Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 880: Cách di chuyển sự chú ý bằng việc gây tức giận

An Lâm ngớ người nhìn lá bùa truyền âm trong tay.

Cái cờ mờ nờ... lại cúp máy!

Không được, bệnh văn chương nhập này của Hằng Nga bị lâu lắm rồi, căn bản không có cách nào giao lưu được.

Cho dù có Tô Thiển Vân hack, nhưng việc trao đổi ngăn cách cũng sẽ khiến cho cả hai người họ thấy khó chịu.

"Tô Tô, liên quan đến bệnh văn chương nhập của Hằng Nga, cô có biện pháp gì giải quyết được không?" An Lâm số hai mở miệng hỏi.

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Ừm, sở dĩ chị Hằng Nga bị như vậy, phần lớn là bởi trong lòng đang có tâm sự, hoặc là tu hành gặp phải trở ngại gì đó, nên mới thấy phiền muộn, hoặc nữa là trong cuộc sống có mặt cảm xúc nào đó tồi tệ, hay mẫn cảm phiền muộn."

"Muốn giải quyết được vấn đề này, hoặc là giúp đỡ chị ấy, hoặc là di chuyển sự chú ý của chị ấy."

An Lâm nghe xong, muốn giúp đỡ cô gái kia giải quyết vấn đề rất khó, nhưng di chuyển sự chú ý thì đơn giản hơn này! Bằng vào mị lực nhan cách và lời nói đầy nghệ thuật của hắn, chẳng nhẽ lại không làm nổi chuyện này sao?

"Nhược phong hề? Bất miện!"

Câu này thì cuối cùng An Lâm cũng hơi hơi hiểu rồi, vẫn chưa được sao? Nghe nói sự tò mò là dục vọng mạnh mẽ nhất của con người mà, sao đến chỗ Hằng Nga lại không áp dụng được thế này?!

An Lâm không từ bỏ, tiếp tục cố gắng kết nối với với Hằng Nga.

"Ài, xuân ý rã rời..." Cô gái khẽ than.

An Lâm: "..."

Hằng Nga: "Người nào?"

Chỉ cần làm một thứ cảm xúc nào đó của cô ấy tăng mạnh, để át đi loại cảm xúc khác là được rồi đúng không?

Hắn cắn răng một cái, lại nói tiếp: "Tôi nghe nói có người mắng chị là đồ ngu đần!"

Đại đao của tôi cũng đã rút ra cả rồi, thế mà cô không chịu nhận là sao hả?

Hắn tiếp tục kết nối bùa truyền âm, lần này hắn chờ, chờ mãi, nhưng không thấy kết nối được.

Khóe miệng An Lâm giật giật liên hồi, không để ý đến câu nói kỳ quái của Hằng Nga, chỉ lẩm bẩm: "Hằng Nga tiên tử, tôi từ Thú Ngục Ác Linh mang đến cho cô một thứ hay ho lắm nè!"

Hằng Nga: "..."

Cuối cùng, sau một phen nỗ lực, bùa truyền âm cũng đã được kết nối.

An Lâm: "..."

Bên trong bùa truyền âm đột nhiên im lặng.

An Lâm hít sâu một hơi: "Ngu đần!"

Quả nhiên, một nàng tiên với dung nhan khuynh thế, trên người mặc bộ váy lụa màu xanh nhạt xuất hiện trước mặt hắn, khuôn mặt mang vẻ băng sương, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn giơ lên.

Chắc chắn bọn họ sẽ thoát được khỏi cái trạng thái bi thương kia, mà bạn sẽ phải lặng im tiếp nhận tất cả tội và ác, tuy khiến người ta thóa mạ, nhưng bạn lại làm ra được một chuyện vô cùng từ bi, đấy mới là vĩ đại!

Khắp nơi vang lên những tiếng chấn động, lực lượng ánh trăng khuấy động, năng lượng tầng tầng lớp lớp đè ép khiến mười dặm rừng quế đều bị uốn cong.

Hắn coi như không đếm xỉa đến chuyện gì nữa rồi, nếu dự tò mò đã không có cách nào di chuyển được sự chú ý của Hằng Nga, vậy thì để phẫn nộ di chuyển đi vậy! Bất luận bạn có đang đau lòng đến thế nào, nhưng vào lúc có người trào phúng chế giễu bạn, thì bạn cũng sẽ muốn đánh người kia một trận, chứ không phải là tiếp tục chìm trong đau lòng.

Hắn sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng như nóng cháy của mình, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác quen thuộc.

"Ực ực..." An Lâm không khỏi nuốt nước miếng một cái.

Hằng Nga còn muốn nổi giận tiếp, nhưng sau khi nghe được mấy chữ thần đan, cuối cùng vẻ mặt cũng hơi đổi: "Cậu muốn tìm tôi luyện chế thần đan? Muốn muốn chế loại đan dược như thế nào? Cho ai ăn?"

An Lâm gian nan đứng dậy, lập tức bày ra dáng vẻ xin lỗi, nói: "Xin lỗi chị, trước đó ngôn từ của tôi đã mạo phạm rồi, mong Hằng Nga tiên tử hãy thứ lỗi, tôi đến nơi này, là muốn xin chị luyện chế giùm một viên thần đan."

Cái tát của Đông Phương Mộng Khiết, cũng đơn giản mà thô bạo hệt như vậy...

Ví dụ như, hôm nay trong vòng tròn bạn bè có người đầu tư cổ phiếu bị thua tiền, hoặc mới chia tay xong nên rất đau lòng, bạn chỉ cần gửi một cái bình luận ha ha ha ha là được rồi.

An Lâm bị một bàn tay đập xuống, nằm trên mặt đất, cả người tạo thành một cái hố.

"Cậu ngứa da? Nói chuyện tử tế không được?" Tay áo của Hằng Nga tung bay, giọng nói lạnh lùng như đang dội thẳng vào đầu người khác một chậu nước lạnh.

An Lâm sầu muộn, trog lòng oán thầm, rõ ràng chị mới là người không chịu nói chuyện tử tế trước ý!

Giường trong bệnh viện vừa trắng vừa mềm, điều hoà không khí lại mát mẻ, wifi còn rất thông suốt nữa, cho nên chẳng có gì mfa phải lo lắng cả.

"Ầm ầm!"

"Bốp!"

Đồng tử của An Lâm co rụt lại: "Chờ một chút, chỉ là tôi ..."

Trong lòng An Lâm đột nhiên thấy kích động, những lời mà Hằng Nga nói này, cuối cùng hắn cũng nghe hiểu được rồi!

"Cho chính tôi ăn, không cần chọn, cứ loại thần đan nào rẻ, dễ luyện chế, thì lấy loại đó."

Hắn biết, phần lớn thần đan, chỉ riêng mỗi phương diện dược liệu thì đã là thứ mà có tiền cũng không thể mua được, giá cả dao động cực lớn, thậm chí còn cần phải tự mình đi tìm kiếm dược liệu nữa.

Từ ủy thác cho đến lúc luyện thành đan cũng phải mất đến mấy chục năm, có khi còn mấy trăm năm, An Lâm không thể đợi được lâu như vậy, nên đương nhiên sẽ chọn cái nào đơn giản dễ làm nhất rồi.

Hằng mi của Hằng Nga khẽ nhướn cong lên, có vẻ không còn gì để nói: "Người trẻ tuổi bây giờ đã ăn thần đan tùy tiện như vậy rồi sao?"

An Lâm cười nói: "Vấn đề đấy thì chị không cần phải lo, tôi cũng không có gì phải lo, mọi người đều thấy vui vẻ."

Hằng Nga im lặng cân nhắc một lát sau đó mới từ tốn nói: "Có ba loại thần đan, so sánh với chỗ nguyên liệu luyện chế mà tôi đã sưu tầm rồi, thì loại thích hợp với cậu chỉ có một."

"Được, vậy chính là nó đi!" An Lâm búng tay một cái.

"Cậu hãy nghe tôi nói hết cái đã." Hằng Nga cắt ngang lời, "Loại thần đan này có hơi đặc biệt một chút."

"Đặc biệt như thế nào?" An Lâm sững sờ.

Tay áo xanh nhạt mềm như mây khẽ múa trên không trung, một viên đan dược có ánh sáng bảy màu liền xuất hiện trong hư không, khiến cho người ta vừa mới nhìn thấy liền có một loại ham muốn ăn nó ngay lập tức.

Ngay sau đó lại bắt đầu biến đổi, đan được phóng ra thần quang ngưng tụ, tạo nên thành một bộ đồ múa nghê thường bảy màu trên không trung, khẽ lay động theo làn gió, giống như ảo mộng, xinh đẹp tuyệt trần.

"Cái này..." An Lâm há hốc miệng, ngơ ngác nhìn bộ đồ múa bảy màu trên bầu trời.

Hằng Nga lên tiếng: "Viên thuốc này có tên là Thất Thải Thần Đạo Đan, có thể đồng thời tăng cường được cả sức mạnh thuộc tính ngũ hàng và âm dương của người ăn nó, chẳng qua là sau khi nuốt viên đan dược này xong, vì nguyên nhân sức mạnh của đan dược mà trên thân thể người sử dụng sẽ hiện lên bộ đồ múa nghê thường này mười năm..."

"Mặc bộ đồ nghê thường? Đây chính là thứ mà chị nói là... phù hợp yêu cầu?" An Lâm trừng lớn hai mắt, vẻ mặt chấn kinh.

Hằng Nga khẽ cười duyên: "Dược lực cuồn cuộn lại không quá mạnh, thuộc tính lớn, lại phù hợp với thần thể của cậu, ngoại trừ có một vài tình trạng hơi đặc biệt ra, thật sự thì đã rất phù hợp rồi."

An Lâm ôm ngực, kìm xuống sự xúc động muốn nôn ra máu: "Vấn đề hơi đặc biệt một chút của chị, chính là muốn ông đây mặc đồ con gái đấy! Mặc đồ nữ tận mười năm! Hơn nữa lại còn là cái bộ đồ nữ lẳng lơ thế kia, chẳng nhẽ tôi không cần thể diện nữa sao! Chị cho rằng tôi là đồ biến thái à?!"

Hằng Nga bĩu môi: "Ngay cả nữ trang mà cũng không dám mặc, còn nói là cậu thích tu tiên?"

Khóe miệng An Lâm lại giật giật liên hồi.

"Được rồi, được rồi..." Nhìn thấy vẻ mặt xoắc xuýt và tủi thân của An Lâm, cuối cùng cô cũng thấy hài lòng mà từ tốn nói: "Thật ra thì, vẫn có biện pháp giải quyết."

"Chỉ cần tôi phối thêm cho cậu một viên tiên đơn hòa tan hình dáng nữa để nó tiêu hóa hấp thu lực nghê thường của viên đan kia là được, nhưng mà phải trả thêm một mười triệu linh thạch nữa đấy."

"Được thôi, được thôi, chỉ cần không phải nữ trang thì đều được cả!" An Lâm thở dài một hơi, bát kể nói thế nào thì cũng luôn luôn phải bảo vệ cái mặt mũi này: "Vậy thì quyết định, luyện chế Thất Thải Thần Đạo Đan đi!"

Hằng Nga gật đầu, mở miệng nói: "Được thôi, phần lớn số nguyên liệu đã tìm đủ, nhưng vẫn còn một phần nguyên liệu nữa cần phải tìm, tiền đặt cọc tạm thời là một trăm triệu viên linh thạch đi."

An Lâm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận