Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 849: Tâm sự của Đa Mễ Ni Khắc

Mặc dù Đa Mễ Ni Khắc là một người có tư duy tiến bộ, nhưng cũng không tùy tiện.

Việc có quan hệ đến hạnh phúc tương lai của con gái, dù thế nào đi chăng nữa ông luôn thận trọng cân nhắc, chỉ sợ không đủ kỹ lưỡng.

Đa Mễ Ni Khắc vô cùng rối rắm, vấn đề này thật quá khó nghĩ!

Hiếm khi ông không biết phải làm gì, nhưng lập trường của ông là tôn trọng lựa chọn của con gái, nên ông vẫn miễn cưỡng gật đầu: "Phân Ny, chuyện của con cùng Tiêu Trạch, cha không can thiệp vào, nhưng nếu con muốn cắt đứt liền lập tức cắt đứt, còn nữa, nếu con bị bắt nạt, phải nói cho cha..."

Ầm ầm!

Uy thế cực kỳ kinh khủng phóng lên cao, dù là An Lâm, hay là Tiêu Trạch, đều cảm nhận được một uy áp khiến người ta hít thở không thông.

Đó là lực sức mạnh của Hợp Đạo!!!

"Nói cho cha biết, sau đó cha sẽ khiến bọn họ hối hận khi được sinh ra!"

Bọn họ còn tưởng là phải tốn nước bọt thuyết phục.

Rốt cuộc cậu không kìm nén được tình cảm trong lòng, tiến lên, muôn ôm lấy Phân Ny.

Phân Ny cùng Tiêu Trạch nghe vậy đều ngây ngẩn cả người, Đa Mễ Ni Khắc đáp ứng rồi hả!

"Phân Ny, quá tốt rồi!" Trên khuôn mặt điển trai của Tiêu Trạch dào dạt ý cười hạnh phúc.

Đây chính là nguyên nhân Đa Mễ Ni Khắc không lập tức ngăn cản.

An Lâm: "..."

Đa Mễ Ni Khắc nhẹ nhàng mở miệng, trong ánh mắt toát lên vẻ kiên định, làm cho người ta không dám hoài nghi lời ông nói. Đây có lẽ chính chuyện một người cha có thể làm vì hạnh phúc của con gái.

Rầm!!

Con gái dù sớm hay muộn rốt cuộc cũng tìm đến tình yêu, vậy thì tùy ý con thôi...

Trước đây không lâu Thiên Đế từng cùng ông trò chuyện về tiểu chiến thần An Lâm của Thiên Đình, một thằng nhóc luôn làm những điều ngoài sức tưởng tượng, mặc dù còn rất nhiều bí mật, nhưng chung quy không xấu, ngược lại còn rất kiên cường và có điểm mấu chốt, đồ đệ của hắn có vẻ cũng thành thật.

Nhưng mà, đám người An Lâm không có nghĩ tới, đoạn thời gian đó, Đa Mễ Ni Khắc đấu tranh tư tưởng kịch liệt ra sao. Hơn nữa, Thiên Đế rất trùng hợp trở thành thần trợ công, làm cho An Lâm cùng đồng bọn có không ít danh tiếng tốt, cũng là bước mấu chốt nhất giúp sự việc có thể thuận lợi như vậy.

Tiêu Trạch từ trên mặt đất nhổm dậy, ngượng ngùng cười: "Dạ, cha, con cũng không có thân nhân nào, sau này chúng ta sẽ là người một nhà."

An Lâm cùng Hứa Tiểu Lan cũng cảm thấy bất ngờ, có vẻ như mọi chuyện đơn giản hơn so với trong tưởng tượng.

Đa Mễ Ni Khắc méo miệng.

Tiêu Trạch bị một chưởng của Đa Mễ Ni Khắc đáh ngã trên sàn nhà, tí ti khả năng chống cự cũng không có.

"Hừ! Cậu ngoan ngoãn một chút cho tôi! Nếu không tôi liền lập tức giết cậu!" Mắt Đa Mễ Ni Khắc lộ vẻ tàn độc, cảnh cáo nói.

Trưởng lão nọ trả lời: "Tôi sợ đau."

"Tôi muốn kiểm tra liệu mình phải đang nằm mơ hay không." Trưởng lão nọ trả lời.

Chưa tính đến việc An Lâm tranh tài tại cuộc thi luyện đan, chói mù mắt bọn họ, bây giờ lại cùng con gái Đan Thánh hóa thù thành bạn, mà lại là từ địch thủ thành bạn gái của học trò...

"Đan Thánh vậy mà đồng ý để con gái của hắn, cùng thằng nhóc kia Long Tộc giao du rồi?" Một trưởng lão ánh mắt đờ đẫn, hung hăng nhéo một cái vào cánh tay của trưởng lão Tứ Ti Viên ngồi bên cạnh.

Cuộc thi luyện đan kết thúc trong một màn pháo hoa.

Phân Ny che miệng cười, Tiêu Trạch không biết xấu hổ đến cạn tàu ráo máng như vậy, kỳ quái là cô lại không hề phản cảm, ngược lại trong lòng có cảm giác hạnh phúc không nói nên lời.

"Aizzz, thằng bé này, mê sảng nhiều như vậy, nhiều khả năng là có bệnh, mang về đánh một trận hẳn có thể tốt lên..." Mặt Thù Lỵ Á mang ưu buồn liếc mắt nhìn chàng thanh niên trong truyền thuyết, sau đó lập tức mang em họ đi "chữa bệnh".

Thù Lỵ Á cảm thấy em họ của mình, khả năng là bị kích thích đến mức tinh thần có vấn đề, trong miệng một mực nhắc đi nhắc lại mấy câu kiểu: "An Lâm đại ca thật sự vô cùng xuất sắc, mau tới mang tôi theo." như mê sảng.

Cách Lôi quỳ hoài không dậy nổi, bị Thù Lỵ Á mạnh mẽ kéo lên.

"Ôi! Ông nhéo tôi làm gì?" Trưởng lão Tứ Ti Viên nhảy dựng lên.

Hành động này, bình thường bọn họ còn không dám nghĩ, nhưng An Lâm làm được!

Có thể tin rằng, rất nhanh, truyền thuyết về An Lâm sẽ được truyền khắp toàn bộ Đan Thành, thậm chí cả Giới Bỉ Ngạn.

Không có bất kỳ chủng tộc nào dám khinh thường luyện đan sư thần bí mà mạnh mẽ này!

Tứ Ti Viên bùng nổ: "Vậy ông tự nhéo chính mình đi!"

Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, trình độ phát triển của việc này, ly kỳ nằm ngoài tưởng tượng của bọn họ.

Cứ như vậy, Tiêu Trạch cùng Phân Ny chính thức xác lập quan hệ "bạn bè".

Tứ Ti Viên: "..."

Quá trình chữa thương vô cùng không phù hợp với trẻ nhỏ, vì vậy cần tìm một chỗ hẻo lánh để thực hiện.

Tiêu Trạch có chút ngượng ngùng đứng ở bên cạnh Phân Ny, trò chuyện về một ít tin đồn thú vị trong giới tu tiên.

Cậu đi theo An Lâm, thường xuyên gặp được rất nhiều chuyện thú vị, chọc cho thiếu nữ thường xuyên phát ra tiếng cười thanh thúy êm tai.

Đông Phương Tráng Thực nhìn một màn này, đánh giá về An Lâm, từ thưởng thức, chuyển thành bội phục, nhịn không được phải tán thưởng: "Hành động xuất sắc của An Lâm, còn lâu tôi mới theo kịp."

Hứa Tiểu Lan đứng cạnh An Lâm, nhỏ giọng nói: "Sao anh có thể nhìn ra Tiêu Trạch thích Phân Ny?"

"Phân Ny vừa ra trận, anh liền liên tưởng đến tinh nguyên thế giới màu vàng kia, tất nhiên là nhìn về phía Tiêu Trạch, kết quả phát hiện Tiêu Trạch nhìn Phân Ny tựa như mất hồn, đây là yêu em từ cái nhìn đầu tiên đó!"

"Không chỉ vậy, sau đó, khi anh luyện đan, thao tác đẹp đến kinh người, Tiêu Trạch lại cứ nhìn Phân Ny! Chuyện này không thể nhịn, anh đẹp trai như vậy, còn mạnh như vậy, tại sao Tiêu Trạch cứ nhìn cô ấy?" An Lâm không phục nói.

Hứa Tiểu Lan "... Đây chính là sức mạnh của tình yêu."

Hơn chín mươi người dự thi, có tám mươi người định gia nhập Đan Tháp.

Rùa đỏ chần chờ: "Vậy chúng ta đến trạm tiếp theo?"

Thần Bức Đại Đế không kiên nhẫn: "Chúng ta không có nhiều thời gian, đừng lãng phí vào việc vô dụng."

"Không trốn cho kỹ, lại còn đi thi luyện đan, sợ người khác không biết bọn họ ở nơi nào sao? Chuyện kỳ cục này, dù là thằng ngu cũng không làm."

Rùa đỏ: "... Mặc dù thật ra chính thần cũng không tin, nhưng ý nghĩa quẻ tượng chính là như thế..."

Thần Bức Đại Đế im lặng một lát, nói: "Có phải mi không được nghỉ ngơi đầy đủ?"

"Ặc... theo quẻ tượng, khả năng rất lớn là bọn họ ở Đan Thành, tham gia cuộc thi luyện đan." Trên mặt rùa đỏ lộ vẻ lưỡng lự.

Đa Mễ Ni Khắc: "..."

Tốc độ con gái bị bắt cóc hình như có chút nhanh?

Đa Mễ Ni Khắc ngẩng đầu nhìn trời... ai cho tôi lương thiện...

Ngay tại lúc đó, ở giới Bỉ Ngạn.

Một con dơi màu lam bay xẹt qua chân trời, hai con ngươi một đen một trắng, đem mặt đất trong phạm vi ngàn dặm thu hết vào mắt, dù ngụy trang hay ẩn náu thế nào, ở trong mắt nó đều là vô ích.

Bên cạnh nó là một con rùa màu đỏ, trong tay cầm một quẻ đoán mệnh màu bạc.

"Đại Đế, ba vị tiên thú cảnh giới Phản Hư đỉnh phong, đã dùng khóa của Luyện Ngục giới, phong tỏa biên giới giới Bỉ Ngạn, nhưng hao tổn cực lớn lực lượng, thời gian còn lại của chúng ta không đến năm ngày." Con rùa màu đỏ mở miệng nói.

Bên cạnh con rùa, chính là Thần Bức Đại Đế thống lĩnh một phương.

"Vậy là đủ rồi, trạm dừng kế tiếp là nơi nào?" Thần Bức Đại Đế khẽ hỏi.

"Tới Tứ Cửu tiên tông chơi? Được thôi, được thôi! Tôi cũng muốn đi Cửu Châu giới nhìn thử! "

"A! Thì ra An Lâm này chính là tông chủ An Lâm của Tứ Cửu tiên tông? Hắc hắc, thật ngại quá, phong cách đặt tên bên này của chúng tôi không giống với mọi người ở bên kia, rất dễ nhầm lẫn, còn tưởng rằng là trùng tên... "

"Tiêu Trạch, thì ra cậu là người của Tứ Cửu tiên tông ư?"

Trong một khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Đa Mễ Ni Khắc đau lòng phát hiện, con gái của mình dường như thực sự có ấn tượng tốt đối với Tiêu Trạch rồi, việc này thật mẹ nó... tức muốn chết!

Ừ, đúng ra là trái tim bị bắt đi.

Đáng tiếc là, hai người chói mắt nhất trong trận đấu lại không gia nhập, đồng thời Phân Ny đứng hạng ba, cũng bị bọn bắt đi...

Thần Bức Đại Đế trầm mặc một lát, lặng lẽ dùng một tấm bùa Truyền Âm.

Rất nhanh, bên trong truyền đến âm thanh: "Thần Bức Đại Đế? Ông làm sao tìm được tôi? "

"Đan Thánh, tôi có việc cần ông giúp, tôi gửi cho ông khí tức của vài người, ông dùng thần thức giúp tôi dò xét một chút, xem có phải bọn họ đang ở trong Đan thành không?"

"Không vấn đề gì."

Một lát sau.

Đan Thánh nhận được khí tức, liếc nhìn mấy người An Lâm, Tiêu Trạch, rơi vào trầm tư...

Việc này, trùng hợp như vậy?

Ông đang lo không biết phải đuổi những người có ý đồ bắt cóc con gái đi như thế nào.

Không ngờ tới, cơ hội đến nhanh như vậy.

Đây là được cả ông trời giúp đỡ?

Đa Mễ Ni Khắc nhìn đám người trước mặt, cảm nhận khí tức phát ra từ bùa Truyền Âm, trên mặt hiện ra nụ cười vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận