Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1259: Một viên minh châu cuối cùng

Hai người tiếp tục lên đường, suốt dọc đường không gặp trở ngại gì.

Tiểu Tước Nữ coi lôi ngũ sắc là mối họa, nhưng ngay cả can đảm đánh hai chúng nó cũng không có.

Cô chưa bao giờ đi qua một cách dễ dàng như vậy, dần dần trong lòng dâng lên cảm giác khá là kỳ diệu.

"Ôi này, An Lâm, vì sao lúc nào anh cũng có thể làm ra được những điều vô cùng kỳ quái vậy?" Tiểu Tước Nữ nghiêng đầu, hai mắt sáng như sao nhìn An Lâm.

" y... cái này hả... khụ, đây là một phần trong việc tu hành của tôi!" An Lâm nghiêm túc nói.

"Một phần trong việc tu hành?" Tiểu Tước Nữ trừng mắt hỏi lại: "Vậy lúc đó anh hôn Y Lỵ, là để tu hành cái gì?"

"À... hấp thu dương lực đó!" An Lâm nghiêm túc nói.

Tiểu Tước Nữ suy nghĩ một chút, cười ngọt ngào: "Thì ra là vậy, tôi đã hiểu vì sao lúc sét đánh xuống anh không thèm phòng ngự mà đứng đó tận một phút rồi, đó là vì anh muốn hấp thu lực lượng của năm quả lôi cầu!"

Hy vọng đến lúc đó, sau khi biết chân tướng, Tiểu Tước Nữ sẽ không đuổi theo chém giết hắn.

"Hừ!" Tiểu Tước Nữ tức giận bĩu cái miệng nhỏ nhắn.

Khoé miệng An Lâm co quắp, dạy cô tu luyện? Có quỷ mới dạy được cô!

An Lâm lắc đầu: "Miễn bàn!"

"Cô... cô muốn làm gì?" An Lâm có dự cảm không lành.

Sấm sét càng ngày càng có xu thế khủng bố và điên cuồng hơn.

"Thông minh!" An Lâm thở dài nói, nhưng trong lòng lại nghĩ, cô gái này thật thông minh, kết hợp những việc hắn làm mà cho ra đáp án, quá trâu bò!

Câu chuyện kết thúc bằng việc Tiểu Tước Nữ bái sư thất bại.

"Anh có thể dạy cho tôi công pháp anh đang tu luyện được hay không?" Tiểu Tước Nữ hưng phấn nói, "Anh nghĩ xem, hôn Y Lỵ, tôi cũng có thể hôn nha, hơn nữa còn không mạo hiểm bằng anh, về chuyện không phòng ngự mà ở trong trung tâm Lôi Trì đứng một phút, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, tôi cũng có cơ hội thành công..."

"An Lâm, anh là tu sĩ kinh tài tuyệt diễm nhất mà tôi từng gặp đấy." Tiểu Tước Nữ vươn tay thon nắm cánh tay An Lâm, hai tròng mắt lấp lánh.

"Thế nào?" Hơi thở của Tiểu Tước Nữ tựa như hoa lan, nhìn An Lâm với vẻ mặt đầy mong đợi, hỏi.

"Tiểu Tước Nữ, cô đến gần chút nữa đi."

Muốn học thì phải đưa cái hệ thống này cho cô mới được! Đợi đến lúc có thể rời khỏi cái hệ thống hố cha này thì hắn có thể sẽ suy nghĩ việc đưa cho Tiểu Tước Nữ...

" Đúng, đến gần chút."

Hai người lại tiếp tục đi.

An Lâm khống chế phạm vi sấm sét cho nó nhỏ lại.

Sấm sét đã kinh khủng đến mức hắn khó mà chống đỡ được.

An Lâm lại không có lòng dạ nào để hưởng thụ thân thể ôn hương nhuyễn ngọc này, hắn lấy ra toàn lực để khống chế lôi thuật, đẩy thiên lôi đang vọt về phía bọn họ ra.

Hắn cũng không thể lôi kéo sấm sét về phía mình rồi cắn nuốt được, lượng công việc lớn như thế này có thể khiến hắn mệt chết.

"Gần thêm chút nữa."

Ở vị trí trung tâm là một vật thể màu vàng to bằng nửa người.

" Ừ... thiên lôi có vẻ kinh khủng hơn rồi, cô gần thêm chút nữa đi."

Tiểu Tước Nữ yên lặng từ bên người hắn cách ra hai bước, mặt đỏ bừng mắc cỡ.

Vào trong không gian này, không có thiên lôi chủ động công kích con người.

Nó giống như khối đá màu vàng, mặt ngoài lồi lõm, còn có mấy cái lỗ thủng kỳ lạ.

Tiểu Tước Nữ ôm An Lâm, thân thể nhỏ xinh gần như dính sát vào người An Lâm, khuôn mặt tươi cười tinh xảo không tỳ vết giờ đây đã đỏ bừng vì mắc cỡ.

Thật may, vào lúc An Lâm sắp không chịu được nữa, sấm sét phía trước bất chợt mỏng lại.

Đi thêm vài trăm thước, một không gian rộng rãi xuất hiện trước mắt.

Bên ngoài Lôi Trì là lôi uy mênh mông, phân hóa thành từng tia lôi điện nhỏ bé như mạng nhện đang co rúc lại ở vị trí trung tâm, hơn nữa còn nảy lên một cách nhịp nhàng, giống như tim đang đập.

Cứ như vậy đi được vài phút.

Hắn không thể dùng thuật Phệ Lôi mà hắn vừa mới học được, bởi vì thuật Phệ Lôi có thể cắn nuốt sấm sét đang bổ về phía hắn, nhưng không thể cắn nuốt sấm sét đang bổ về phía Tiểu Tước Nữ lại, như vậy sẽ khiến Tiểu Tước Nữ gặp phải nguy hiểm.

An Lâm cắn răng kiên trì, không ngừng sử dụng Lôi Thuật.

Lúc này, thiên lôi cứ như thể biển khơi, vô cùng vô tận, sóng lớn mãnh liệt, gần như dày đặc đến mức không có một tí khe hở nào.

An Lâm lúc này mới ý thức được, một thân thể xinh đẹp ấm nóng đã cách xa hắn.

Nhưng trên thân thể vẫn còn nhàn nhạt hơi ấm và một ít hương thơm kỳ lạ còn dư lại.

"Khụ khụ..." Một âm thanh cực kỳ dễ nghe vang lên.

"Tôi từ phía trên tảng đá cảm nhận được một sức mạnh cực kỳ thuần dương, vật này chắc là thứ mà Y Lỵ cần dùng để thăng tiến lên Hợp Đạo..."

Tiểu Tước Nữ ngắm vật thể màu vàng trước mắt, dường như là để dời đi sự chú ý nên mở miệng phân tích.

Hai mắt An Lâm lóe lên ánh sáng trắng.

[Đá Thần Lôi Dương: Là vật chí dương do không gian hỗn độn lôi thạch thai nghén, bên trong ẩn chứa Dương lực biến ảo vạn vật, vô cùng cứng rắn, có thể gia tăng thuật pháp dương hệ trên phạm vi lớn, có thể trở thành nền tảng tạo thành thân thể Dương Thần, làtài liệu thần cấp đứng đầu.]

"Nó gọi là đá Thần Lôi Dương, tài liệu thần cấp đứng đầu, đúng là đồ tốt." An Lâm mỉm cười tán thưởng.

Tiểu Tước Nữ ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết?"

Tiểu Tước Nữ nhìn sững, hỏi: "Như vậy cũng được á?!"

Hành trình gom đủ chín viên minh châu của hắn đã thành công!!!

An Lâm lập tức dùng thuật Thần Giám, sau khi giám định đúng là nó thì lập tức thu nhẫn không gian.

Rõ ràng đó là một viên minh châu, chỉ là viên minh châu này rất kỳ lạ, đen thùi lùi, có mắt và miệng, giống như một hòn than thành tinh.

Luồng khí đen bị đập rớt.

"Xẹt!"

An Lâm lấy bản đồ ra xem lần nữa, phía trên có một hàng chữ, chắc hẳn là nói với Hoàng Phủ Văn: Nhất định phải là Phản Hư trung kỳ trở lên mới có thể tìm. Ở trung tâm ngũ sắc thiên lôi trì, gọi là sẽ tới.

An Lâm suy nghĩ xem những lời viết trên bản đồ, một lát sau, hai mắt hắn bỗng sáng lên: "Tôi hiểu rồi!"

"Anh hiểu cái gì?" Tiểu Tước Nữ tò mò hỏi.

An Lâm không trả lời, mà lại kích động móc ra tám viên minh châu từ trong nhẫn không gian, dùng nguyên khí thúc giục, hô to: "Đi ra đi, viên minh châu cuối cùng của ta!!"

Tám viên minh châu phóng ra từng trận dao động âm u.

Lôi đình giăng đầy đột nhiên tuôn ra ở một nơi nào đó phía ngoài vị trí không gian mà An Lâm đang đứng.

Một vệt đen phá vỡ vạn lôi, đánh về phía tám viên minh châu trước mặt An Lâm, luồng khí âm u như biển gầm cuồn cuộn xông tới, cái miệng khổng lồ há ra, dường như muốn cắn nuốt toàn bộ tám viên minh châu!

"Nghiệt súc, đừng có mà ngông cuồng!"

An Lâm tát một phát về phía vệt đen kia.

Quái lạ, rõ ràng trên bản đồ nói là minh châu đang ở trung tâm của thiên lôi ngũ sắc!

An Lâm cũng đang tìm, hắn thả thần thức ra, nhưng lại không nhìn thấy tung tích của hạt châu.

"Đúng rồi, An Lâm, hạt châu của cậu đâu?" Tiểu Tước Nữ tò mò hỏi.

Tiêu hao hai quả Cửu Viêm Chân Dương và cái giá cao là Thái Dương Thần Vũ, cuối cùng mới thu hoạch được theo như dự đoán, mục đích cô đi chuyến này coi như đã đạt được.

"Xem anh vênh váo thế nào kìa." Tiểu Tước Nữ liếc mắt nhìn An Lâm, dè dặt đi về phía trước, thu đá Thần Lôi Dương vào trong nhẫn không gian, lúc này mới như trút được gánh nặng mà thở phào một cái.

"Hiểu sơ, hiểu sơ thôi..." An Lâm bày ra vẻ mặt cao thâm khó dò.

Dùng hạt châu vẫy gọi hạt châu, cái phương pháp này thật sự khiến cô mở rộng tầm mắt.

An Lâm phủi tay: "Thao tác cơ bản ấy mà."

"Bây giờ đã xong việc ở đây, chúng ta trở về thôi."

Vừa nói, An Lâm lập tức kéo tay Tiểu Tước Nữ, trở lại khu vực lôi đình cuồn cuộn như biển tại vùng đất thiên lôi ngũ sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận