mệnh cười nói: "Thật sự rất mong đợi nó ra đời, nó sẽ có dáng vẻ gì, nó mạnh mẽ như thế nào, phải chăng có thể tiêu diệt tất cả vật cản trước mắt chúng ta..."

"Hừ! Lưu manh!"

Chim nhỏ gật đầu, sau đó lại nhìn về quả trứng nhiều màu to lớn được treo trên nhánh cây bên cạnh, tò mò hỏi: "Ngươi đang chế tạo cái gì vậy?"

Biển Bạch Quỳnh.

Hứa Tiểu Lan giận dỗi, xoay người bước đi.

Cô gái cười khẽ, lắc đầu.

Đôi mắt màu vỏ quýt của Thiên Thần Sinh Mệnh hiện lên tia sáng kì dị, che miệng cười khẽ, nói: "Bản chất của sinh mệnh vốn dĩ là không thể khống chế, nếu không thì ngươi cho rằng vì sao mà có những sinh mệnh vượt ra ngoài tưởng tượng đó? Sinh mệnh đại diện cho khả năng vô tận, cho dù ta tạo ra một con kiến thì cũng không thể khống chế nó được..."

Cô gái có mái tóc dài đen nhánh ngắt một bông hoa xinh đẹp đầy thần lực, đưa đến gần cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, híp mắt, khẽ nhấm nháp: "Ừm... Ngon quá!"

Chim nhỏ im lặng một lát, bấy giờ mới nói: "Xác suất không giống nhau."

Cô gái đưa tay vỗ về vỏ trứng tràn ngập ánh sáng nhiều màu, dao động đang khuếch tán kia khiến chim nhỏ hoảng sợ trong lòng.

Chim nhỏ trầm giọng, nói: "Đừng tạo ra thứ mà bản thân cũng không khống chế được nữa!"

Chim nhỏ: "..."

"Nếu ý nghĩa tượng trưng giống nhau, vì sao không tạo con kiến mà phải tạo ra sinh mệnh hoàn mỹ?" Chim nhỏ hỏi.

"Đúng rồi, bên Thiên Thần Hải Dương thế nào rồi? Nó thật sự đồng ý tham gia với chúng ta sao?" Thiên Thần Sinh Mệnh nghiêng đầu, tò mò nói.

"Ta không hiểu." Chim nhỏ nói.

"Vốn chính là như vậy, thế giới này là sai lầm, phải lập lại, phải làm sạch tất cả sinh mệnh thì mới có thể mở ra cánh cửa tương lai một lần nữa!" Giọng điệu Thiên Thần Sinh Mệnh rất chắc chắn.

Thiên Thần Sinh Mệnh lắc đầu: "Xác suất không giống nhưng thật ra ý nghĩa lại như nhau."

Cô gái vỗ về trứng lớn màu sắc rực rỡ, khuôn mặt xinh đẹp đến mức hơi không chân thực, bày ra ý cười như có như không: "Chờ một chút, kiễn nhẫn chờ thêm một chút, rất nhanh, ngươi có thể ra đời..."

"Không cần vội, nó bảo đợi đến lúc bắt đầu quyết chiến thật sự." Chim nhỏ nói.

"Thiên Không... Hải Dương nó nói khi nào hành động, ta sắp không đợi được nữa rồi." Cô gái nóng lòng muốn ra tay, nói.

Thiên Thần Sinh Mệnh vén sợi tóc cạnh vành tai, nhìn đường chân trời phân cách bầu trời sao và ánh chiều tà, chìa hai tay nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt tươi cười: "Chúng nó đều đại diện cho chân thật và hy vọng! Chúng nó đều là những vật đẹp nhất thế gian."

Chim nhỏ líu ríu cười nói: "Phải! Nó che giấu rất sâu nhưng nó thật sự nghiêng về phía chúng ta, hơn nữa còn đồng ý phối hợp hành động với chúng ta, hợp lực giết Quang Minh và Đại Địa!"

"Ha ha ha..." Thiên thần Sinh Mệnh cười yêu kiều: "Quang Minh và Đại Địa thật ngu xuẩn, ngay cả việc Hải Dương nghiêng về phe người nào cũng không biết, thật sự rất mong đợi, rốt cuộc lúc họ phát hiện Hải Dương phản bội sẽ có biểu cảm đặc sắc thế nào đây."

"Tác phong của Hải Dương là hủy diệt tất cả, nó tin tưởng biển cả có thể chứa đựng mọi thứ, có thể sinh ra tất cả một lần nữa, căn bản xem thường sinh linh đại lục Thái Sơ!" Chim nhỏ thản nhiên nói.

"Ngươi bị ngốc à, ta tạo ra con kiến làm sao đánh với An Lâm?" Thiên Thần Sinh Mệnh tức giận, nói.

"Chiến lực của hắn thật sự rất mạnh, có thể nói là rất đáng kinh ngạc." Chim nhỏ cũng gật đầu theo.

"Chẳng qua ta thật sự không ngờ, chiến lực của An Lâm ở trạng thái bình thường đã có thể miễn cưỡng đánh ngang hàng với Thiên Thần Đại Địa, đối mặt với Thiên Thần Đại Địa mà không hề nể một chút mặt mũi nào, có ý muốn giết chết thiên thần, ha ha, ta cũng cảm thấy đau thay Đại Địa... Thật sự rất mong chờ đến lúc họ làm tổn thương lẫn nhau..." Trong mắt Thiên Thần Sinh Mệnh hiện lên tia mong đợi.

Chờ chút, sao lại cảm thấy đi vào ngõ cụt rồi?

An Lâm đang ngắm trăng với Lan thiếu nữ.

Lan thiếu nữ đang trong tuổi mới biết yêu.

Biểu hiện của cô có thể nói là rất ngây ngô, An Lâm chỉ đùa giỡn hai câu, khuôn mặt phấn nộm trắng như tuyết của cô đã đỏ bừng.

An Lâm thật sự rất hoang mang, cũng từng hỏi cô không phải chỉ có dung mạo trở nên trẻ hơn hay sao, vì sao ngay cả tính cách cũng biến thành Lan thiếu nữ? Hứa Tiểu Lan đỏ mặt nói, đây là kết quả của việc thuận theo tự nhiên, nói xong An Lâm như rơi vào trong sương mù, nhưng vấn đề này không lớn, chính xác mà nói An Lâm hắn rất thích...

An Lâm dẫn Lan thiếu nữ đi nghe Hoa Nhi (*) của Nguyệt Đồng Thần Thành, dắt cô ăn tất cả thức ăn ngon trong thành, cưng chiều Lan thiếu nữ yểu điệu đến tận trời.

(*) Hoa Nhi: Dân ca vùng Cam Túc, Thanh Hải, Ninh Hạ, Trung Quốc.

"Trời ạ, mau nhìn bên kia, An Lâm đại nhân đang dạo phố với ai vậy?!"

"Họ nắm tay nhau vào quán hải sản Bạch Quỳnh!!"

Trên đường phố, nữ sinh của tộc Bạch Vũ đang tụ tập thành một đám khẽ bàn tán.

"Ha ha..." Khóe miệng Hứa Tiểu Lan nhếch lên, bỗng cảm thấy thật vớ vẩn.

"Hình như là vậy, có muốn chúng tôi lén giúp ngài thiêu cô ta hay không?" Lòng Nam Ly Chi Tước đầy căm phẫn, nói.

"Có phải cô gái kia người cao khoảng một nét sáu tám, tóc dài đến thắt lưng, trên đầu cài trâm ngọc màu đỏ, cổ tay đeo vòng tay màu đỏ thẫm hay không..." Hứa Tiểu Lan bày ra vẻ mặt không biết phải nói gì hỏi.

An Lâm: "..."

Hứa Tiểu Lan: "..."

"Hôm nay có người nhìn thấy An Lâm và một cô gái mặc áo trắng vô cùng xinh đẹp đi dạo phố, chuyện này những cô gái của tộc Bạch Vũ đều nhìn thấy tận mắt!" Nam Ly Chi Tước giận dữ nói.

Rốt cuộc, chuyện này hoàn toàn truyền ra ngoài, cũng truyền đến tai Chu Tước Lục Tử.

Trong quán hải sản.

Hứa Tiểu Lan và An Lâm đang nhấp nháp hải sản tươi ngon, vui vẻ nói cười.

Bùa truyền âm bỗng nhiên chớp động.

Lan thiếu nữ nghi hoặc nhìn bùa truyền âm được kết nối, bên trong truyền ra giọng nói phẫn nộ của Nam Ly Chi Tước.

"Chuyện lớn rất xấu, Chu Tước Nữ Đế, ngài bị An Lâm cho đội nón xanh rồi!" Nam Ly Chi Tước phẫn nộ nói.

Hứa Tiểu Lan: "..."

An Lâm đang ăn món tôm rất ngon, con tôm lập tức rơi xuống bàn.

"Chuyện gì, từ từ nói, vì sao ta bị An Lâm cho đội nón xanh." Mặt Lan thiếu nữ hơi nhướng lên nhưng vẫn bình tĩnh nói.

Ngay lúc các nữ sinh sục sôi bàn tán, tiện thể truyền tai chuyện An Lâm đội nón xanh cho Hứa Tiểu Lan, một truyền mười, mười truyền trăm, khí thế ngất trời truyền tin trong tộc Bạch Vũ

An Lâm là minh tinh lớn nhất trong lòng các cô, tin đồn của hắn có thể nói là long trời lở đất.

Tộc Bạch Vũ nắm giữ thiên phú minh tinh, càng thích thảo luận tin đồn của các minh tinh.

"Trời ơi, chị Tiểu Lan biến thành tiểu loli, An Lâm lão đại giao lưu một chút với nữ sinh khác cũng không phải không được..." Có nữ sinh vẫn rất cởi mở.

"Trọng điểm là đây sao? Thiên Tước Thần Nữ của chúng ta phải làm sao bây giờ? Đây là An Lâm trắng trợn đội nón xanh cho chị Tiểu Lan phải không?" Một cô gái có dáng vẻ xinh đẹp của tộc Bạch Vũ nói.

"Ôi! Nữ sinh kia thật xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả Đại Thiên Sứ Trưởng của chúng ta!"

Chuyện này thật đặc biệt...

Đầu năm nay, chuyện gì cũng có.

Ta tự đội nón xanh cho ta sao?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận