Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1007: Cặp sừng đẹp đẽ

Vừa nghĩ tới chính mình bị "cắm sừng" rồi, An Lâm lập tức không khỏi trợn mắt nhìn Hồng Đấu.

Sát khí như khuếch tán ra bốn phía.

Hồng Đấu biết, An Lâm là nghiêm túc, hắn ta thật sự muốn chém mình!

Hắn không có cách nào khác, chỉ đành phải yên lặng núp ở phía sau ông nội.

Buổi hôn lễ được toàn bộ vùng đất Tạo Hóa chú ý này, liền hạ màn một cách đầy đặc sắc thế này. Tin tưởng rằng không có một ai có thể ngờ tới, chuyện sẽ diễn biến như thế này.

Bao gồm nhân vật chính của sự kiện này, Trần Nam và Bạch Dao.

Cũng không nghĩ tới, chuyện sẽ biến thành cái bộ dáng này.

Cả cô dâu và chú rể đều cũng bị cướp hôn bỏ chạy rồi, lưu lại một đám khách khứa yên lặng sửa sang lại tam quan.

Hắn không khỏi sợ hãi than thầm trong lòng, đây thật sự là một tay già đời!

May là An Lâm đãgặp qua không ít mỹ nữ cực phẩm, định lực không kém, có thể ổn định trạng thái, chắp tay cười nói: "Đừng khách khí, sau này chúng ta chính là thông gia rồi."

Có lẽ đây chính là khác biệt về thẩm mỹ, mặc dù động tác của các cô đều quyến rũ đến cực điểm, nhưng lại coi đây là mỹ, bởi vì mỹ mới có thể quyến rũ, không đẹp thì làm sao có thể quyến rũ người ta được?

"Cậu chính là tông chủvcủa Tứ Cửu tiên tông - An Lâm sao? Cảm ơn các cậu đã cứu mạng của con gái tôi." Bạch Mộ Vũ khẽ cong lưng, dáng vẻ ẩn chứa phong tình vạn chủng.

Đây là đã đạt đến cảnh giới quyến rũ tự nhiên, mỗi một cử động, đều có thể khiến cho cả thiên hạ đắm say.

Không biết xấu hổ như vậy ư, trực tiếp như vậy ư?

Bạch Mộ Vũ chân đạp hư không, đi tới trước mặt An Lâm, vẻ mặt ôn hòa dịu dàng như nước.

Bạch Mộ Vũ: "..."

Dĩ nhiên, đám Hồ tộc không cho rằng đây là mỵ, mà là mỹ.

Rõ ràng không hề thi triển mị thuật, sau khi thấy người phụ nữ trước mặt, lòng An Lâm vẫn run lên, suýt nữa trầm luân trong đó.

Đại Bạch nhìn thấy mà không rời nổi mắt, căng tròn to nhìn người ta chằm chằm.

Lúc này, lại có không ít Hồ tộc đi qua, trong ánh mắt phần lớp Hồ tộc đều lộ ra một loại cảm xúc không quá thân thiện.

An Lâm nhìn người phụ nữ xinh đẹp động lòng người ở trước mặt, lông mày đen như mực nước, cặp mắt long lanh như nước hồ thu, lại có dáng vẻ dịu dàng hiền hòa hoàn toàn tự nhiên.

Rất rõ ràng, đám người An Lâm đã trở thành tiêu điểm.

Cực phẩm hồ nữ nhợt nhạt cười một tiếng, không có tỏ thái độ.

Đã hỏi ý kiến của tôi chưa hả???

"Con gái tôi không tiếp bùa truyền âm, cậu có thể thử liên lạc với bạn của cậu không, chúng ta cùng đi đón bọn họ chứ?" Bạch Mộ Vũ lộ ra nụ cười dịu dàng mê người, tiếp tục mở miệng nói.

Đây cũng là lí do khiến đám người An Lâm có thể tiếp tục vô liêm sỉ mà ở lại đây.

Mấy phút đồng hồ sau, gọi mấy lần vẫn không nghe.

Suy cho cùng, dù nói thế nào, người của hắn đã mang theo công chúa bộ tộc Bạch Hồ bỏ trốn. Nói cách khác, bọn họ cũng tới cướp hôn, giống như đám người Lam Tiểu Nghê.

Lời này làm cho hồ nam hồ nữ bộ tộc Bạch Hồ bùng nổ trong nháy mắt.

Loại tiêu điểm này lại không hề vinh quang chút nào.

"Con chó trắng này nói lung tung, ai cũng đừng cản tôi, tôi muốn giết nó!"

"Hu hu hu, chẳng lẽ Bạch nữ thần của tôi thật sự bị Hầu Tử chà đạp? Tôi hận aaaaaaaa!"

"Cái đệch, mau đánh chết con chó trắng này."

Điểm duy nhất khác với Lam Tiểu Nghê, là bọn họ cứu Bạch Dao một mạng.

An Lâm: "..."

Không nể mặt thế sao, mất hết mặt mũi của chủ nhân rồi đấy!

"Khả năng là, Tiểu Sửu và Bạch Dao đang đang làm chuyện gì đó không muốn ai biết, đừng quấy rầy họ, gâu!" Đại Bạch nhếch miệng cười một tiếng, tỏ ý mọi người hiểu đấy.

Hiện tại, An Lâm đang thàm suy nghĩ trong lòng xem nên hòa bình giải quyết tranh cãi như thế nào, sau đó thuận thế trở thành thông gia với bộ tộc Bạch Hồ...

Hắn cũng rất lo lắng cho Tiểu Sửu, liền lấy ra bùa truyền âm cố gắng liên lạc với Tiểu Sửu.

"Việc này thì có thể có." An Lâm gật đầu.

Con gái không tiếp điện thoại của mẹ, chuyện này thật đau lòng.

"Tối nay tôi muốn ăn thịt chó!"

Một đám Bạch Hồ tộc bị kích thích, tức tối gào thét.

Đại Bạch bị dọa sợ, lập tức núp ở phía sau An Lâm, không biết mình nói sai gì rồi.

Bạch Mộ Vũ cố gắng giữ nguyên mỉm cười: "Vậy An Lâm đạo hữu, tôi phái người đi tìm con gái tôi trước, có một số chuyện quan trọng, buổi tối chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé?"

"Không thành vấn đề!" An Lâm lộ vẻ sầu khổ nói.

"Hi vọng bọn họ đều an toàn."

Thật ra thì, hắn đang thầm khen trong lòng không dứt miệng.

Tiểu Sửu này giỏi lắm nha!

Vội vàng nắm lấy cơ hội, gạo sống nấu thành cơm chín, như vậy chuyện kết hôn sẽ không chạy đi đâu được!

An Lâm hít sâu một hơi, mỉm cười nói: "Ngài chính là Nhạc Đấu tiền bối sao?"

"Chúng ta nên an ủi hắn, khiến cho hắn nhận ra, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng."

"An Lâm cũng quá đáng thương..."

Khóe miệng An Lâm co giật, bi thương cảm động cái gì cơ?

"Hu hu hu, quả là một câu chuyện xưa khiến người ta phải đau lòng..."

Đám người của Thần Thạch tộc cũng không nhịn được mà nghị luận:

"Lý do hiển nhiên gì?" Đề Na nghiêng nghiêng đầu.

"Đúng đấy, khi đẹp nhất và xấu nhất va chạm, sẽ tạo thành một loại bù trừ hài hòa, đây là thể hiện sự hoàn mỹ của Âm Dương Thái Cực, đồng thời còn có thể thông qua sự tương phản mãnh liệt, bắn ra tia lửa cường liệt nhất!" An Lâm nghiêm túc nói.

Đề Na: "..., Người khổng lồ An Lâm, đáng vẻ cố gắng nói mò này của anh đã khiến tôi cảm động."

An Lâm: "..."

Khiếp sợ! Tiểu Na nha tôi đã quá thông minh rồi!

Đột nhiên, phía sau hắn truyền đến một cái thanh âm khí thế hùng hồn.

"An Lâm tiểu hữu, quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, trăm nghe không bằng một thấy, chuyện của cậu tôi đều nghe rồi, cậu cũng không nên quá bi thương."

An Lâm đen mặt xoay người, thấy được một cái người đá trước ngực có hỏa diễm kim sắc, kéo kéo khóe miệng: "Ông nghe về chuyện gì của tôi?"

"Cháu trai tôi, Hồng Đấu đã kể với tôi rằng, Bạch Dao và cậu yêu nhau, cậu mướn cướp dâu, không ngờ Bạch Dao lại bị người của mình cứu, cuối cùng khiến cho tình yêu của Bạch Dao thay đổi, đã yêu Hầu Tử, từ đó hai người cao chạy xa bay... Cậu... haizzz, cố nén bi thương!" Người đá tỏ vẻ đồng tình an ủi.

An Lâm im lặng một hồi lâu, suy đoán nói: "Đây có lẽ là vì một lý do hiển nhiên nào đó."

"Người khổng lồ An Lâm, Tiểu Sửu thật sự lợi hại quá đi mất, thế mà lại có thể làm cho cô gái xinh đẹp như Bạch Dao thích mình, sao hắn lại làm được?" Đề Na có phần ngạc nhiên hỏi.

Người của bọn họ là heo đụng cải trắng, thế nên tâm trạng hoàn toàn khác biệt.

Đám người An Lâm cũng không gấp, còn ước gì đối phương đừng tìm được Tiểu Sửu quá sớm.

Dứt lời, Bạch Hồ cáo biệt đám người An Lâm.

Bạch Hồ đưa cho An Lâm một tấm lệnh bài: "Đây là giấy thông hành hoàng cung Bạch Hồ, trước tiên tôi sẽ phái người tìm kiếm tung tích con gái, buổi tối gặp lại."

"Hả? Cậu cũng biết tôi?" Người đá ngạc nhiên hỏi.

"Đó là hiển nhiên, tôi ngưỡng mộ đại danh của tiền bối đã lâu. Tôi và Hồng Đấu phía sau ngài còn là bạn thân nữa cơ, không biết ngài có thể để cho tôi một mình tâm sự với cậu ấy không?" An Lâm cười nói.

Hồng Đấu đột nhiên có một loại dự cảm bất thường...

"Ha ha ha, đó là hiển nhiên, so ra đám tiểu bối các cậu mới có chung đề tài, tôi sẽ không quấy rầy các cậu nữa." Nhạc Đấu sang sảng cười một tiếng, bắt đầu rời đi.

Hồng Đấu chấn động, đuổi theo: "Ông nội, ông đừng đi mà, cháu đi cùng ông!"

Nhạc Đấu nhăn mặt, quát lớn: "Sao cháu có thể không hiểu chuyện như vậy, An Lâm tông chủ là vị tu sĩ tiền đồ vô hạn, cháu không chịu tạo quan hệ tốt với người ta đi, còn theo ông làm gì, cứ đứng đó!"

An Lâm mỉm cười nói: "Đúng vậy, Hồng Đấu à, chúng ta cùng tạo quan hệ tốt nào, cậu chạy cái gì chứ?"

Hồng Đấu sắp bị dọa cho phát khóc rồi khóc, tạo quan hệ tốt cái nỗi gì chứ, ở lại đây thì chắc chắn là sẽ bị đánh cho mà xem!!!

Bây giờ hắn có thể tuyệt đối xác định, rằng An Lâm có ý đồ xấu với hắn!

Thế rồi, ông nội Hồng Đấu, rời đi dưới ánh mắt cầu khẩn của Hồng Đấu.

Hồng Đấu quay đầu nhìn về phía An Lâm, có chút miễn cưỡng mà lộ ra một nụ cười, thân thể to lớn khẽ run, ngọn lửa phía trước trái tim đập bịch bịch.

"Anh An Lâm, đã... đã lâu không gặp."

An Lâm ngoài cười nhưng trong không cười: "Hồng Đấu, tôi thật sự nên cám ơn cậu mà."

Hồng Đấu nghe vậy thì cảm thấy có thể cứu chữa, lúc này vỗ ngực nói: "Anh An Lâm à, chúng ta là gì quan hệ, vì cậuxuất lực, nghĩa bất dung từ!"

An Lâm gật đầu: "Đúng là phải cám ơn cậu, chữa bằng lôi hay bằng hỏa, chọn một đi?"

Hồng Đấu: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận