Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1124: Thần thú Phách Hạ

"Là thần thú luôn cơ đấy?!"

An Lâm lại càng hoảng sợ.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía con quái vật khổng lồ trước mặt mình, đến giờ hắn mới chợt nhận ra, dựa vào thần thức mạnh mẽ của mình, hắn cũng không thể nào nhìn ra được thực lực của con quái vật này.

Vẻ mặt của Hứa Tiểu Lan cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn: "Nghe đồn cảnh giới của thần thú Phách Hạ sâu không lường được, sức mạnh to lớn vô cùng, còn có thể cõng tam sơn ngũ nhạc(*), dời sông lấp biển."

(*) Ngũ nhạc (năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạc Tung Sơn)

"Có thể xưng là thần thú, cảnh giới chắc chắn đã phải đến kỳ Hợp Đạo rồi, nhưng tại sao một nhân vật như thế lại xuất hiện ở vùng biển này chứ?" Bố Lai Tư không hiểu ra sao, lên tiếng hỏi.

An Lâm cúi đầu nhìn bản đồ trong tay, rồi lại ngẩng đầu nhìn con quái vật khổng lồ trước mặt, vẻ mặt có hơi kì quái, chần chừ nói: "Tôi cảm thấy... thần thú Phách Hạ này, chính là đảo Thiên Long của Long Đình Đông Hải, ít nhất nếu dựa theo tọa độ trên đây, thì đúng là như thế."

Bầu không khí đột nhiên im lặng lạ thường

Con Bạch Long kia đang đang điên cuồng giãy giụa, nhưng không thể nào giãy giụa chạy ra khỏi miệng Phách Hạ được, thân thể vốn cứng rắn của loài rồng bị hàm răng sắc bén của Phách Hạ đâm xuyên qua, máu tươi ồ ạt chảy ra từ miệng vết thương.

Tiêu Trạch đã hiểu, lúc trước cái thằng nhãi này từng bị hắn dùng đuôi đập bay đi.

Thân hình ngàn trượng của Ngao Mông ở trước mặt Phách Hạ, trở nên nhỏ bé không khác gì một con lươn: "Ngao Mông không biết."

An Lâm đã nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Long khi nó hoá thành nguyên hình, bèn giải thích: "Đó là Tam thái tử của Long Vương, Ngao Minh Ngọc."

"Ngao Mông, ông biết tại sao tôi phải ra tay với con của ông, đúng không?"

Phách Hạ lại mở miệng nói: "Ha ha, con rắn này dám dò xét Thần vật của núi Long Quy Thần được tôi cõng trên lưng, tôi muốn biết rốt cuộc là ai đã cho hắn lá gan này hả?"

Không ai dám tin tưởng, tất cả đều ngờ nghệch quay đầu nhìn về phía con thần thú đằng xa kia.

Ngao Minh Ngọc so ra thì có giỏi hơn Nhị thái tử Ngao Thư Ngọc một chút, ít nhất còn có thể chịu được một cái tát của hắn.

Đây là giọng nói của Phách Hạ, một giọng nói hùng hồn mênh mông lại mang theo uy nghiêm vô tận.

Lúc này, có một giọng nói to tới đinh tai nhức óc đột nhiên truyền thẳng vào tai họ.

"Con Bạch Long kia trông quen mắt quá nhỉ." Tiêu Trạch mở miệng nói.

Ngao Minh Ngọc thì lớn tiếng la lối xin tha: "Oan uổng quá! Tiền bối! Tôi không biết đây là Thần vật của ngài, tôi tưởng là dị bảo hiện thế, nên khi ấy mới sinh lòng tham lam, quá vội vàng nên đưa ra quyết định sai lầm mà thôi..."

Lúc này đám người An Lâm mới phát hiện, trong miệng Phách Hạ đang ngậm một con Bạch Long.

Phách Hạ lạnh lùng nói: "Nếu xin lỗi có ích, còn cần miệng để làm gì? Đã dám đánh thức tôi, thì nên trả một cái giá tương xứng..."

An Lâm len lén liếc nhìn Hứa Tiểu Lan, phát hiện sắc mặt của cô không thay đổi gì nhiều, cô chỉ đang tò mò quan sát ông nội và bác ba của mình.

Ngao Mông nghe mà hết cả hồn.

Đúng lúc này, mặt biển đột nhiên dâng lên một cơn sóng lớn.

Tiêu Trạch thở dài một hơi: "Long Tộc trời sinh có sự mẫn cảm cực kì cao với các loại bảo vật, nói không chừng Ngao Minh Ngọc quả thật không phải cố ý, nhưng tính tình của Phách Hạ vốn đã rất nóng nảy, nên mới không cách nào nói đạo lý gì với hắn được."

Nó dùng dáng người ưu nhã của bay lượn lòng vòng ở trên không trung, mờ mịt xuất trần, tựa như Thần Long đang bay thẳng lên chín tầng mây, hai con ngươi có màu như vàng ròng, chăm chú nhìn thần thú Phách Hạ bên dưới.

Hắn biết, dù cho Phách Hạ trong cơn tức giận, sinh lòng ác độc không thèm nói đạo lý, một ngụm nuốt hắn vào trong bụng, cha hắn cũng sẽ không dám làm gì Phách Hạ.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người An Lâm, hắn mở miệng phun ra hai chữ:

Toàn thân Ngao Minh Ngọc run lên, trên gương mặt hắn hiện rõ vẻ hoảng sợ.

Ngao Minh Ngọc thét lên một tiếng chói tai, thân thể như một ngụm nước bọt bị Phách Hạ nhổ ra, phun thẳng vào biển rộng.

"Grào..."

"Mơ đi!"

"Tiền bối, ngài không thể làm như vậy, Long Đình chúng tôi cũng coi như nửa con cháu của ngài, sao ngài phải tuyệt tình đến nước này chứ? Hiện giờ Thần vật vẫn còn nguyên trên lưng ngài, ngài cũng không bị tổn thất bất kì thứ gì, xin ngài hãy tha cho con trai tôi một con đường sống!" Ngao Mông không thể nào trơ mắt nhìn con của mình chết ngay trước mặt mình, bèn mở miệng xin xỏ.

"Phách Hạ tiền bối, chuyện này đều là do đứa em trai không nên thân của tôi làm sai, không biết ngài có thể giao hắn cho tôi, để tôi tự mình xử phạt nó được không?"

Khác với ngoại hình khí phách của mình, giọng nói của con rồng này có phần hơi lười biếng tuỳ ý.

Đôi con ngươi của Phách Hạ hơi co nhỏ lại.

Quả nhiên, đôi con ngươi của Phách Hạ loé lên ánh sáng màu đỏ tươi, hàm răng sắc lẻm lại ngậm chặt thân thể Bạch Long thêm chút nữa, hoàn toàn không có ý muốn thả Ngao Minh Ngọc ra.

Chỉ liếc sơ một cái thôi, đã thấy con rồng này trông y hệt một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất trên thế gian, toàn thân nó đều tràn đầy vẻ đẹp nghệ thuật.

Hình thể của nó không lớn, chỉ dài khoảng trăm trượng, nó có một đồng tử màu vàng ròng giống hệt như mặt trời, Cặp sừng rông sáng long lanh không khác gì hồng ngọc khắc thành, lớp vảy đỏ tươi chạy dọc theo thân thể thon dài, toả ra ánh sáng Thần phù lấp lánh.

Một con rồng màu đỏ thắm xuất hiện trước mặt Phách Hạ.

Rầm uỳnh!

Mặt biển lại bùng lên một ngọn sóng lớn

Thân thể Ngao Minh Ngọc co quắp một chút, tựa như cá chết nổi lên mặt biển, miệng còn phun ra một ngụm máu loãng cực lớn, hiển nhiên là đã bị thương rất nặng.

Đường đường là đại năng Phản Hư của Long Tộc, lại thiếu chút nữa bị một con rùa đen phun cho suýt chết.

"Tôi nể mặt Tiểu Vũ, tha cho cậu một mạng, nhớ cho kỹ, lần sau sẽ không may mắn thế này đâu nhé." Phách Hạ cảnh cáo lần cuối..

Con rồng bay màu đỏ tươi hơi khom người, dùng giọng nói lười biếng tản mạn của mình nói: "Xin cảm ơn tiền bối đã nể mặt."

"Nhớ kỹ, toàn bộ mọi thứ trên núi Long Quy Thần, kể cả một cọng cây ngọn cỏ, tất cả đều là của tôi. Mấy người tế tổ thì cứ tế tổ, một khi muốn lấy đi bất kì thứ gì trên người tôi, đừng trách tôi không nể mặt ai cả, sẽ giết sạch hết các người luôn!" Giọng nói của Phách Hạ như sấm chớp nổ vang trời, làm đất trời lại biến đổi thêm một lần nữa.

Đông Hải Long Vương vội vàng gật đầu cảm tạ, hứa hẹn sau khi trở về sẽ nghiêm túc dạy lại dỗ lại con cháu, không bao giờ để chuyện như hôm nay xảy ra nữa.

An Lâm và đám người Hứa Tiểu Lan chỉ biết trợn tròn mắt nhìn cảnh này.

"Con rồng này có thân phận gì vậy? Một Thần thú như Phách Hạ sao lại nể mặt cô ta tới như vậy?" Tiêu Trạch không dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy, chỉ biết trừng mắt nhìn con Hồng Long trên trời.

An Lâm trầm ngâm nói: "Nể mặt Tiểu Vũ ư... Chẳng lẽ, cô ta chính là Ngao Tiểu Vũ?!"

Hứa Tiểu Lan cũng biết đôi chút về Đông Hải Long Đình, thế là cô hỏi lại: "Anh nói rất có thể cô ta là con gái lớn nhất của Long Vương, Ngao Tiểu Vũ à?"

An Lâm gật đầu đáp: "Đúng vậy, lúc trước Bắc Liên còn cố ý nhắc nhở anh, bảo anh phải cẩn thận với Ngao Tiểu Vũ."

"Ngao Tiểu Vũ chỉ một lòng một dạ lo chuyện tu đạo, không thích tranh đấu, cũng chính là vì như thế, Bức Vương Ngao Tình Ngọc của Long Đình mới bị người bên ngoài xưng là người đứng đầu Long Đình Đông Hải. Nhưng thực tế thì cảnh giới và thực lực của Ngao Tiểu Vũ còn đáng sợ hơn Ngao Tình Ngọc gấp mấy lần, cô ta chỉ còn nửa bước nữa là có thể thăng cấp lên cảnh giới Hợp Đạo rồi đấy. Đương nhiên, đây là bí mật mà chỉ những thành viên quan trọng nhất của Long Đình mới biết được."

Tiêu Trạch nghe vậy đã hiểu: "Nếu vậy thì cũng có lý, trách sao Phách Hạ lại chịu nể mặt Ngao Tiểu Vũ, buông tha cho Ngao Tình Ngọc."

Đây vốn là thế giới lấy thực lực luận anh hùng, Phách Hạ không thèm ngó ngàng gì tới Long Vương Đông Hải đang đứng bên dưới, nhưng sẽ nể mặt tuyệt thế thiên tài có hi vọng bước vào cảnh giới Hợp Đạo này của Long tộc.

"Nếu như không còn việc gì nữa, vậy cút hết cho tôi! Mười ngày sau các người hẵng vác xác đến đây." Phách Hạ tức giận nói.

Dứt lời, đôi đồng tử màu đỏ tươi của hắn đột nhiên liếc nhìn sang một hướng khác, mà hướng đó, chính là hướng đám người An lâm đang đứng.

Tất cả mọi người đều cảm thấy có một áp lực vô hình khó thể miêu tả, như một ngọn núi to cao hùng vĩ đang nè nặng trên ngực mình, làm họ vừa thấy khó chịu vừa thấy nghẹt thở.

Mặt Đề Na trắng bệch như tờ giấy: "Nó... Nó nhìn thấy chúng ta, thuật pháp của tôi không thể ngăn cản được sự dò xét của nó..."

Cô vừa dứt lời, cả đá người An Lâm đều hoảng hồn.

Lúc này, bọn họ mới nhận ra mình đang phải đối mặt với một nhân vật đáng sợ tới cỡ nào.

Đó là thần thú uy chấn toàn bộ Đại Lục, siêu cấp đại năng cảnh giới Hợp Đạo đấy!

Trong dự án được đưa ra để giải quyết những nhu cầu bức thiết của họ, không hề tồn tại phương án giải quyết việc bị thần thú nhìn chằm chằm thế này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận