Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 882: Con đường làm giàu của An Lâm

Bên trong căn phòng nhỏ, ánh nến chập chờn

Ban đêm An Lâm tập... Phì... là ban đêm An Lâm đến căn phòng nhỏ của Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan nhìn thấy An Lâm đến chơi cũng không thấy ngoài ý muốn, cứ tùy ý để hắn đến.

"Sao vậy, trông anh có vẻ như gặp phải vấn đề gì khó khăn?" Hứa Tiểu Lan khẽ cười hỏi.

An Lâm vẫn chưa kịp nói gì mà Hứa Tiểu Lan đã nhìn ra được một chút tình hình, quả nhiên không hổ là Tiểu Lan!

An Lâm nghe thấy vậy liền khẽ gật đầu: "Quả thực là gặp phải một vấn đề khó, gần đây anh hơi bị thiếu linh thạch một tí, muốn tìm một cách nào đó có thể kiếm tiền nhanh nhanh chút."

Hàng mi xinh đẹp của Hứa Tiểu Lan hơi nhướn lên: "Khá là thiếu linh thạch? Anh cần bao nhiêu, nếu như thực sự thiếu, thì em có thể cho anh mượn."

An Lâm liên tục xua tay: :Không được, số linh thạch bị thiếu hơi nhiều, vẫn là để anh tự mình kiếm thì tốt hơn."

Hứa Tiểu Lan cười ha ha: "Trong mơ thì cái gì cũng có hết á."

An Lâm bước ra khỏi căn phòng nhỏ, trên mặt phiền muộn.

Hứa Tiểu Lan hít sâu một hơi: "Em đề nghị anh đi ngủ."

Được rồi, mục tiêu một năm kiếm lời một trăm triệu linh thạch này, hiện giờ trong mắt Tiểu Ln chính là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành nổi, tin rằng ở trong mắt những người khác cũng sẽ đều như thế thôi.

Hứa Tiểu Lan: "..."

An Lâm càng nghĩ càng cảm thấy có áp lực, một lát lại nghĩ về sự sợ hãi lúc bị thế giới tinh nguyên màu vàng chi phối. Cổ vực Thái Sơ là địa phương tồn tại cả tàu phú to lớn và nguy hiểm cực độ, muốn kiếm được một trăm triệu linh thạch tuy khó nhưng vẫn có hi vọng.

"Rốt cuộc là muốn kiếm bao nhiêu linh thạch?" Hứa Tiểu Lan bĩu môi hỏi.

Đã nói khoác thế rồi, cho dù liều mạng thì cũng phải thực hiện bằng được!

Bầu không khí đột nhiên trở nên im ắng.

"Ừm, một năm muốn lời chừng độ một trăm triệu đi." An Lâm nói.

An Lâm: "..."

Một nơi ấm áp hài hòa như thế, muốn giết địch đoạt bảo cũng không được, còn định kiếm tiền kiểu gi?

An Lâm khó hiểu chớp chớp hai mắt: "Sao lại vậy?"

Chẳng lẽ dựa vào bán bánh bao à?

Có lẽ Hằng Nga cũng đang chuẩn bị nguyên liệu luyện thần đan rồi, nếu như luyện xong thần đan mà An Lâm lại không giao ra được linh thạch, liệu có khi nào bị treo lên cây Nguyệt quế trên cung trăng rồi quất roi không?

Nhưng mà, ở trường đại học Liên Hiệp Tu Tiên thì sao?

Cả người An Lâm bỗng tỉnh táo lại, hai tay bưng tinh linh lên, đôi mắt phát sáng, vẻ mặt kích động nói: "Tin tức tốt gì?!"

An Lâm nhìn Đề Na một cái, mặt ủ mày chau nói: "Tin tức gì? Hiện giờ tôi đang bị tiền vây khốn đây, nếu như không phải tin tức liên quan đến linh thạch thì xin đừng quấy rầy tôi."

"Khoáng mạch? Trời ạ... chúng ta thế mà lại có mỏ linh thạch!" An Lâm bị hạnh phúc to lớn này ập đến khiến não cũng chấn động. Giống như con người phàm trần đột nhiên phát hiện ra nhà mình có nhiều thêm một mỏ vàng vậy ấy, có thể không kích động được sao?

Hắn mở cửa, trở về căn phòng nhỏ của mình.

"Mỏ khoáng kia lớn chừng nào? Độ tinh khiết thì sao? Chúng ta có thể đào được khoảng bao nhiêu?" An Lâm kích động hỏi, đây mới là vấn đề hắn quan tâm nhất.

Sầu quá đi...

"Hì hì..." Đề Na duỗi bàn tay nhỏ trắng nõn, vỗ vỗ lên khuôn mặt to của An Lâm, nhìn thấy chàng trai này vui vẻ như thế nên cũng cười theo.

An Lâm nghe thấy vậy liền vui vẻ dùng mặt cọ Đề Na: "Tiểu Na, cô đúng là quá tuyệt vời! Cũng chính là phúc tinh của tôi!"

Đề Na ngẫm nghĩ một lát rồi mới nói: "Trước mắt thì số lượng dự trữ chỉ có tầm khoảng sáu mươi triệu linh thạch, độ tinh khiết vừa phải. đã đến lúc có thể khai thác được rồi, nhưng mà để bảo đảm cho mỏ khoáng này có thể tiếp tục khai thác được lau dài, nhiều nhất chúng ta cũng chỉ có thể khai thác được chừng một nghìn viên linh thạch mà thôi."

"Người khổng lồ An Lâm!" Một bóng hình nhỏ nhắn xinh xắn bay đến trước mặt An Lâm, đôi mắt giống như viên bảo thach màu ngọc bích hiện lên sắc thái rung động lòng người: "Tôi có một tin tức tốt!"

"Ừm ừm, theo sự phát triển và hoàn thiện không ngừng của thế giới, ở gần chỗ tiên thổ mà chúng ta chế tạo kia cuối cùng đã hình thành một mỏ linh thạch hoàn chỉnh rồi!" Đề Na để lộ sự cao hứng.

An Lâm cũng có thể hiểu được, tiên thổ là do bọn họ dùng khí của trời và sức mạnh của mạch đất khắp nơi, cùng với tinh hoa của trời trăng sao hội tụ lại mà tạo thành.

Ở xung quanh vùng đất đó trong thế giới Kính Thần sinh ra được mỏ linh thạch đầu tiên, thật ra cũng là chuyện hợp lý.

"Ồ! Vừa khéo! Chính là tin tức tốt liên quan đến linh thạch đấy, Người khổng lồ An Lâm thật lợi hại, có phải anh cố ý nói như vậy không?" Đề Na che miệng kinh hô, lộ vẻ mặt ngạc nhiên.

Tin tức này giống như một đạo thiên lôi bổ thẳng xuống đỉnh đầu An Lâm, khiến hắn trở nên run rẩy.

Ầm ầm!

Trên mặt Đề Na có mấy phân đắc ý: "Thế giới Kính Thần của tôi, hiện giờ đã tạo ra được mỏ linh thạch đầu tiên rồi nhá!"

Linh vận của trời đất cùng hội tụ thì sẽ tạo ra linh thạch, chỉ cần mỏ linh thạch đó được khai thác một cách vừa phải thì có thể giống như một cái giếng khơi lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà các mỏ linh thạch trên đại lục Thái Sơ lại có nhiều giá trị như vậy.

Nhưng nếu như khai thác quá độ, vậy thì khoáng mạch sẽ bị suy bại, cuối cùng sẽ biến mất, cho nên tốc độ khai thác nhất định phải được khống chế thật tốt. Đối với những sinh linh trên đại lục Thái Sơ, tốc độ này rất khó khống chế, thường xuyên có những mỏ linh thạch bị khai thác nhiều quá mà suy bại dần rồi biến mất, chủ nhân của những khoáng mạch đó đương nhiên chỉ biết khóc trời đập đất.

Đề Na thì không giống thế, cô là thần sáng thế, muốn khai thác như thế nào, có thể duy trì lợi ích thế nào, có thể nói cô chính là người hiểu rõ nhất trong thế giới đó.

An Lâm và Đề Na cùng đi vào thế giới Kính Thần.

Bọn họ bay đến phía trên mỏ linh thạch kia, phát hiện ra nó nằm ở trong một dãy núi được bao phủ bởi nguyên khí sương mù trắng.

Dãy núi uốn lượn vòng quanh như thân rồng, mỏ linh thạch thì như sống lưng của con rồng đó, tản ra ánh sáng xanh trong suốt bóng loáng, năng lượng ẩn chứa bên trong nó vô cùng nồng đậm.

"Mỏ linh thạch là do trời đất tạo thành, nhưng lại bị trời đất giới hạn. Một khi nó thành hình rồi, muốn tiếp tục tập trung linh vận, khuếch trương số lượng dự trữ là điều vô cùng khó khăn. Nhưng sau khi nó bị rút bớt linh thạch đi, muốn ngưng tụ số linh thạch thiếu thốn kia một lần nữa thì lại đơn giản hơn rất nhiều." Đề Na mở miệng nói.

An Lâm vuốt vuốt cằm, lên tiếng: "Cảm giác giống như một sinh linh dần thành hình, nếu như bị thương tổn khuyết thiếu thì có thể mượn năng lượng của trời đất để khôi phục vết thương, nhưng nếu như bị thương quá nặng thì sẽ ngủm củ tỏi?"

An Lâm cảm động đến mức sắp sửa khóc luôn được, cẩn thận từng li từng tí cất một mười triệu viên linh thạch vào trong nhẫn không gian, không ngừng cảm kích nhìn tinh linh trước mặt.

"Người khổng lồ An Lâm, cầm lấy mà dùng đi!" Đề Na cực kỳ hào phóng đưa số linh thạch cho An Lâm.

Tương tự, Đề Na có lẽ cũng đâm vào mỏ linh thạch này chừng mười triệu nhát đao, sau đó thế giới lại phán quyết là một vết thương nhẹ vậy...

Một cô bác sĩ đâm bạn trai mình liền mấy chục nhát, nhưng sau đó bệnh viện lại kết luận là vết thương nhẹ...

An Lâm bỗng nhớ đến một tin tức nào đó của trần gian.

Giống như là bác sĩ thần đồng vậy, biết rõ ràng tình hình của mỗi một chỗ trong mỏ khoáng.

Hi vọng trong một năm này, thế giới Kính Thần có thể tạo ra thêm được một vài mỏ khoáng nữa...

"Vậy tiếp theo chúng ta càn phái người đi khai hoang khoáng mạch đúng không?" An Lâm lại hỏi.

"Tại sao lại phải phái người?" Đề Na chớp chớp đôi mắt như bảo thạch: "Chỉ một mình tôi là có thể giải quyết rồi nha."

"Một mình?" An Lâm hơi sửng sốt.

Lúc này, Đề Na chỉ vung tay một cái với mỏ linh thạch bên dưới.

Ầm ầm...

Từng luồng ánh sáng màu xanh phát ra từ trong mỏ quặng, giống như mưa sao băng hội tụ lại trước mặt Đề Na, dày đặc chi chít, vô cùng vô tận, chiếu sáng đến mức khiến An Lâm sắp sửa mù mắt luôn.

Mỗi lần Đề Na rút khoáng mạch ra đều chiếu theo tủ lệ và vị trí đặc biệt để rút, giúp cho mỏ khoáng bị thương tổn ít nhát, sức khôi phục tăng lên tới mức cao nhất.

Thao tác tinh chuẩn của cô không một ai có thể sánh bằng.

Nhưng mà, có thể thu thập được mười triệu viên linh thạch đã cho hắn hi vọng và niềm tin rất lớn rồi.

An Lâm nghe thấy vậy liền khẽ thở dài, xem ra nếu như chỉ dựa vào mạch khoáng này thì vẫn không thể đạt được mục tiêu rồi.

"Tính cả thời gian gia tốc, tương đương với thời gian thực tại thì có lẽ phải cần chừng ba năm mới có thể khôi phục hoàn toàn." Đề Na nhẹ nhàng nói.

Hai mắt Đề Na hiện lên ánh vàng, trong chớp mắt đã tính xong.

"Vậy, chu kỳ khôi phục thương tổn đó dài bao nhiêu lâu?" An Lâm tò mò hỏi.

"Oa, hình tượng người khổng lồ An Lâm hình dung ra thật sống động!" Đề Na khẽ cười tán dương.

Bắp đùi của nữ thần Đề Na này, hắn ôm quả thật là quá đúng luôn rồi!

Chỉ cần dựa vào phú bà của giới tu tiên là có thể ngay lập tức phát tài, bớt đi việc phải phấn đấu mấy chục năm, trong nháy mắt bước đến đỉnh cao của cuộc sống!!

Đây, chính là con đường làm giàu của An Lâm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận