Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1838: Tôi không hối hận

Tây Lý Nhĩ đang ở trung tâm trận pháp của Ánh Sáng Vĩnh Hằng nhìn cảnh tượng ở trên bầu trời, lưỡi hơi líu lại: "Này này này... Trần Trần, không cần khoa trương như vậy chứ, cậu thật sự dám làm như vậy hả?"

Trần trần đang quấn lấy thiên thần ánh sáng khiến cho áp lực bên này của hắn giảm bớt.

Tây Lý Nhĩ cũng nghĩ hay là chạy xuống lòng đất đánh nhau với thiên thần mặt đất một hồi nhỉ? Dù sao ở bên này vẫn còn có Cổ Long Đế, ma đế Tư Vũ và thiên tử Hậu Tuyển duy trì trận pháp, những thiên thần có quyền hành bình thường đến đây cũng không phá được.

Cường giả bang Phá Thiên đều hiếu chiến, Tây Lý Nhĩ cũng không ngoại lệ.

Hai tròng mắt đỏ sẫm của hắn dần dần xuất hiện ánh sáng khát máu, cơ bắp trên người nổi lên, ở sau lưng xuất hiện hai cánh dơi màu đen, liếm liếm môi.

Ầm ầm!!

Đột nhiên bên ngoài trận pháp truyền đến một tiếng nổ lớn.

"Hả?" Màu sắc giết choc trong mắt Tây Lý Nhĩ cũng nhạt đi.

Dứt lời, thiên thần ánh sáng hóa thành điểm sáng, biến mất trong trời đất.

"Rầm..."

Cô ta đội trời đạp đất, quan sát Trần Trần đang bảo vệ ở bên ngoài trận pháp, so với con kiến còn nhỏ hơn, giọng điệu bình thường lại ẩn chứa thiên uy vô cùng lớn:

Ở trên trời mấy con rồng lớn bằng nham thạch cũng nổ tung rơi xuống mặt đất, hóa thành một cơn mưa dung nham lớn.

Bầu trời bị nứt vỡ đã được ánh sáng tinh thuần tu bổ trở nên hoàn hảo như lúc ban đầu.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thiên thần có quyền hành cao nhất ra tay, loại sức mạnh đáng sợ này khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng, khiến cho bọn họ cảm nhận sâu sắc được sự bất lực của mình.

Hắn nhìn về phía lá chắn bên ngoài trận pháp, trên ngực Trần Trần xuất hiện một cái lỗ máu, có một quả cầu ánh sáng ở bên trong lỗ máu không ngừng nổ mạnh, giải phóng ra năng lượng hủy diệt, dường như muốn phá hủy cơ thể của Trần Trần.

Cơn mưa màu đỏ mang theo nhiệt độ cực nóng đã kết thúc cuộc tiến đánh bất ngờ.

Một nữ thiên thần có nhan sắc cực kỳ xinh đẹp được tạo ra từ những điểm sáng, cao một trăm nghìn trượng, sau lưng còn phân bố chín trăm chín mươi nghìn bàn quay khác nhau, dường như bao quát tất cả trời đất.

Nhưng dù sao vụ nổ này cũng bị giới hạn trong phạm bị không thể mở rộng ra toàn thân.

Cùng lúc đó mặt đất tỏa ra hơi thở kinh khủng cũng phục hồi lại bình thường, chỉ còn dung nham nóng bỏng vẫn không ngừng chảy.

"Trần Trần!" Khuôn mặt vạn năm lạnh như băng của Tuyết Nhan hơi kích động, nhanh chóng bay về phía thiếu niên đang ở cách đó không xa, cẩn thận nâng hắn dậy, khẩn trương nói: "Người không sao chứ!"

"Trần Trần, quả thật bây giờ ta không giết được ngươi, nhưng khiến ngươi bị thương nặng thì không thành vấn đề, vết thương không thể chữa khỏi ở ngực là trừng phạt ta giành cho ngươi. Lần gặp mặt tiếp theo, ta sẽ xóa sổ ngươi khỏi thế giới này..."

Trần Trần cười chua xót: "Chắc là ta phải bế quan một thời gian."

Các cường giả trong bang Phá Thiên ngẩng đầu nhìn cơn mưa lớn màu đỏ, trong lòng hỗn loạn.

Cũng may, thiên tử của bọn họ cũng có thực lực, tuy rằng không thể chiến thắng thiên thần có quyền hành cao nhất, nhưng ít ra thiên thần có quyền hành tối cao cũng không giết được bọn họ.

"Khiến cho thiên thần ánh sáng ra tay thì chắc chắn thiên thần ánh sáng sẽ bị đạo trời phản phệ, làm sao trốn thoát được? Cậu nhìn cậu bây giờ, ngoại trừ việc áp chế sức mạnh của thiên thần ánh sáng thì còn làm được gì nữa? Cái này sẽ ảnh hưởng đến xác suất trở thành trời của cậu!"

Tây Lý Nhĩ, Cổ Long Đế, ma đế Tư Vũ, những người có lực chiến đấu cao nhất đều đã có mặt ở đây, trên mặt mỗi người đều hiện vẻ lo lắng đi đến cạnh Trần Trần xem tình huống hiện tại.

Tuyết Nhan nhếch miệng, hơi tức giận.

Bên trong điện Phá Thiên Lưu Ly có mấy bóng người bay về phía Trần Trần.

Cô vốn nghĩ rằng Trần Trần chỉ hơi đối xử đặc biệt với An Lâm, hơi tốt với hắn, nhưng xem ra, cô đã xem thường tình cảm của Trần Trần đối với An Lâm rồi.

Tuyết Nhan nhìn quả cầu ánh sáng vẫn nổ mạnh không ngừng ở ngực Trần Trần, trên mặt hiện lên áy náy: "Xin lỗi, tôi không giúp gì được cho anh..."

Tuyết Nhan hừ lạnh một tiếng, bay theo sau Trần Trần vào điện Phá Thiên Lưu Ly.

"Nếu như An Lâm phụ Trần Trần, cho dù ta có hi sinh tính mạng, cũng bắt hắn phải trả cái giá thật lớn."

Một giọng nói trong trèo nhưng lạnh lùng truyền đến.

Bọn họ đều là trụ cột trung tâm của bang Phá Thiên, mỗi một người đều là tồn tại ngoài cảnh giới Hợp Đạo.

"Được rồi, tôi phải đi chữa thương, có chuyện gì thì nói sau." Trần Trần không nói thêm gì nữa, lập tức đi về điện Phá Thiên Lưu Ly.

Những người khác cũng không có biện pháp, ở bang Phá Thiên, ngay đến cả Tây Lỹ Nhĩ còn không nói được Trần Trần thì những người khác lại càng không có quyền nói gì, cho dù là Cổ Long Đế thì cũng chỉ có thể đứng một bên để nhìn.

"Sao sư phụ lại đối với An Lâm tốt như vậy?" Cổ Long Đế khoanh tay, trên mặt hơi phiền muộn.

Tây Lỹ Nhĩ xem xét thương thế của Trần Trần một lần, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Haiz... Trần Trần, cậu manh động quá..."

"Đương nhiên là đáng giá, cho dù tôi có lựa chọn lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ chọn lựa như trước, tôi sẽ không hối hận." Vẻ mặt Trần Trần kiên định.

Tuyết Nhan hơi đau lòng nói: "Anh làm như vậy, cảm thấy đáng giá không?"

Trần Trần nghe Tây Lý Nhĩ nói thì khẽ cười nói: "Đây là lựa chọn cuối cùng của tôi."

Cổ Long Đế không hiểu gì gãi gãi cái sừng, họ đang nói cùng một chuyện sao?

Lúc này, cách Ánh Sáng Vĩnh Hằng ba ngàn dặm.

An Lâm đang bước đi trên mặt đất vô cùng nóng, nham thạch nóng chảy rơi từ trên trời xuống.

Dòng chảy của dung nham làm biến dạng không gian, rơi vào tay hắn ta phát ra âm thanh chói tai.

Cho dù hắn đã luyện tới Hợp Đạo đỉnh phong thì vẫn cảm giác được từng cơn đau ập đến.

"Sức mạnh này không chỉ chứa nhiệt độ cực cao mà còn chứa sức mạnh khủng khiếp của trời đất. Ngay cả cơn mưa dung nham mà các vị thần quá lười biếng để xử lý sau khi rời đi lại là cơn ác mộng khủng khiếp đối với đại năng Phản Hư..."

An Lâm nhìn cơn mưa dung nham trên khắp bầu trời. Trong không gian rộng lớn của trái đất, hầu như không nhìn thấy điểm cuối, bầu trời và trái đất đều bị nối liền bởi nham thạch nóng chảy. Bất kể trốn đi đâu, đều bị nham thạch tấn công.

"May là nơi này gần kề với khu vực hoang vụ, nếu không thì quả thật là sinh linh đồ thán."

Khái niệm của một cơn mưa nham thạch lớn như vậy là gì?

Nếu như nó xảy ra trên trái đất thì trong nháy mắt có thể hòa tan hết trái đất.

"Cũng không biết Trần Trần thế nào rồi." An Lâm nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng, nhìn thấy người phụ nữ đội trời đạp đất ấy, không thể không cảm thấy rùng mình, nó chỉ đơn giản là thay đổi nhận thức về sức mạnh của hắn.

Đặc biệt là phía sau người phụ nữ còn có chín trăm chín mươi nghìn chủng loại kì lạ, mỗi một loại đều tinh tế có một không hai, giống như một giải Hợp Đạo dài hẹp. Hắn thực sự không dám tưởng tượng, nếu luồng sức mạnh này hoàn toàn bộc phát thì sẽ là cảnh tượng như thế nào.

"Cảm giác thiên thần ánh sáng... còn trâu bò hơn cả thiên thần mặt đất nhỉ!"

An Lâm nghĩ đến điều này thì lại lo lắng cho đám người Trần Trần, bước chân lại nhanh hơn.

Chẳng mấy chốc, vùng đất làm bằng đá trắng tinh khiết không biết tên xuất hiện trước mắt. Một ánh sáng kỳ lạ như thể ẩn chứa hy vọng can đảm, bao trùm toàn bộ không gian. Ở trung tâm mặt đất, còn có những cung điện cực kỳ tráng lệ.

"Người nào đấy?"

"An Lâm, hắn là An Lâm đấy?"

"Nhanh, nhanh đi thông báo cho thiên tử đại nhân!"

An Lâm còn chưa nói chuyện, vẻ mặt vài thành viên trong bang Phá Thiên đã trở nên kích động, vội vàng trao đổi với nhau, sau đó lại vội vàng dùng niệm lực liên hệ với đại lão trong điện Lưu Ly Phá Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận